ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 67

_thicuc_

" Mẹ ra ngoài đi, con buồn ngủ " Thái Hanh lại lần nữa chui vào trong chăn, bộ dáng không muốn tiếp chuyện rõ ràng, dù là mẹ ruột cũng nên rời đi thôi.

Vốn tưởng là luyến tiếc còn chút đau lòng vì thái độ của con trai, thế nhưng Dương Tư Lan vô cùng bình thản mà đứng dậy rời đi, một lần cũng không ngoảnh lại.

...

Thái Hanh ngủ một mạch đến chập chờn tối, mới vội vã bật dậy kiểm tra điện thoại, quả nhiên có tin nhắn của Chính Quốc đến, báo là mình đã về nhà an toàn, gặp được ông đang cùng bác thôn trưởng đánh cờ, trông ông vô cùng khoẻ mạnh, chắc chắn đã chữa triệt để bệnh. Ông và bà không ngớt lời hỏi thăm Thái Hanh, còn khôn xiết cảm ơn vì những món quà tẩm bổ quý giá của hắn....

Thái Hanh đọc một lèo từ trên xuống dưới, ấy thế không có tên hắn!! Không một lời nói về hắn!

Cái tên quê mùa vô tâm, bạn trai mĩ nam vạn nhân mê của cậu ta đang ở cách xa cậu ta vạn dặm, lại chẳng hề nói một tiếng căn dặn giữ chủ quyền lại cho bản thân!!

Hồi mất đừng có mà khóc than đấy! Hừ!

.....

Ngồi thêm một lúc, Thái Hanh biết mình không thể mãi ở trong phòng, đành phải đi xuống dưới nhà.

" Hanh xuống rồi à, ngồi đó đợi một lát, sắp có cơm chiều rồi " Dương Tư Lan bận rộn trong bếp đến lấm lem, có lẽ muốn tự mình chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.

Thái Hanh không thể phủ nhận được rằng trong lòng hắn luôn mong muốn nhất viễn cảnh này.

Nhưng sao...

" Mẹ... Sao cậu ấy lại ở đây? "

Kiều Tư Tư đứng bên cạnh giúp Dương Tư Lan một tay, bị Thái Hanh hỏi tới có chút giật mình.

Dù sao sau ngày hôm đó, nhìn mặt nhau cũng có chút ngượng ngùng.

" Ba mẹ con bé có công việc bận không thể trở về, tiểu Tư sẽ ở đây cùng chúng ta đón năm mới. " Dương Tư Lan nói.

Thái Hanh không hài lòng lắm, nhưng có chút đồng cảm với Kiều Tư Tư, hoàn cảnh của hắn và cô thế mà lại rất giống nhau. Hiếm lắm mới được thấy mặt người thân.

Tuy rằng trong lòng phản đối, nhưng hiểu cảm giác cô đơn đón năm mới rất đáng sợ, chí ít năm vừa rồi hắn còn cùng Chính Quốc, Kiều Tư Tư thì lại chỉ có một mình.

Một lát sau bữa tối đã hoàn thành, sau khi bày hết tất cả các món ăn ra bàn, đến lúc sắp xếp chỗ ngồi, Dương Tư Lan cố ý để hai người ngồi cạnh nhau, còn bà ngồi đối diện, mỉm cười hài lòng.

Thái Hanh nhíu mày không vui, Kiều Tư Tư cũng rất thức thời, đang tính kéo ghế ngồi sang chỗ khác.

" Không cần... Cứ ngồi đi... Đừng lộn xộn " Thái Hanh lãnh đạm nói.

Nhắc đến Kiều Tư Tư, tuy rằng cô rất thích Thái Hanh, tám năm qua nói buông không dễ dàng buông được, nhưng cô thân cũng một tiểu thư cũng có lòng tự trọng của mình, trước đây là Thái Hanh không thèm quản, nhưng hắn đã trực tiếp nói rõ với cô, cô cũng không phải loại mặt dày đu bám theo người ta.

Vì thế Kiều Tư Tư không việc gì phải nghe hắn ngồi lại, kéo ghế sang ngồi bên cạnh Dương Tư Lan.

" Bác gái, mời dùng bữa ạ, để con gắp cho bác " Kiều Tư Tư mỉm cười, ngoan ngoãn gắp đầy những món ăn ngon nhất vào bát của Dương Tư Lan.

Dương Tư Lan mỉm cười gật đầu, trong lòng có chút khổ tâm. Tuy rằng bà rất thích Kiều Tư Tư làm con dâu, nhưng mối quan hệ của hai người không hề có tiến triển từ tám năm trước đến hiện tại, bà không ép Thái Hanh, cũng chẳng ép được hắn, chỉ có thể tìm cách để hai người thân thiết hơn.

Thế nhưng việc này rất khó, mãi đến giờ bà vẫn chưa từng thành công. Đều là từ con trai của bà mà ra.

Xong khi dùng bữa xong Kiều Tư Tư đảm nhiệm rửa bát, Thái Hanh lại chui vào phòng mở điện thoại trông chờ tin nhắn của Chính Quốc.

Nhưng đợi đến lúc Thái Hanh sắp ngủ thêm trận nữa vẫn chưa thấy gì, quả thật là thảm không tả nổi.

Cái tên tra nam quê mùa...

Cậu nỡ bỏ rơi bạn trai cậu thật à?

Nhưng mà Thái Hanh nghĩ thế thật oan ức cho Chính Quốc quá đi.

Chính Quốc cũng muốn liên lạc với hắn lắm, ngặt nỗi sóng điện thoại ở đây đột nhiên có vấn đề, chập chờn mãi có khi mất kết nối.

Chính Quốc làm sao mà không muốn gọi được, cậu lúc nào cũng muốn gọi cho hắn.

