ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 60

_thicuc_

Tuy rằng trong lòng không triệt để dập tắt nghi ngờ, nhưng bà ngoại nhận thấy mối quan hệ giữa Chính Quốc và tiểu mỹ nam không tệ, nói đúng hơn là cực kì thân thiết. Bà luôn tự hào khi có một đứa cháu hiểu chuyện lại có thành tích học tập vượt trội, vì thế tin tưởng Chính Quốc chính là chơi đúng người, Chính Quốc chọn tin tưởng thì bà cũng sẽ thế.

Dù sao gương mặt đẹp này mà đi lừa người cũng quá uổng phí đi.

" Buổi trưa nhà chúng ta chỉ có thế này... " Bà ngoại chuẩn bị cơm nước đem ra bàn, Chính Quốc đã phụ dọn bát đũa ra trước.

Chính Quốc nhìn trên bàn ăn, trong lòng có chút e ngại, cắn đũa liếc nhìn Thái Hanh đang không có biểu tình gì.

Lúc bà ngoại đi xuống bếp lấy thêm đồ, Chính Quốc vội khều tay Thái Hanh, thì thầm thì thầm.

" Cậu có thể ăn được không? "

" Tại sao không? " Thái Hanh liếc xéo cậu trả lời.

" Ý tớ là... Những món thế này cậu làm sao để vào mắt... " Chính Quốc mím môi nói.

Trên bàn chỉ có rau xào, rau luộc, rau nấu canh, Thái Hanh hắn ăn sung mặc sướng đã quen, Chính Quốc tự ti cũng là phải thôi.

Thái Hanh không trả lời, bà ngoại đi lên, hắn mời bà một tiếng, gắp một miếng rau muống xào cho vào miệng, ăn kèm với cơm đến ngon lành, không tìm thấy một chút vẻ khó chịu.

" Con cũng mau ăn đi, làm gì nhìn người ta đắm đuối thế hả!? " Bà ngoại thấy cậu không lo ăn chỉ lo ngắm, liền mở miệng mắng một câu.

Thái Hanh ăn tận mấy bát cơm, chứng tỏ đồ ăn bà nấu rất ngon, vì thế bà ngoại hài lòng về tiểu mỹ nam vô cùng.

Chính Quốc kinh qua hết bất ngờ này đến bất ngờ khác! Thái Hanh sau khi ăn xong còn ngoan ngoãn xung phong đi rửa bát.

Chính Quốc trợn mắt há mồm như không tin cho lắm, vội lẽo đẽo theo bên cạnh hắn, sợ hắn lại đập bể bát đĩa.

Nhà cậu muốn rửa bát phải ngồi xổm trên đất, Thái Hanh đảo mắt hai cái tìm được một phiến đá lót ngồi. Chính Quốc ôm bụng cười sắp không thở nổi.

" Cậu ngồi thế này buồn cười chết được "

" Cười một tiếng nữa ông ngoại cậu liền... " Thái Hanh nói một nửa liền dừng, lời ít ý nhiều.

Chính Quốc lập tức câm miệng.

Một lúc sau lại không nhịn được híp mắt cười hỏi.

" Hôm nay phải cậu không thế? "

" Làm gì tìm được thằng thứ hai nào vừa đẹp trai lại ngu dại thích cậu " Thái Hanh vừa rửa bát vừa liếc xéo cậu, dù vậy vẫn không che giấu được sự vụng về của hắn trong việc này.

" Nếu cậu không thích tớ, tớ vẫn còn sự lựa chọn, bọn con gái trong thôn lại chả mê tít tớ " Chính Quốc cười hì hì nói, ở với hắn một thời gian, hình như cậu càng ngày càng không biết xấu hổ rồi.

Thái Hanh vừa nghe xong câu sau, cái đĩa trên tay rơi xuống vỡ tan tành, ngay lập tức cả hai đều hoảng loạn nhặt từng mảnh vỡ, bà ngoại trong nhà nghe tiếng vỡ giậm chân chống nạnh đi ra xem thử.

" Đứa nào là---- "

Thái Hanh vội vàng giao hết bằng chứng phạm tội đẩy sang cho Chính Quốc, còn mình thì vô cùng đẹp trai mà rửa tiếp.

Chính Quốc ngơ ngác khựng lại.

Đúng là làm ơn mắc oán.

Thấy hắn làm rơi đồ có lòng nhặt giúp, kết quả còn bị đổ tội.

Cũng may bà ngoại chỉ trách mắng hai câu liền đi vào.

Thái Hanh cười sằng sặc một lúc, còn Chính Quốc lại ủy khuất muốn chết, bĩu môi xụ mặt giận dỗi.

" Đừng giận nữa " Thái Hanh rướn người hôn lên trán cậu một cái, cười lấy lòng.

Chính Quốc mặt nóng bừng bừng lấy tay che lại nơi vừa được hôn, giả vờ giận dỗi.

" Nói được rồi.. Hôn.. Cái gì mà hôn "

" Cậu bảo mấy đứa con gái trong thôn mê tít cậu, kể nghe xem " Thái Hanh lại lãnh đạm tiếp tục rửa chén, hỏi.

