ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 81

_thicuc_

Thái Hanh trở về kí túc xá, liền ném cặp lên giường, ngả người ra sofa bên cạnh Chính Quốc, đưa mắt ngước nhìn cậu đang chăm chú làm bài tập.

Hắn lấy điện thoại ra chơi game một lát, cảm thấy chán liền đặt xuống bàn, tay chống cằm trề môi nhìn Chính Quốc. Cứ thế loay hoay một hồi mới lên tiếng.

" Quốc, cuối tuần này đi hẹn hò đi "

" Cuối tuần tớ đi thư viện cả ngày, dự định thế rồi " Chính Quốc chớp mắt nhìn hắn một cái, nói xong lại cúi đầu.

Thái Hanh uỷ khuất Chính Quốc quả thực là vô tâm mà.

Hắn nằm dài ra sofa chả buồn làm gì, Chính Quốc lần nữa liếc mắt nhìn, nhắc nhở.

" Sắp thi rồi, có gì thì gác lại đi, hiện tại tập trung ôn thi là quan trọng nhất. "

Thái Hanh úp mặt đi, không trả lời.

Chính Quốc nhìn theo thở dài một tiếng rồi lại cắm mặt vào sách.

Thái Hanh len lén nhìn cậu, cảm thấy hết sức đau lòng. Dạo gần đây Chính Quốc quá vô tâm với hắn, cậu chỉ biết học rồi học. Thái Hanh còn nghĩ cậu sắp sửa cưới luôn đống bài tập rồi cũng nên.

Gần đây hắn vô cùng vô cùng 'dục cầu bất mãn', hắn không nhớ lần cuối hai người làm là bao lâu rồi, từ khi Chính Quốc bắt đầu học ngày đêm thì không còn. Nhưng đó đâu quan trọng bằng Chính Quốc lạnh nhạt với hắn chứ.

Thái Hanh không thể phủ nhận đống bài tập vô tri vô giác kia khiến hắn ghen lồng lộn lên.

Thái Hanh đứng dậy, cầm bóp tiền, vừa tìm áo khoác vừa gọi điện cho Hứa Ninh và Đoàn Lăng.

" Chỗ cũ "

Chính Quốc nhìn hắn đóng cửa rời đi, trong đầu luẩn quẩn hai chữ 'chỗ cũ' hắn nói. Lúc trước còn chưa yêu nhau, hắn cũng hay cùng Hứa Ninh và Đoàn Lăng hẹn nhau cái 'chỗ cũ' đó. Mà mỗi lần như thế đều sẽ uống rượu uống bia. Hơn nữa còn có mỹ nữ vây quanh. Chính Quốc cũng từng theo bọn họ một lần, cậu cũng biết chút đỉnh, mỹ nữ không chỉ có một người.

Nhưng thói quen tụ tập ăn chơi đó đã không có mấy năm nay kể từ khi hắn và Chính Quốc xác định quan hệ.

Chính Quốc hiếm khi không còn tập trung học, suy nghĩ miên man mãi, lòng bàn tay cũng đổ cả mồ hôi.

Một lúc sau cậu mới bình ổn suy nghĩ, thầm an ủi sẽ không có chuyện đó, cậu tin tưởng Thái Hanh sẽ không trái ôm phải ấp mỹ nữ đâu.

Chính Quốc gạt đi mớ suy nghĩ đó, tiếp tục chú tâm ôn bài liền một mạch tới tối, Thái Hanh thì chưa có về.

Chính Quốc định bụng giải nốt bài này xong sẽ đi kiếm gì ăn, đột nhiên điện thoại bên cạnh reo chuông, hiện trên màn hình là tên Hứa Ninh.

" Hứa Ninh? "

" Quốc, mau đến xử cái thằng oắt kia đi " Hứa Ninh như bất bình nói.

" Sao..sao thế? " Môi Chính Quốc có chút run rẩy.

" Cái tên kia ấy hả, vừa ôm eo một bạn nữ đi thuê phòng khách sạn "

Chính Quốc chấn động mạnh!

'Tên kia' là ai cậu hoàn toàn hiểu rõ.

Suy nghĩ của cậu khi nãy thế mà đúng, còn vượt xa mức tưởng tượng chính là 'đi thuê phòng khách sạn'

Chính Quốc lập tức vứt tập tài liệu trên tay, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Dạo gần đây cậu đúng là có hơi vô tâm không để ý đến hắn, vốn tưởng hắn sẽ hiểu và thông cảm cho cậu, ai ngờ lại đi tìm thú vui mới. Lại còn dự tính lên giường.

Chính Quốc cắn môi vừa chạy đi vừa uỷ khuất.

Thế mà dám thề non hẹn biển với cậu.

Chính Quốc vô thức chạy tới địa điểm Hứa Ninh báo, nãy giờ bận đau lòng, cậu không chuẩn bị tâm lý một lát nữa mở cửa ra chứng kiến những thứ xảy ra bên trong cậu sẽ thế nào.

Lúc trưa đây còn nói muốn đi hẹn hò, buổi tối lại trắng trợn phản bội cậu!

Chính Quốc một mạch phóng như bay lên phòng Hứa Ninh nói, hai tay siết thành nắm đấm, lòng cậu giờ như lửa đốt, cậu không nhận ra bộ dáng của mình rất giống đi đánh ghen.

