ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 71

_thicuc_

Chẳng mấy chốc đã qua dịp thi cử, thành tích của Chính Quốc đương nhiên là trăm phần xuất sắc, Thái Hanh được cậu kèm cũng vượt qua kì thi yên ổn, hơn nữa còn làm bài rất tốt, điểm số cải thiện qua từng đợt.

Chuyện tình cảm của họ vẫn như trước không có gì thay đổi, an yên qua ngày, vô cùng hoà thuận. Thái Hanh là người hay khó ở, nhưng Chính Quốc rất tốt tính và biết cách lấy lòng, vì thế cứ mỗi lần Thái Hanh cáu gắt, chỉ cần cậu hôn hôn một cái hắn liền mềm nhũn ra.

Bọn họ không giống với bao người khác, mối quan hệ này rất nhạy cảm, luôn phải giấu kín. Nhưng mà mọi chuyện tốt đẹp đến đâu, thì một ngày nào đó cũng sẽ bị phơi bày

Trong lòng cả hai đều biết rõ, chắc chắn cũng sẽ đến lúc đối mặt với gia đình nếu như quyết định cùng nhau về sau.

Chính Quốc lo cho ông bà đã già cả, sức khoẻ ốm yếu, chỉ sợ nói ra sẽ khiến họ chịu không nổi đả kích. Về phía Thái Hanh, mẹ hắn tuy không quan tâm nhiều về hắn, nhưng cái xem trọng nhất là mặt mũi, chuyện này có thể khiến cho bà dễ dàng chấp nhận như thế sao?

Thế nhưng cứ đi với nhau với tư cách là bạn bè không khỏi có chút uỷ khuất. Nhưng hiện tại... vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp.

Thái Hanh thông cảm cho Chính Quốc, hắn có thể không để bụng chuyện cậu không dám nói cho ông bà vì lo cho sức khoẻ của họ, đó là điều tốt, Chính Quốc hiếu thuận như thế, hắn lại càng yêu thích cậu.

Về phần hắn, một ngày nào đó, hắn sẽ đối mặt với mẹ mình và nói cho bà nghe về mối quan hệ này, hắn không chắc bà sẽ chấp nhận, cũng không quan tâm bà có chấp nhận hay không, nhưng với tư cách là con trai ruột thịt, hắn phải nói với mẹ về dự định tương lai của mình và người sẽ bên hắn suốt đời, đấy là bổn phận. Còn lại là lựa chọn của hắn, mẹ hắn cũng không thể nào quản được, bởi vì bà chưa từng toàn tâm toàn ý vì hắn, nên cũng không cần thiết phải trăm sự nghe theo ý bà.

Thấm thoát thời gian lại trôi đến mùa hè cuối năm ba đại học, sau khi qua đợt thi cử, Thái Hanh lại nắm tay Chính Quốc cùng nhau về quê.

Hắn đã dần xem nơi này mới chính là nhà của mình, chỉ có ở đây hắn mới cảm thấy thoải mái. Ban ngày cùng Chính Quốc và ông ra đồng, ban đêm lại dưới ánh đèn nhỏ cùng học bài, cùng bàn về dự định tương lai, cùng ngắm trăng đêm, cùng nghe tiếng côn trùng kêu, mọi thứ đều cùng nhau.

Buổi tối ở nông thôn, không hề náo nhiệt như ở thành phố, yên tĩnh đến mức nghe rõ tiếng ếch kêu, tiếng ve râm ran. Thái Hanh những ngày đầu ở đây còn cảm thấy nhàm chán, đến hiện tại quen thuộc, còn rất hưởng thụ không khí thế này, hắn nghĩ mình đã dần trở thành một thành viên chính thức trong thôn, người dân ở đây cũng đã thân thiết gọi hắn hai tiếng " tiểu Hanh ".

Chính Quốc sau khi rửa chén xong, từ trong nhà nhìn thấy Thái Hanh đang ngồi ngoài sân, ngắm trăng và tận hưởng âm thanh.

Trăng tỏ và sao đầy trời luôn là những điều thu hút người vốn sống ở thành phố như hắn, mỗi khi trăng tròn, Thái Hanh thích nhất là giành thời gian ngắm nhìn nó.

" Không đi ngủ à... " Chính Quốc lau vội tay lên quần áo, ngồi xuống bên cạnh hắn.

Vừa đúng chín giờ nhưng trong thôn chỉ còn lưa thưa vài ánh đèn, mọi người đã đi ngủ, ông bà Chính Quốc cũng thế. Nếu là ở thành phố, đây mới chính là giờ sinh hoạt của mọi người.

Thái Hanh lắc đầu không trả lời, nhưng mí mắt có vẻ sắp không trụ nổi nữa rồi.

Chính Quốc bên cạnh nhìn hắn, không nhịn được che miệng phì cười.

Nhớ thời gian đầu gặp hắn, chính là sặc mùi thiếu gia công tử, kiêu căng ngạo mạn có đủ, lại luôn bộ dạng không có cảm tình với cậu, quả thật là khác xa với Thái Hanh hiện tại yên tĩnh, trưởng thành rất nhiều, vốn tưởng hắn chán ghét nơi này, nào ngờ có thể yêu thích đến thế.

Chính Quốc nhìn một Thái Hanh điềm tĩnh bây giờ lại không khỏi hoài niệm Kim thiếu trước đây, người kia khó bảo hơn nhiều, chuyện gì cũng chỉ thích làm theo ý mình, xem trọng mặt mũi đến mức không chịu tỏ tình...

Thời gian đúng là khiến con người thay đổi, nhưng chỉ có tình cảm của bọn họ vẫn nguyên vẹn như lúc đầu.

Chỉ cần là cậu, quản gì cậu là người như thế nào sao?

Chính Quốc càng lúc càng yêu thích hắn nhiều hơn, thiếu gia công tử, có thể từ bỏ hết tiền đồ vì cậu, người như thế không nắm bắt, còn đợi ai...

Thế nên cho dù có ra sao, Chính Quốc cũng không muốn buông bỏ hắn.

Chính Quốc tựa đầu lên vai hắn, an tĩnh cùng nhau ngắm trăng.

....

Bọn họ đã bên nhau gần ba năm, không sóng gió gì trong ba năm, nhưng chuyện gì tới cũng sẽ tới, vốn định là sẽ tự mình nói rõ, vốn nghĩ là chưa tới thời cơ thích hợp, vốn là không có ý muốn che giấu....

" Về nhà ngay " Dương Tư Lan đầu dây bên kia lời lẽ không mấy hoà nhã.

" Đừng tưởng những chuyện con làm mẹ đều không biết... "

Thái Hanh nghe điện thoại mặt không chút gợn sóng, trong lòng sớm biết là chuyện gì.

" Nếu như mẹ đã rõ, còn muốn con về làm gì? "

" Cho dù là đã rõ, nhưng mẹ muốn con ba mặt một lời nói cho mẹ " Dương Tư Lan nói như hét, quả thật không thể chịu nổi chuyện này.

" Con cũng không có ý muốn che giấu, chỉ là chưa tới lúc để nói, nhưng nếu mẹ đã biết hết còn cần con nói làm gì nữa... "

" Con không thể nói dễ nghe như thế được, chuyện này hệ trọng, liên quan đến mặt mũi, đến tiền đồ của Kim gia, nếu con còn muốn khối tài sản này thì mau về đây cho mẹ! "

Thái Hanh cười khẩy một cái.

" Con không cần... "

" Con... ! Con cố chấp không nghe lời mẹ bao nhiêu lần mẹ từng không để tâm, nhưng lần này con đi quá giới hạn chịu đựng của mẹ rồi đấy... " Dương Tư Lan nghiến răng.

Thái Hanh im lặng không trả lời.

" Nếu con không về, thằng nhóc đó mẹ sẽ không để yên đâu... "

...

" Mẹ cậu về nước muốn cậu về nhà chơi hả? " Chính Quốc ngồi trên giường chớp mắt nhìn Thái Hanh thu dọn đồ.

" Ừm... "

" Tốt lắm, nhớ nghe lời mẹ nhé... " Chính Quốc híp mắt cười.

Thái Hanh không trả lời, thu dọn hành lí xong liền mang lên vai, đi đến chỗ Chính Quốc, cúi đầu hôn lên trán cậu một cái.

" Tôi đi rồi về... "

Chính Quốc ngoan ngoãn gật gật đầu.

....

Thái Hanh trở về nhà, mẹ hắn đang ngồi giữa phòng khách, liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói.

" Biết sợ rồi à... "

Thái độ khác xa với dịp Tết năm nào đoàn viên, quả nhiên chỉ cần động đến mặt mũi của bà, bà liền nhìn con trai bằng ánh mắt chán ghét.

" Không có... " Thái Hanh không ngồi xuống, chỉ đứng đối diện với bà.

" Vẫn còn ngoan cố nhỉ... " Dương Tư Lan kiềm nén lửa giận.

" Con vốn trở về không phải để nhận sai với mẹ vì căn bản con chả làm gì sai, con chỉ muốn cùng mẹ nói rõ mọi chuyện và hi vọng mẹ không cần quan tâm đến chuyện của con nữa "

" Ha... Con biết mình đang nói gì không? Mẹ là mẹ của con, bảo mẹ không cần quan tâm đến chuyện của con sao? "

" Ngay cả việc con thành ra cái thứ này mẹ cũng không cần quản sao? "

" Mẹ.. Cái thứ này là có ý gì? " Thái Hanh lạnh lùng nói.

" Là gì trong lòng con tự biết rõ... "

" Mẹ nói lần cuối... Con hãy chấm dứt mối quan hệ này lại trước khi mẹ không kiềm chế được nổi điên lên.. " Dương Tư Lan hung ác nói.

" Mẹ chính là không biết nói lí lẽ như thế ... " Thái Hanh xoay người tính bỏ đi. Bỗng nhiên bị hai người cao lớn chặn lại, hắn liền biết lần này có vào mà không có ra rồi.

" Nhốt con vào phòng tự kiểm điểm mình, con không muốn chấm dứt cũng phải chấm dứt! Đến khi nào con nhận ra mình sai thì mới được ra ngoài, điện thoại này, con không cần dùng nữa " Dương Tư Lan cương quyết nói, tịch thu cả điện thoại của hắn.

Thái Hanh cắn răng phẫn uất, vùng vẫy vô tác dụng, đành cam chịu bị nhốt vào phòng.

... Bà mà cứ độc tài như thế, bảo hắn nên yêu thương mẹ mình như thế nào đây...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info