ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 82

_thicuc_

Hơn 9 giờ sáng Thái Hanh bị chuông điện thoại gọi phải tỉnh giấc, hắn hé mắt, lần mò chiếc điện thoại của mình, người trong lòng cũng cựa quậy, dường như sắp bị tiếng chuông làm cho tỉnh giấc rồi.

Thái Hanh bắt lấy điện thoại nhấn nút tiếp nhận, một bên vỗ vỗ dỗ dành Chính Quốc, Chính Quốc lại thoả mãn ngủ tiếp.

" Nghe đây "

" Ai nha, Kim thiếu, còn gắt ngủ ghê thế? Đêm qua làm dữ lắm đúng không? " Giọng nói thiếu đứng đắn của Hứa Ninh từ đầu dây bên kia vang lên.

Y mạnh miệng thế thôi, cái eo của y cũng sắp sửa đi đời rồi đây!

" Đúng đó, vô cùng vô cùng dữ dội " Thái Hanh vui vẻ thừa nhận, còn hất cằm vênh váo.

" Đều là nhờ bọn tôi đấy! Để Chính Quốc biết cậu giả say thừa thế thịt cậu ấy, lúc đó cậu cũng lo mà chuẩn bị bàn giặt đồ chờ lệnh mà quỳ lên đó đi "

" Đứa nào đồn chuyện hôm qua ra, đứa đó làm chó! " Thái Hanh nghiến răng nói.

" Mà nói cậu ấy chạy tới ít có nhanh ha " Đoàn Lăng đang ngồi cắt móng tay cho Hứa Ninh, chen vào một câu.

" Là ghen lồng ghen lộn lên đó đồ ngốc " Hứa Ninh nhìn anh nói.

" Cũng may là ghen, cậu ấy mà vô tâm vô phế tiếp tục vùi đầu vào đống bài tập kia nữa, tôi đi nhảy sông luôn là vừa " Thái Hanh tưởng tượng thôi cũng thấy thê thương, tim gan phèo phổi đều muốn vỡ tan.

Hắn cúi xuống cưng chiều hôn lên tóc Chính Quốc.

Cậu ghen lên tức là để tâm tới hắn rất nhiều, còn tức tốc chạy tới xem rõ tình hình, chứng tỏ hắn vô cùng quan trọng trong lòng cậu. Đống bài tập kia có là cái xá gì.

Thái Hanh tự cảm thấy vô cùng đắc ý, như hạ được một tên tình địch vậy.

Hắn tắt máy, nằm bên cạnh nhìn Chính Quốc ngủ, đến khi cậu đủ giấc muốn tỉnh dậy.

Chính Quốc vừa mở mắt đã nhìn thấy hắn, tâm tình phấn chấn lên, nhoẻn miệng cười một cái. Thái Hanh cảm thấy bảo bối của hắn quả thật là đáng yêu, tỉnh dậy nhìn ngố ngố ngốc ngốc lại càng đáng yêu, từ đầu đến chân chỗ nào cũng đáng yêu. Hắn phải hôn lên đôi mắt, mũi, hai má, đôi môi đáng yêu của cậu.

Chính Quốc híp mắt để mặc hắn hôn cho đã.

" Hanh, mấy giờ rồi? "

" Trễ lắm rồi, không đi học được nữa " Hắn nói xong lại cắn lên chóp mũi của Chính Quốc.

" Hôm qua cậu bạo quá " Chính Quốc nhăn mặt mím môi nói.

" Tôi say rồi, không nhớ gì hết, tiểu Quốc đau chỗ nào? Để tôi giúp cậu thoa thuốc " Thái Hanh tỏ vẻ rất áy náy.

" Không sao đâu, không cần thuốc " Chính Quốc lắc lắc đầu, cậu không trách mấy người say. Nhưng nếu hắn say mà lên giường với người khác thì cậu không chắc.

" Làm thế nào cậu tới đây? Tôi trước khi đi cũng không nói tiếng nào " Thái Hanh biết rồi còn hỏi.

" Hứa Ninh bảo cậu ngoại tình.... " Chính Quốc mím môi lấy ngón tay vẽ vòng lên ngực hắn.

Thái Hanh bắt lấy tay cậu, hôn hôn thơm thơm mấy cái.

" Cậu tin cậu ta à... oan quá đi, trái tim lẫn lí trí của tôi toàn là cậu, còn có chỗ để tơ tưởng thêm ai nữa đâu " Thái Hanh lại làm mặt uỷ khuất.

Mặc dù từ đầu đến cuối mọi chuyện đều là hắn tự vẽ ra, giờ lại diễn như mình cái gì cũng không biết. Mình chỉ buồn tình Chính Quốc vô tâm lạnh nhạt bỏ đi uống rượu say đến quên trời quên đất thôi à.

