ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 83

_thicuc_

Chuông reo hết tiết, Chính Quốc vội đứng dậy hí hoáy cất đồ vào túi, nhanh chóng đi ra ngoài chờ Thái Hanh cùng về.

Chính Quốc mở điện thoại lên, Thái Hanh cũng vừa lúc nhắn tới bảo hắn có lẽ sẽ trễ hai mươi phút, nhắc cậu không cần đợi, cứ về trước đi.

Chính Quốc không chịu, một mực đứng chờ.

Trên trời mây đen khá dày đặc, có một giọt mưa rơi xuống chóp mũi của Chính Quốc, cậu nép mình vào một góc tránh mưa to sẽ ướt, vừa chơi điện thoại vừa chờ Thái Hanh ra.

Đang mải mê chơi game, Chính Quốc bỗng nghe thấy kế cạnh nơi cậu đứng có tiếng một đôi nam nữ đang trò chuyện.

Cụ thể là người nam kia cầu hôn người yêu, cậu ấy quỳ xuống lấy ra một hộp nhẫn, ánh mắt tràn đầy mong đợi, Chính Quốc cảm thấy, trong mắt cậu nam sinh này đang chứa điều cậu ta hạnh phúc nhất, chính là cô bạn gái trước mắt. Cô bạn gái kia không phụ lòng mong đợi của cậu ấy, vô cùng cảm động mà đồng ý đeo nhẫn vào, hứa một thời gian nữa tốt nghiệp sẽ cưới nhau.

Chính Quốc nhìn đến chăm chú, ngưỡng mộ không thôi, cậu cảm thấy khoảnh khắc này sao có thể thiêng liêng đến thế, chỉ chiếc nhẫn thôi đã gắn kết họ với nhau, còn khẳng định chủ quyền, ai cũng sẽ nhìn ra họ là một đôi, quang minh chính đại mà công khai.

Trời nhanh chóng đổ mưa lớn, người nam kia bung ô che chắn cho bạn gái, để góc vai ướt một mảng, cùng nắm tay đi dưới màn mưa, hai chiếc nhẫn vừa đeo lên loé sáng.

Chính Quốc từ lúc hai người cầu hôn nhau tới giờ chưa từng rời mắt, Thái Hanh từ phía sau nhào đến ôm vai cậu, giơ tay nhéo nhéo má cậu một cái.

" Đã bảo về trước đi mà, làm gì ngơ ngẩn thế? "

Thực tế Thái Hanh đã trễ quá mười phút mới đi tới chỗ Chính Quốc, nhưng hắn thật sự đã ra sớm hơn, vừa ra đã nhìn thấy cậu còn đang đợi hắn, cũng cùng cậu trông thấy một màn cầu hôn. Còn nhìn thấy Chính Quốc ngơ ngẩn không rời mắt.

" Được rồi, về thôi " Thái Hanh không liệu được sẽ có mưa lớn, hắn cởi áo khoác ra, che chắn cho Chính Quốc không bị ướt mưa, một đường trở về kí túc xá.

Tối đó lúc ngủ cùng nhau, Chính Quốc đan tay mình vào tay hắn đưa lên cao nhìn ngắm sau ánh đèn ngủ mờ ảo. Trong đầu cậu vẫn nhớ rõ chuyện chiều nay.

" Đeo nhẫn rất quan trọng nhỉ? " Chính Quốc bất giác nói.

" Sao thế? "

" Đeo nhẫn chính là công khai quan hệ với mọi người, còn khẳng định chủ quyền với đối phương, ai ai cũng biết họ là một đôi, không giấu giấu diếm diếm, không âm thầm lặng lẽ "

" Ừm... " Thái Hanh hiểu rõ ý của Chính Quốc.

" Tớ cũng muốn mua nhẫn, tớ cũng muốn cùng cậu đeo nhẫn cặp " Chính Quốc quay sang đối mặt với Thái Hanh, thật tâm nói.

" Ừm... " Thái Hanh bị làm cho cảm động, hắn đưa tay vuốt ve gương mặt của Chính Quốc.

Nhưng Chính Quốc trầm tư một lát rồi lại buồn bã lắc đầu.

" Chúng ta không thể đeo nhẫn cặp, vì quan hệ của chúng ta không tiện để công khai, chỉ có thể âm thầm trong bóng tối "

Trong mắt của mọi người, tình yêu của họ là không bình thường, nặng hơn là trái với luân thường đạo lý, có thể bị xem là bệnh hoạn, đến mẹ ruột của hắn còn không chấp nhận được thì người ngoài xã hội sẽ thế nào đây?

Chính Quốc biết ông bà mình tuổi già nên bao dung cậu, nếu như họ còn đủ sức để dạy dỗ cậu thêm, Chính Quốc không chắc họ sẽ dễ dàng đồng ý cho mối quan hệ này.

Thái Hanh nằm bên cạnh im lặng không nói gì, Chính Quốc quay sang thì thấy hắn nhắm mắt ngủ rồi.

Cậu nhìn lên trần nhà, trong lòng buồn rầu, có lẽ mong muốn được cùng hắn đeo nhẫn, quang minh chính đại kia đành không thực hiện được rồi.

Chính Quốc không cam tâm lắm mà từ bỏ, quay sang chui rúc vào lòng của Thái Hanh an an yên yên ngủ một giấc tới sáng.

Mấy tháng cuối rất ít lên lớp, đa phần là tự ôn, những gì cần truyền đạt thầy cô đã dạy xong cả rồi, nhiệm vụ của họ là ôn tập chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Ở thư viện vì thế mà rất đông người, bọn họ đều đến để tìm tài liệu học tập.

Chính Quốc cũng là một trong số đó, hiếm có một điều là Thái Hanh cũng có mặt, kề kề sát bên cậu không rời, chẳng may có người va phải cậu, hắn sẽ ra tay chắn lấy.

Thực ra Thái Hanh chẳng ham gì mấy nơi nhàm chán như thế này, thư viện là nơi hắn chán ghét nhất, mỗi lần vào đây liền bị đống sách đập vào mắt khiến hắn choáng váng cả đầu óc.

Nhưng mà, Chính Quốc gần đây rất hút nữ sinh, chuyện này không có gì lạ, Chính Quốc thanh tú ngời ngời như thế ai mà không mê, lại còn học cao hiểu rộng, điểm số mỗi lần thi cử luôn là điều thu hút người khác chú ý tới cậu, biết đến cậu rồi lại biết đến cả nhan sắc của cậu. Vừa học giỏi vừa đẹp trai tính tình lại tốt, ai mà chả đổ đứ đừ. So với hắn là mỹ nam nhưng học lực thì... chậc....

Kì thi tốt nghiệp sắp tới đẹp trai nhưng học tra thì có ích gì không? Hoàn toàn không có ích nha! Vẫn là nên đẹp trai và học bá!

Tuy rằng có người yêu ưu tú như thế, Thái Hanh rất vui, nhưng mà hắn lại phải hứng thêm một đống giấm!

Đám nữ sinh đó lúc nào cũng lấy cớ nhờ Chính Quốc của hắn chỉ bài cho, rồi tiện thể tán tỉnh luôn cả cậu. Hầu hết đều lái đông lái tây, vòng vo một hồi rất tài tình, cốt chỉ muốn biết Chính Quốc đã có người yêu chưa.

Sao lại chưa? Người yêu cậu ấy đang ngồi bên cạnh đây này! Mấy người khi nào đẹp như tôi đi rồi hẵng mơ tưởng, không những đẹp, mà phải tên Kim Thái Hanh nữa biết chưa?!

Mà Chính Quốc nghe đến không gật đầu cũng chả lắc đầu, ngược lại còn cố ý tránh né câu hỏi tài tình không kém mấy cô nữ sinh kia.

Thái Hanh luôn an tâm, tin tưởng Chính Quốc tuyệt đối. Nhưng mà hắn đi theo là vì sợ mỗi khi Chính Quốc quá chăm chú, sẽ khó tránh khỏi bị người khác lợi dụng động chạm vào người. Nghĩ thôi cũng phát điên, người của hắn chỉ mỗi hắn mới được đụng! Bọn họ không xứng!

Nữ sinh vây quanh Chính Quốc cũng cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, ai cũng đều không thoải mái với ánh nhìn muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Thái Hanh. Rõ ràng là bọn họ tán tỉnh Chính Quốc, không phải là người yêu hắn ta nha! Nhìn như kiểu họ cướp đi người yêu của hắn không bằng!

Thực tế là họ nghĩ đúng rồi đó!

Không cần nói đến họ, đến Chính Quốc cũng cảm thấy ánh mắt của Thái Hanh có sức sát thương rất mạnh, cậu không chắc hắn còn có thể kiên nhẫn thêm bao nhiêu lâu nữa, vì thế Chính Quốc đứng dậy, mang theo sách vở rời đi. Thái Hanh cũng thu ánh mắt, vui vẻ bước đi theo sau cậu.

Thái Hanh ngó đông ngó tây, len lén giơ một ngón tay chạm vào bàn tay của Chính Quốc. Tay Chính Quốc đột nhiên run lên nhè nhẹ, vội quay sang nhìn hắn.

" Hửm? " Chính Quốc nghiêng đầu cười mỉm.

" Muốn nắm tay " Thái Hanh cũng cười.

" Ai nha không được nha Kim thiếu, cậu không biết đây là đang ở trong sân trường à? " Chính Quốc vờ nghiêm túc mà nói.

" Làm sao đây, tôi không những muốn nắm nay, mà còn muốn hôn một cái " Thái Hanh ra vẻ khó xử xoa cằm.

Một lát sau sinh viên đi ngang qua công viên đều chứng kiến cảnh hai nam nhân " nô đùa vui vẻ " cùng nhau, hai người tôi một chiêu cậu một chiêu xoay mồng mồng cả buổi, cuối cùng đều ngã xuống vẫn không buông tha nhau, bám víu nhau không ai nhường ai, lăn một lúc liền lăn vào trong bụi cây gần đó.

Mọi người đều cảm thán đúng là tuổi trẻ...

Nam nhân chính là dùng vũ lực để tung tăng với nhau.

Nhưng mà bọn họ đột nhiên lăn vào bụi, không biết làm gì trong đấy rồi.

Hóng chuyện đều cảm thấy nhàm chán, cũng không thể cúi xuống trông kĩ xem họ làm gì trong đấy được, liền giải tán hết.

Thái Hanh nằm đè lên thân Chính Quốc, cười đắc ý một cái, bèn bưng mặt cậu cúi xuống hôn một phát mới hả dạ lăn ra ngoài.

Khắp người cả hai đều bị bẩn hết rồi, Chính Quốc vừa đứng dậy, Thái Hanh đã phủi đồ được một ít, còn tiện thể phủi hộ Chính Quốc.

Sau đó dưới ánh chiều tà cùng nhau sánh vai đi về.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info