ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 80

_thicuc_

Chính Quốc trở lại bàn ăn, cười cười kể với Thái Hanh mình vừa gặp Kiều Tư Tư.

" Cậu ta lại chọc ngoáy cậu? " Thái Hanh đang lướt điện thoại nâng mắt hỏi.

Chính Quốc buồn cười, Thái Hanh ác cảm với Kiều Tư Tư sâu thật, lúc nào cũng nghĩ xấu cho cô.

Tuy là những lần đầu chạm mặt Kiều Tư Tư tính cách kiêu căng thật, nhưng dần dà tiếp xúc thì thấy thực ra bản tính cô cũng không xấu xa tới mức đó, chính là kiểu người khẩu xà tâm phật. Độc mồm độc miệng nhưng tâm rất tốt.

Chính Quốc biết rằng người như Kiều Tư Tư mà bày kế hại cậu, cậu có tám cái mạng cũng không thoát đằng nào được.

" Cậu ấy không có chọc ngoáy tớ, cậu ấy hình như đi với bạn trai tới "

" Bạn trai? " Thái Hanh ngẩng đầu nhíu mày.

" Ừm... Rất đẹp trai luôn á " Chính Quốc thành thật gật đầu.

Thái Hanh không vui.

Hắn ngó xem là thằng nào mà khiến Chính Quốc nhà hắn khen chắc nịch như thế, chua chết hắn mà.

Nhưng mà hắn chỉ thấy được bóng lưng của Phùng Bách và gương mặt mê trai của Kiều Tư Tư khi nói chuyện với người đàn ông đó. Thái Hanh bĩu môi một cái, chê trách Kiều Tư Tư cái tật mê trai mãi không bỏ.

Xong hắn lại quay sang nói với Chính Quốc.

" Tôi không đẹp à? " Ngữ khí cực kì không cam tâm. Chính Quốc dám khen thằng khác trước mặt hắn, ngắm hắn còn chưa đủ sao?

Chính Quốc cũng nhận ra Thái Hanh đang ghen.

" Cậu nói gì thế? Cậu so với ai cũng không được, cậu là đỉnh nhất nha, cậu đẹp trai nhất trên đời " Chính Quốc thiếu gì cách dỗ Kim hay dỗi.

Quả nhiên Thái Hanh nghe xong đắc ý vô cùng, hắn đặt điện thoại xuống bàn, lấy một ít kem tráng miệng đút cho Chính Quốc.

Chính Quốc híp mắt a một tiếng ngậm kem vào miệng, hưởng thụ vô cùng.

Kiều Tư Tư ngồi bên này trông thấy một màn, liền bày ra vẻ mặt chán ghét.

" Sao thế? " Phùng Bách khó hiểu hỏi. Đang nói chuyện ngon lành mà cái mặt như thế là sao vậy cà?

" À... Chốn đông người mà hai người kia... " Kiều Tư Tư che miệng giả vờ ho, cảm thấy có chút xấu hổ, cô bày vẻ mặt này không đúng thời điểm rồi.

" ..... " Phùng Bách không hỏi thêm, nhưng anh vẫn chả hiểu gì lắm.

Chính Quốc và Thái Hanh ra về trước Kiều Tư Tư.

Vì là năm tư nên từ đầu năm đến giờ Chính Quốc không một giây lơ là việc học, Thái Hanh không biết cậu cứ phải chăm chỉ như thế để làm gì, kiến thức trong đầu cậu còn sợ không theo kịp ai sao, huống hồ sau khi tốt nghiệp cậu cũng không ở đây tìm công việc, đâu nhất thiết phải đạt thành tích thật tốt để tìm được nơi làm việc ổn định đâu.

Hầy, có thể bản tính của Chính Quốc vốn chăm chỉ không chủ quan giây phút nào.

Đối với Chính Quốc học là điều thiêng liêng nhất, cậu suýt không có cơ hội được học đại học, thế nên cậu luôn trân trọng những giây phút khi mình vẫn còn có thể được tiếp tục học. Học đối với cậu không hề lãng phí chút nào, cho dù sau này về quê trồng rau cuốc đất cũng cần phải có kiến thức.

Huống hồ trong lòng Chính Quốc có vướng bận...

Dù thế nào cậu cũng không muốn Thái Hanh và mẹ hắn cứ như thế này mãi, nhưng mà nguyên nhân một phần dẫn đến bất hòa là do sự xuất hiện của cậu khiến mẹ hắn không chấp nhận nổi, Chính Quốc sâu tận đáy lòng luôn mong bà chấp nhận cậu, cậu là nam nhân, gia cảnh nghèo nàn, thế nên cậu chỉ có thể dùng thành tích để chứng minh bản thân mình xứng đáng, Thái Hanh muốn cùng cậu về quê, cậu muốn chính mình nuôi được hắn!

