ZingTruyen.Asia

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 73

_thicuc_

Kiều Tư Tư hôm nay lại đến chơi, Dương Tư Lan đặc biệt nấu vài món.

Kiều Tư Tư ngồi vào bàn, tít mắt cảm ơn, ríu rít khen vài câu, ăn cũng rất ngon miệng.

" Nhưng mà... Cậu ấy vẫn chưa chịu ăn gì ạ? " Kiều Tư Tư ngậm đũa e dè hỏi, hôm nay đã là ngày thứ tư rồi, nếu không ăn nữa, sẽ thật sự chết mất.

Dương Tư Lan tỏ vẻ phiền não.

" Hay là... Một lát con thử vào khuyên bảo cậu ấy xem? Được không ạ? "

Dương Tư Lan suy nghĩ chốc lát, tuy rằng Kiều Tư Tư và con trai bà chẳng mấy hoà hợp, nhưng biết đâu có thể gắn kết hai đứa trong lúc này thì sao?

Vì thế Kiều Tư Tư thuận lợi vào được phòng của Thái Hanh, đây là người đầu tiên ngoài giúp việc hay đưa đồ ăn tới đi vào phòng hắn.

Thái Hanh mệt lả người không quản nổi Kiều Tư Tư đi vào...

Kiều Tư Tư trông thấy hắn cũng hoảng hồn, làn da xanh xao, đôi môi tái nhợt, cảm giác như đã gầy đi một vòng, hiện tại nhìn khắp người hắn chẳng có chỗ nào toát ra sức sống... Thế nhưng Dương Tư Lan vẫn chưa tới nhìn hắn một lần... Kiều Tư Tư nhíu mày, hắn như thế này thật không giống hắn.

Thái Hanh bây giờ, ngay cả di chuyển cũng khó khăn, bởi vì hắn đói...

Hắn đây là cố chấp đến mức thà chết cũng không thoả hiệp...

Kiều Tư Tư cắn môi, nhìn không nổi nữa, ném cho hắn một cái điện thoại nhỏ đời cũ.

" Cầm lấy đi, tôi đã hỏi xin số điện thoại cậu ta từ Đoàn Lăng và Hứa Ninh, tôi chỉ có thể giúp cậu đến đây... " Thái Hanh đang bị nhốt, bên ngoài đủ người trông coi, điện thoại không nên dùng phô trương quá, sẽ rất khó giấu.

Thái Hanh như bắt được phao cứu tinh, chả biết lấy đâu ra sức lực ngồi dậy cầm lấy điện thoại, miệng khô khốc nở nụ cười.

" Bác gái... cũng là lo lắng cho tương lai của cậu thôi... " Kiều Tư Tư vịn nắm cửa phòng, nghĩ ngợi một chút mới nói ra câu này.

Là mẹ con, không nên đến bước này...

Thái Hanh trong lòng cười khẩy.

" Thật ra... Tôi cũng muốn giúp cậu thoát ra ngoài, nhưng mà cậu biết đó, bác gái cho người canh chừng rất nghiêm ngặt, tôi chỉ có thể tìm cho cậu cách liên lạc với cậu ta thôi... "

Kiều Tư Tư xoay người bỏ đi.

Hắn quá cố chấp, mẹ hắn lại cực kì nhẫn tâm, không ai khoan nhượng ai.

Kiều Tư Tư ra đến phòng khách, Dương Tư Lan liền hỏi cô tình hình.

Kiều Tư Tư im lặng một lúc mới đáp.

" Con có cảm giác, thái độ của Thái Hanh với con có chút gần gũi hơn rồi ạ... Cậu ấy đáp ứng con sẽ ăn đúng bữa... " Kiều Tư Tư nói dối không chớp mắt, nhìn cực kì đáng tin.

Dương Tư Lan mừng nhất là điều này, nghĩ thầm cuối cùng Thái Hanh cũng thông suốt chút ít, biết ăn đúng bữa là tốt, mừng hơn nữa hắn chịu lắng nghe Kiều Tư Tư.

" Bác gái... Thật ra... Không chỉ có bác, bác biết con cũng rất thích cậu ấy mà, tuy con đã sớm biết mối quan hệ của hai người, nhưng mà con không có cách nào ngăn cản được Thái Hanh... Có điều nếu bây giờ có bác phản đối quyết liệt như thế, con cũng có thể can đảm tranh giành hơn... "

" Thế nên... Nhân lúc thế này, con muốn ngày ngày đều đến đây để nói chuyện với cậu ấy, có thể...ừm... biết đâu... "

Dương Tư Lan lập tức hiểu ra, bèn cười hiền.

" Con bé này, muốn đến thì đến, có gì mà xin phép? " Người mà Dương Tư Lan tin tưởng nhất chính là Kiều Tư Tư, cô thích con trai bà nhiều như thế nào bà còn không rõ sao? Thế nên theo suy nghĩ của bà, tình địch nam nhân kia là đối tượng khiến Kiều Tư Tư rất ghen ghét muốn loại trừ nhất.

" Con cứ tự nhiên như nhà của mình... "

Kiều Tư Tư ngoài cười nhưng trong lòng không cười, có cảm giác tội lỗi vô cùng.