" Ừm.. Có tiểu Ái, tiểu Mễ, tiểu Bình, tiểu Yên.... "

" Dựa vào đâu lại cho rằng họ mê tít cậu " Thái Hanh liếc xéo nói.

" Họ luôn khen tớ thật đẹp, học thật giỏi, muốn gả cho tớ, muốn làm người yêu tớ, muốn cùng tớ có một gia đình thật hạnh phúc.. Chính là họ tự nói ra nhá " Không cần biết trên thành phố Chính Quốc là tầm thường hay nổi trội, nhưng khi ở thôn cậu chính là hình mẫu bao thiếu nữ mơ ước.

" Đó là họ chưa gặp tôi " Thái Hanh cảm thấy chua chát trả lời.

" Bọn họ lớn lên rất xinh, trong thôn ít người được học tới nơi tới chốn, tiểu Ái đã sớm lấy chồng khi lên mười tám rồi " Chính Quốc ngồi xổm chống cằm tặc lưỡi nói.

" Sao? Cảm thấy nuối tiếc? " Thái Hanh liếc càng thêm hung ác.

" Ây cậu sao thế, tớ còn có thể dứt khỏi cậu sao? Cậu đẹp trai thế này, tớ không nỡ bỏ " Chính Quốc chuyển hướng nhìn hắn, híp mắt cười tươi rói.

" Dẻo miệng " Thái Hanh nhẹ nhàng mắng một tiếng liền cúi xuống rửa cho xong đống chén, khóe miệng giương lên.

Lúc cả hai đi lên nhà trên, bà ngoại đã ngồi ngay bàn đợi họ.

" Xong rồi à? Mau vào đây ngồi xuống "

Thái Hanh cùng Chính Quốc nhanh chóng tới ghế ngồi.

" Bà ơi, có việc gì thế? " Chính Quốc chống má dẩu môi nói.

" Thế này... Ta chọn tin tưởng tiểu Hanh một lần, hi vọng ông xã ta sẽ về trong khỏe mạnh "

" Cháu cam đoan với bà " Thái Hanh chắc chắn nói.

" Được... Vậy nên hai đứa nhanh chóng trở về trường đi, đừng bỏ lỡ việc học, tiểu Quốc, cả thôn trông cậy vào con nên người... "

" Bà không cần cậu ấy làm con tin nữa hả? " Chính Quốc kinh ngạc nói.

" Đã bảo ta chọn tin tưởng một lần mà, sắp xếp trở về trong sớm mai đi, ta biết con muốn đi học " Bà ngoại nhìn cậu nói.

" Bà chỉ ở một mình... " Chính Quốc xụ mặt nói.

" Tiểu Mễ của bác trưởng thôn rất năng sang trò chuyện cùng ta "

" Như thế có phiền cậu ấy không? " Chính Quốc hỏi.

" Nếu thế thì con biết ơn mà hỏi cưới con bé đi " Bà ngoại liếc xéo cậu.

" À thôi ạ... " Chính Quốc vội rụt cổ, e dè nhìn sang Thái Hanh, thử tưởng tượng cảnh mình chia tay hắn để lấy tiểu Mễ, chỉ sợ Thái Hanh sẽ phát điên trong đêm cho người phá bay nhà người ta mất.

Nếu bà ngoại đã nói như thế, Chính Quốc cũng phải nghe lời mà chuẩn bị trở lại trường, sáng mai sẽ khởi hành.

Đêm đó Thái Hanh nằm bên cạnh Chính Quốc buồn bực nhíu mày nhìn lên trần nhà mãi vẫn chưa ngủ, trong khi Chính Quốc đã sớm ngủ say mộng đẹp.

Được một lúc cũng nhịn không nổi, hắn liền ngồi bật dậy, lay vai Chính Quốc bắt cậu tỉnh lại.

" Sao thế... ? " Chính Quốc vuốt mặt, mặt còn ngái ngủ rất ngố tàu.

" Bà ngoại cậu có vẻ rất thích Mễ Mễ gì đó nhỉ? " Thái Hanh buồn bực nói.

" Ừm... Cậu ấy tính tình rất tốt, hiền lành, hiếu thuận, biết làm người khác vui lòng, dáng vẻ trưởng thành rất xinh đẹp a, ai nhìn cũng thích " Chính Quốc mắt nhắm mắt mở thành thật trả lời.

Thái Hanh nghe cậu khen người ta nhiều như thế, nghiến răng ken két.

" Cậu có lấy cô ta không hả?! "

" Cậu có tính lấy không!!?? "

" Muốn bỏ tôi hả? Đừng có mơ!! "

Thái Hanh tự ghen tự giận, tức sắp xì khói.

" Không... Không có... Thích... Thích cậu... Thích mỗi cậu... Không bỏ... Đánh chết không bỏ... " Chính Quốc bị lay vai kịch liệt nói không xong, tỉnh cả ngủ luôn.

Thái Hanh liền đè Chính Quốc xuống hôn một trận đã đời mới hả giận, sau đó ôm cậu chặt cứng đi ngủ, mày vẫn nhíu chặt.

Chính Quốc hết cách, thở dài thườn thượt.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info