" Lúc đó tớ cũng rối, tớ nghĩ cậu buồn tớ mới thế... " Chính Quốc xụ mặt nói.

" Buồn lắm, cậu chả để tâm tới tôi "

Chính Quốc đảo mắt bối rối.

" Nhưng mà... nhưng mà.... Hai tháng nữa là tốt nghiệp rồi... " Chính Quốc cảm thấy học thế nào cũng không đủ.

" Cậu cần gì, chả phải cuối cùng chúng ta đều trở về quê sao? "

" Cậu... cậu không hiểu... tớ muốn có bằng tốt nghiệp loại xuất sắc nhất, để ông bà nở mày nở mặt với mọi người, cũng không phụ lòng mọi người giúp đỡ tớ, trông chờ vào tớ... còn có.... " Chính Quốc mím môi không nói được nữa, cậu sợ nói ra hắn sẽ giận.

" Còn cái gì? " Thái Hanh hỏi.

" Còn...còn.... " Chính Quốc ấp úng.

" Nói đi, tôi không làm gì cậu " Thái Hanh chắc như đinh đóng cột.

Chính Quốc ngước nhìn hắn một cái, thở dài một hơi rồi nói.

" Trong thâm tâm tớ, vẫn muốn được mẹ cậu chấp nhận "

Thái Hanh sửng sốt nhìn Chính Quốc một lúc thật lâu.

Chính Quốc tưởng hắn giận thật.

Nào ngờ phút sau Thái Hanh đã ôm chặt cậu lại.

" Không cần bà ấy cũng được mà... "

" Sao có thể... dù sao cậu và bác ấy cũng là ruột thịt, đừng nói thế... "

Thái Hanh sợ bà đến cả liếc mắt cũng chả thèm cho...

" Haha, ai bảo tớ cướp con trai duy nhất của bà ấy chứ! Tớ cũng phải chứng minh chút bản lĩnh của mình mới xứng với cậu! " Chính Quốc cười nói.

Thái Hanh ôm cậu càng không muốn buông.

Một lúc sau cả hai mới rời giường, cùng vào phòng tắm vệ sinh cá nhân sạch sẽ, sau đó trả phòng ra về.

Cả hai tấp vô quán ăn trưa mới trở về kí túc xá, Chính Quốc nôn nóng muốn trèo lên giường bày sách vở ra học, nhưng ngẫm lại Thái Hanh rất để bụng chuyện này nên nhịn lại, cậu ngồi xuống ghế, lấy điện thoại ra mở game chơi.

Còn Thái Hanh từ lúc vào phòng đã phải đón nhận hai cặp mắt nhìn hắn chằm chẳm, kèm với điệu cười vô cùng đê tiện của Đoàn Lăng và Hứa Ninh, trong người không chút thoải mái.

Hắn ngứa ngáy tay chân, muốn đấm bản mặt cái tên thèm đòn Hứa Ninh kia, nhưng hắn không dám vì Đoàn Lăng còn ở bên cạnh.

Chính Quốc đã lâu không chơi Chấn Phong Tiên Hiệp, giờ vào lại có nhiều thứ mới mẻ vừa cập nhật, mức độ kiếm tiền càng khó, nhưng tiền kiếm được rất đáng công bỏ ra. Trước đây dần dần học được từ mọi người trong phòng, cậu không còn phải lúc nào vào game cũng đào mỏ tích luỹ tiền nữa, cậu có thể ra trận, tuy vẫn không cao tay bằng Thái Hanh hay Hứa Ninh Đoàn Lăng, nhưng chung quy cũng đủ xài.

Chính Quốc chơi một mạch tới tối, chăm chú đến mức quên béng mất việc học, tới khi Thái Hanh vỗ vỗ má cậu mới chịu thôi.

" Ghiền quá " Thái Hanh nhướn mày xoa đầu cậu đến rối tung.

" Lâu ngày không chơi, có nhiều thứ mới cập nhật rất thú vị, chăm chú quá quên cả giờ giấc, haha " Chính Quốc cười cười thoát game. Cả bốn người cùng nhau đi xuống căn tin ăn tối.

Chính Quốc không thể tin nổi mình sắp kết thúc bốn năm học ở đây, giờ nhìn đâu cũng thấy đáng trân trọng mà lưu giữ lại, chỉ còn gần hai tháng nữa là cậu không còn ở đây, về quê rồi thì không biết khi nào sẽ trở lại.

Nếu Thái Hanh và mẹ hoà thuận, lúc đó đã có cơ hội đi thành phố thường xuyên rồi, quan trọng là không có gì vướng bận.

" Chúng ta thân thiết với nhau từ cấp hai tới bây giờ, cậu thế mà dứt khoát bỏ chúng tôi đi về quê cuốc đất trồng rau à? " Đoàn Lăng kinh ngạc khi nghe sơ qua dự định của bọn họ, trong lòng có chút buồn bã.

Bọn họ chơi với nhau từ cấp 2, đến đại học gắn bó thêm 4 năm chung phòng, khi ra trường mỗi người mỗi ngả.

Còn không biết bao giờ mới tái ngộ.

Nghĩ tới thôi cũng thấy chạnh lòng.

Hứa Ninh cúi đầu ăn không nói gì. Đoàn Lăng hiểu trong lòng y cũng buồn, nhưng tính cách của y sẽ không thèm bộc lộ ra bên ngoài.

Bàn ăn trở nên yên ắng, ai nấy đều vùi đầu ăn, bỗng nhiên thêm một phần cơm được đặt trên bàn, Kiều Tư Tư thản nhiên ngồi xuống.

Cả bốn người trơ mắt nhìn cô ăn ngấu nghiến, hình tượng gì đó sớm không còn, đã thế còn bày ra bộ dạng cô vợ chua ngoa đánh đá, vừa ăn vừa mắng người.

" Sao thế? " Chính Quốc nhịn không được nữa đã lên tiếng hỏi.

" Hừ! " Kiều Tư Tư không để ý cậu, tiếp tục ăn, cái nĩa trong tay găm một phát thật sâu vào cái đùi gà trong phần gơm, làm cả bốn người con trai kia đồng loạt nuốt nước bọt run sợ.

" Đã bảo là chỉ có hai chúng ta! Cuối cùng lại thành ba! Phùng Bách! ANH! ĐƯỢC! LẮM! Á! "

Kiều Tư Tư nói xong tức giận đập đôi đũa xuống bàn, đùng đùng đứng dậy bỏ đi.

"....."

Để lại bốn người ngơ ngác không hiểu gì.

Kiều Tư Tư đi một vòng công viên trường, hết bứt lá bẻ hoa, lại đến trút giận lên mấy cục đá ven đường.

" Đã có người yêu... còn mập mờ với mình làm gì? " Kiều Tư Tư không thương tiếc đem những chiếc lá đang yên đang lành phải đứt đoạn lìa cành.

Chuyện là hôm nay có hẹn với Phùng Bách đi mua sách, Kiều Tư Tư đã phải dậy thật sớm để diện đẹp, cô luôn muốn mình phải thật lộng lẫy và thời thượng trong mắt Phùng Bách.

Cùng nhau đi lựa sách, nghĩ thôi đã lãng mạn muốn chết. Kiều Tư Tư rất thích những lần cùng Phùng Bách đến nhà sách, lúc đó hai người chỉ có dính lấy nhau, ai nhìn vào cũng tưởng là một cặp!

Nhưng mà lúc Phùng Bách đến đón cô, trên xe còn có thêm một người con gái nữa!

Kiều Tư Tư hụt hẫng không chịu nổi, chả hiểu ở đâu lại lòi ra thêm một người con gái khác, nhan sắc cũng không tầm thường luôn! Quần áo toàn bộ đều là hãng thời trang của Phùng Bách!

Kiều Tư Tư cảm thấy so với mình á hả, cô gái này chỉ thua có chút xíu thôi hà.

Lần này đến lượt cô gái đó cứ kè kè theo bên người Phùng Bách, Kiều Tư Tư thì lại chả tiếp cận anh được chút nào. Cô ta còn có thể tự nhiên cười nói, tự nhiên khoác tay với Phùng Bách. Chỉ thế thôi đã đủ biết mối quan hệ của hai người tốt thế nào rồi. Kiều Tư Tư cảm thấy mình hôm nay như người thừa, cô cũng không biết mình lấy động lực ở đâu mà theo sát hai người không rời, đến khi trở về trường mới phát điên lên.

Ngẫm nghĩ lại thì hai người đó nhìn kiểu nào cũng giống một đôi, nếu đã có người yêu rồi còn cùng cô đến nhà sách hàng cuối tuần làm gì.

Cái này không phải muốn bắt cá hai tay chứ?

Hừ! Không có khả năng!

Nếu muốn bắt cả hai thì dại dột gì mà dẫn theo người khác trong khi đang mập mờ với cô?

Thế rốt cuộc là gì....

Nghĩ thế nào cũng thấy Phùng Bách thật giống tra nam!

Kiều Tư Tư dứt khoát lấy điện thoại ra, kéo số anh ta vào danh sách đen!

Dẹp luôn đi, từ giờ không thèm nghĩ đến nữa, bà xinh đẹp thế này còn phải đu theo hắn làm gì!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com