Cơ mà chẳng phải sự thật là như thế à?

Chính Quốc hùng hổ xông vào, hai mắt đỏ hoe, cậu vô tình không phát hiện ra cửa phòng không hề khoá.

Vừa bước vào, nhắm mắt hít một hơi thật sâu, mở mắt ra...

Cậu chả thấy gì...

Chỉ thấy một người đang ngủ la liệt trên giường.

Cậu tưởng mình nhầm phòng, nhưng nhìn kĩ lại nam nhân trên giường kia quen chết được.

Chính Quốc tiến đến kiểm chứng, quả nhiên...

Không ai khác chính là Thái Hanh.

Chính Quốc mím môi, cậu ngồi xuống dòm thử gầm giường, rồi lại chạy tới tủ quần áo, tiếp đến là nhà vệ sinh, mọi ngóc ngách đều xem qua, không hề thấy người con gái nào...

Quần áo trên người Thái Hanh không có vẻ gì là có vấn đề.

Chính Quốc bán tính bán nghi, lần nữa đi tới bên giường, xộc vào mũi là mùi bia rượu nồng nặc.

Thái Hanh uống say, đơn giản là ngủ như chết.

Chính Quốc không khỏi nghĩ mình đây là bị Hứa Ninh chơi một vố!

Nhưng mà Chính Quốc không giận, cậu ngược lại còn cảm thấy vui vì Thái Hanh không phản bội cậu.

Chính Quốc ngồi xuống bên giường, vươn tay vuốt tóc đang rối tung của Thái Hanh, nhịn không được cúi xuống hôn một cái.

Trong lòng cậu áy náy, gần đây không quan tâm đến Thái Hanh, hắn hẳn là buồn cậu rất nhiều.

Bàn tay đặt trên má Thái Hanh còn chưa kịp lấy xuống liền bị một lực giữ lại, sau đó Chính Quốc vô cùng hoang mang bị đẩy ngã xuống giường, tới lúc cậu kịp định hình được chuyện gì thì thấy Thái Hanh đang đè lên người cậu, hai mắt mở to nhìn cậu không chớp.

Chính Quốc nhìn vào đôi mắt ấy, cảm giác hơi e dè sợ sệt, ánh mắt của hắn như muốn chất vấn cậu vậy.

" Cậu say rồi, ngủ đi " Chính Quốc đưa tay vuốt má hắn, ôn nhu nói.

Thái Hanh bắt lấy tay cậu, cúi xuống hôn lên môi cậu.

Chính Quốc vô cùng ngoan ngoãn đáp lại.

Thái Hanh hôn dần xuống hõm cổ của cậu, mút mát để lại đôi chút dấu ấn. Chính Quốc cười khổ, ngày mai lên lớp cậu phải che dấu vết lại rồi.

Thái Hanh chầm chậm cởi nút áo cậu ra, Chính Quốc biết hắn muốn làm, chuyện gì tới cũng sẽ tới thôi.

Chính Quốc cũng rất muốn, cậu chung quy cũng là nam nhân thôi. Đã lâu không được cùng hắn xác thịt tương kề, cậu nhớ đến da diết.

Thái Hanh muốn thế nào, Chính Quốc liền ra sức thuận theo thế đó.

Hai người quấn quít nhau đến hơn nửa đêm, khắp căn phòng tràn đây không khí ám mụi, Chính Quốc nằm trên giường không ngừng thở dốc, Thái Hanh cũng đã tỉnh hẳn rượu.

Đã lâu không làm, Thái Hanh đặc biệt mãnh liệt hơn trước rất nhiều, Chính Quốc ban đầu còn cố gắng chiều theo hắn, dần dà liền không theo nổi tiết tấu của Thái Hanh, dường như nhịn bao nhiêu lâu, hắn đã quyết tâm lấy lại bằng đủ, đến gần bốn giờ sáng mới chịu buông tha cho cậu.

Chính Quốc mệt mỏi mắt cũng mở không lên nổi, mặc sức cho Thái Hanh bế cậu đi tắm rửa, cả quá trình cậu chỉ dựa đầu vào lồng ngực hắn, thiu thỉu ngủ.

Chính Quốc thầm nghĩ sau này có lẽ nên thường xuyên làm với hắn, bằng không nếu để hắn nhịn, đến khi làm lại đòi hết một lần cậu sẽ chịu không nổi, giống như ngày hôm nay. Cậu đã cạn kiệt sức, nhưng Thái Hanh vẫn còn khá phấn chấn. Lúc tắm nhịn không được lại làm cậu thêm một lần, Chính Quốc quả thật mệt đến nói không ra tiếng, không thể mở miệng xin tha, chỉ đành cam chịu.

Thái Hanh được ăn no thoả mãn vô cùng, bế Chính Quốc lên giường, hắn cũng nằm xuống, thơm thơm vài cái lên mặt cậu rồi mới ôm người chìm vào giấc ngủ.

Làm tới tận giờ này xác định là sẽ ngủ dậy trễ, tiết học ngày mai chắc chắn là cả hai đều dậy không nổi rồi. Thế thì cứ dứt khoát ngủ một giấc cho đã

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info