Chính Quốc cầm điện thoại cả ngày chẳng được tích sự gì.

Thái Hanh bên này ôm gối nhắm mắt ngủ, trong lòng uỷ khuất vô cùng, miệng cứ thì thầm mãi một câu.

" Cái đồ tra nam chết tiệt, không thương tôi à... "

Nhà tôi đang chứa tình địch của cậu đấy!

Cứ vậy kéo dài mãi đến tận đêm giao thừa, sóng điện thoại ở đây mới trở lại bình thường, nhưng đó đã là chuyện của ba ngày sau.

Trong ba ngày đó hai người không hề nói chuyện với nhau.

Lúc Chính Quốc gọi tới liền hứng một trận lạnh nhạt từ Thái Hanh, khóc không ra nước mắt.

" Hanh, đừng giận mà... "

" Sóng điện thoại chỗ tớ không tốt... "

" Tớ lúc nào cũng muốn gọi cho cậu, thật đó... "

" Tớ nhớ cậu lắm... "

Thái Hanh nghe hai câu đầu đã nguôi giận, nghe đến câu thứ tư liền mềm nhũn luôn.

" Chúng ta gọi video nhé " Chính Quốc nói.

Không đợi hắn trả lời, Chính Quốc liền ngắt máy.

Sau đó Thái Hanh liền nhận được một cuộc gọi mới, đặc biệt hơn còn có cả gương mặt người yêu của hắn.

Thái Hanh bắt máy, Chính Quốc híp mắt cười vui vẻ.

" Giao thừa vui vẻ, năm mới an nhiên " Chính Quốc nói.

Thái Hanh cuối cùng cũng bật cười, ba ngày qua hắn giận chết đi được, nhưng chỉ cần được thấy cậu, hắn liền chẳng còn biết mình đã từng giận cái gì.

" Cậu cũng thế... " Thái Hanh trầm ấm nói.

Lúc đồng hồ điểm mười hai giờ đúng, Chính Quốc lắng nghe tiếng pháo xung quanh đón mừng năm mới, bỗng nhiên có xúc động muốn nói một câu...

" Hanh... Ghé sát tai vào đi, tớ chỉ nói một lần thôi đó nhé... "

Thái Hanh không hiểu, nhưng vẫn theo lời cậu ghé tai vào, nghe rõ mồn một ba chữ thốt ra từ miệng Chính Quốc.

Rất ngọt...

Thái Hanh thẫn thờ một lúc, trong đầu nghĩ gì liền bất giác nói ra luôn.

" Tôi cũng thế... "

Chính Quốc che miệng cười tủm tỉm, hai má cũng phiếm hồng, nói ra ngượng muốn chết, nhưng cũng may nhận về câu trả lời của Thái Hanh, Chính Quốc cảm thấy đáng giá vô cùng.

......

Đầu năm, sau khi hoàn thành các lễ nghi cần thiết mới có thời gian rảnh.

Chính Quốc thế mà bận bịu hơn cả Thái Hanh vào dịp này.

Người thôn quê rất có tình, không bỏ lỡ chúc Tết một ai. Chính Quốc ban ngày bận đi từng nhà, ban đêm lại cùng mọi người trong thôn quây quần chơi trò chơi.

Lúc cậu trở về nhà đã gần mười giờ đêm, Thái Hanh có thể hiểu được Chính Quốc vì sao hôm nay không gọi điện cho hắn, hắn từng cùng cậu đón năm mới ở đó một lần, tất nhiên hiểu.

" Hôm nay vui lắm... Thế nhưng có cậu càng vui hơn... " Chính Quốc nằm trên giường vui vẻ kể cho Thái Hanh nghe những chuyện trong ngày hôm nay, thao thao bất tuyệt, từ nói hăng say nhiệt tình đến chậm rì rì, sau đó nhỏ tiếng, cuối cùng không nghe thấy gì, kể đến mức ngủ quên luôn rồi, Thái Hanh chỉ còn nghe tiếng thở bình ổn của cậu.

" Ngủ ngon " Thái Hanh nhẹ nhàng nói.

" Ngủ ngon... " Chính Quốc cũng mơ màng đáp lời.

Thái Hanh phì cười, nhắc cậu ngủ đi, nhớ đừng để điện thoại trên đầu nằm.

....

Sáng hôm sau Dương Tư Lan tìm đâu ra một thợ chụp ảnh, muốn lưu lại chút kỉ niệm.

Thái Hanh không muốn, nhưng bị bắt phải tham gia.

Sau khi Dương Tư Lan kéo hắn chụp đã đủ, liền muốn Kiều Tư Tư vào chụp chung.

" Không... Không đâu ạ, con không phải người trong gia đình... " Kiều Tư Tư xua tay từ chối, liếc nhìn Thái Hanh đầy ngượng ngùng.

" Nói bậy, con làm sao không có? Sớm muộn gì chẳng là người một nhà... " Dương Tư Lan nghĩ sao nói thế.

Kiều Tư Tư lúng túng từ chối, cái gì chung một nhà chứ, chuyện này làm sao mà còn khả năng được nữa, Dương Tư Lan cũng chưa từng nghe thấy Thái Hanh nói gì với cô nên không biết đấy thôi.

Cuối cùng Kiều Tư Tư cũng thành công không bị bắt phải gia nhập hội nữa.

Vừa bị kéo đi chụp ảnh tâm trạng không mấy vui vẻ, nhưng nhận được điện thoại cũng Chính Quốc, hắn liền tốt lên mấy phần.

Cuộc gọi điện vẫn diễn ra như thường, cho đến khi Thái Hanh nghe thấy một giọng nữ.

" A Quốc... Áo của tớ cậu để đâu rồi? "

"......."

"......."

"!!!!!!!"

Gì cơ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com