Cũng muốn lấy quyết tâm và thành tích để bà nhìn thấy thật ra cậu cũng rất tốt....

Chính Quốc cứ cắm đầu học như thế cả ngày lẫn đêm, trên lớp rồi tới thư viện, tối đến lại ra một góc bật đèn ngủ tránh cho hắn thức giấc, Thái Hanh chỉ lo sợ có ngày cậu sinh bệnh mất. Thế nên hôm nay hắn một mực kéo Chính Quốc ra ngoài, đưa cậu đi dạo phố cho khuây khỏa, còn dẫn cậu vào nhà hàng tẩm bổ.

Cả hai sải bước đi trên vỉa hè, Chính Quốc vẫn còn no, cứ ôm bụng xoa xoa mãi, tâm tình thả lỏng vô cùng.

" Chúng ta ngồi đây một chút đi, tớ đi không nổi " Chính Quốc chỉ ghế đá kia, muốn dừng lại đó nghỉ chân một chút, cậu đã ăn no tới mức đi sắp không nổi.

" Ừm "

Cả hai ngồi xuống ghế, ngay vị trí ngày hôm đó gặp được Kiều Tư Tư đang say rượu, cùng nhau ngắm dòng sông khi đêm xuống. Chính Quốc bỗng nhớ ra điều gì đó, liền nói với hắn.

" Sau này cậu đừng dắt tớ vào mấy nơi đắt tiền như thế nữa, tớ ăn thế nào cũng được... "

Thái Hanh từ lúc vào nhà hàng chưa từng nói với Chính Quốc giá cả, vừa bước vào hắn đã tự mình đi gọi món, Chính Quốc còn chẳng có cơ hội liếc sơ qua menu, Thái Hanh đoán là lúc nãy cậu gặp Kiều Tư Tư, cô ấy đã nói cho cậu biết.

" Sau này về quê rồi cậu không có cơ hội được ăn nữa đâu đồ ngốc "

" Hì... Đi ăn với cậu thì nơi nào cũng thấy ngon, cần gì phải đi nhà hàng sang trọng " Chính Quốc cười nói.

Thái Hanh vuốt mũi cậu một cái, cười mắng cậu dẻo miệng.

Đúng là rất biết cách khiến người khác thoả mãn.

" Ở quê không tốt như ở đây đâu, tiện nghi không đầy đủ... " Chính Quốc cúi gầm mặt nhìn chân mình, nói với hắn. Thật ra... cậu sợ Thái Hanh chỉ chịu đựng được một thời gian, vẫn luôn muốn hắn nên nghĩ thông suốt hơn một chút.

" Cậu xem tôi là người kém chịu đựng thế hả? Cậu chịu được tôi cũng chịu được, tôi còn có thể tốt hơn thế nữa " Thái Hanh không hề vui với Chính Quốc lúc nào cũng suy nghĩ bọn họ mỗi người một ngã.

Chính Quốc không nói thêm nữa, cậu biết nếu nói tiếp sẽ khiến hắn nổi giận hơn thôi. Có thể là cậu lo lắng thái quá, cậu nên tin tưởng Thái Hanh tuyệt đối mới đúng.

Chính Quốc tựa đầu vào vai hắn.

" Được rồi, tớ xin lỗi, tớ thương cậu nhất mà "

" Tôi không muốn nghe cậu nói những điều như thế nữa, tôi đã chọn cậu, thì cậu cả đời cũng không thoát được tôi "

" Được, cậu trói tớ cho chặt vào " Chính Quốc bật cười nói.

Cả hai ngồi thêm một lúc nữa, nói qua lại vài ba câu, Thái Hanh đột nhiên thấy Chính Quốc không nói gì nữa.

Hắn cúi xuống nhìn, Chính Quốc dựa trên vai hắn ngủ thiếp mất rồi.

Dạo gần đây cậu lo học, thức khuya dậy sớm mãi rất thiếu ngủ, chỉ cần ngồi không một chỗ là ngủ rất nhanh.

Thái Hanh tính cõng cậu về trường để cậu thẳng người ngủ. Nhưng mà động đậy một lúc lại khiến Chính Quốc thức giấc, cậu mơ màng nhìn xung quanh, trông mặt ngố không chịu được.

Thái Hanh nhịn không được hôn cậu một cái, không đợi Chính Quốc kịp định hình liền ngay ngắn đặt cậu trên lưng.

" Cậu cõng tớ hả...? " Chính Quốc dụi mắt hỏi.

" Ừm, tôi đi chậm một tí, cậu ngủ thêm xíu nữa đi "

Chính Quốc vòng tay ôm cổ hắn, má áp vào lưng hắn, một lúc lại thiu thỉu ngủ mất.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info