...

Thái Hanh ở trong phòng hắng giọng hai tiếng, gắng gượng bản thân thật bình ổn, cố chống lại việc mình hoa mắt chóng mặt vì đói khát. Nhấn số gọi cho Chính Quốc.

Chính Quốc bên kia nhanh chóng bắt máy, liên tục hỏi hắn đủ chuyện, Thái Hanh ngoại trừ ban đầu nói cho cậu biết người gọi là hắn, về sau những câu hỏi dồn dập của cậu một câu hắn cũng không trả lời nổi, dù đã chuẩn bị để nói chuyện với cậu, nhưng kết quả chính là không còn sức để nói, cổ họng đau rát... chỉ có thể nằm trên giường, kề điện thoại vào sát tai, yên lặng của tiếng nói của cậu.. thật may vì cậu không giận hắn không chịu lên tiếng mà cúp máy.

Cuối cùng cũng có thể nghe giọng cậu, nhớ chết đi được.

...

Hôm sau, Thái Hanh cảm giác cả người nóng ran, nóng đến lợi hại, hắn biết mình phát bệnh rồi.

Chậc... đúng xui xẻo...

Lúc cơm đem lên, Thái Hanh phá lệ uống miếng nước ăn miếng cơm lấy sức, bởi vì tối nay hắn còn muốn gọi điện cho Chính Quốc, hắn không muốn mình như tối hôm qua im lặng không nói gì, như thế sẽ khiến Chính Quốc lo lắng thêm.

Nhưng mà nhịn đói nhiều ngày chút cơm này cũng thể đủ, hắn lại cảm giác bệnh có chút trở nặng, hình như không được tốt cho lắm, cả người rất mệt mỏi.

Ăn xong, Thái Hanh quay trở lại giường, gần như cảm thấy mình có thể hôn mê bất kì lúc nào, cả người hắn như có lửa đốt, nóng đến lợi hại. Nhưng vẫn gắng gượng, hắn liền gọi điện cho Chính Quốc.

Lần này hắn nghe giọng Chính Quốc hơi run run.

" Bị bệnh? " Thái Hanh cố nặn được hai chữ.

" Không... Cậu ... giọng cậu không được tốt..? " Chính Quốc đỏ hoe mắt, nghe được giọng của hắn chứa đầy vẻ mệt mỏi, lại đau lòng muốn khóc.

" Ừ... cảm mạo, khỏi nhanh thôi... " Thái Hanh trấn an cậu.

Im lặng một chút, Thái Hanh lại lên tiếng.

" Nhớ cậu lắm... Cậu nói gì đi... tôi muốn nghe giọng cậu... " Thái Hanh yếu ớt nói, sau đó triệt để hôn mê.

Chính Quốc bên này cũng tắt máy. Dưới trời tuyết rơi, ngước mắt nhìn lên trên căn phòng ảm đạm kia.

Cậu đã đứng dưới trời tuyết này đã hơn năm tiếng đồng hồ, từ sau đêm hôm qua gọi điện, cậu đã nhận ra sự khác thường, vì thế gọi điện cho Đoàn Lăng.

Đoàn Lăng đương nhiên hiểu rõ nội tình, Kiều Tư Tư xin số cậu từ anh, ít nhiều cũng phải kể anh nghe chút chuyện.

Chính Quốc nghe Thái Hanh bị mẹ bắt nhốt trong phòng, tự mình tuyệt thực nhiều ngày, không có một cách nào liên lạc cho cậu, cậu liền đau lòng không chịu nổi, không ngờ hắn về nhà lại chịu khổ thế này, vì thế cậu không thể nhịn được nữa, xin rõ địa chỉ nhà hắn, lập tức bắt xe về lại thành phố vào sáng hôm sau, không thể để hắn xảy ra chuyện gì được.

Chính Quốc được biết Dương Tư Lan lúc này xem cậu như cái gai trong mắt, nên đứng trước cổng nhà hắn chưa dám vào.

Đối mặt thì cũng sẽ đến lúc thôi, nhưng lúc nhạy cảm thế này cậu không nên xuất hiện thì hơn.

Chính Quốc ngồi xuống co người lại, xoa xoa hai tay tìm chút hơi ấm, chịu đựng dưới trời tuyết năm tiếng, thêm vài giờ nữa cũng chẳng có sao.

Thái Hanh gọi cho cậu, nói chuyện không có lực, lại còn im lặng giữa chừng, lòng Chính Quốc như lửa đốt.

Đến mười một giờ đêm, căn nhà cao lớn liền tối đèn, Chính Quốc đoán là mẹ hắn đã đi ngủ rồi. Cậu liền ngước nhìn cổng, cảm thấy có chút khó đối phó.

Cổng này cao như thế, lại chi chít gai nhọn, Chính Quốc cảm thấy nếu mình leo qua được, cái quần đang mặc cũng không thể giữ nữa luôn.

Chính Quốc đỏ mặt nghĩ mình sắp có màn khoe mông trước mặt hắn.

Nhưng mà thân thể cậu có chỗ nào mà Thái Hanh chưa thấy qua? Phần dưới lại càng rõ hơn ai hết!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia