ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 59

_thicuc_

" Phòng cậu ở đâu? " Thái Hanh một bên bế Chính Quốc, vào tới phòng khách mới hỏi.

Nhà cậu nhỏ, tất cả mọi thứ đều nhỏ, lại còn kém chất lượng, phỏng chừng căn phòng cũng chả lớn tẹo nào, nhưng Thái Hanh lại cảm thấy không có một chút khó chịu.

Chính Quốc ngây ngốc chỉ chỉ, hắn liền bế cậu đặt lên giường, sau đó tự nhiên như nhà của mình, chạy ra phòng khách rót một ly nước uống, thấy trên bàn có vài trái chuối, Thái Hanh liền ngồi xuống ghế thảnh thơi lột chuối ăn.

"....."

Phòng của Chính Quốc đối diện phòng khách, cậu nhìn thẳng ra liền trông thấy hết một màn.

Người này không biết khách sáo tí nào à?

Chính Quốc ngồi trên giường một lát, vẫn là đi xuống tới chỗ của hắn, kéo ghế ngồi bên cạnh, nhỏ giọng nói.

" Khi nãy cậu bảo gì? Đưa ông tớ đi chữa bệnh? "

" Đúng thế "

" Cậu lấy tiền đâu? " Chính Quốc nhíu mày nghiêm túc.

" Hừm... Cậu không cần nghĩ nhiều, miễn có đủ tiền trả là được " Thái Hanh ăn xong phủi tay đứng dậy, còn xoa đầu Chính Quốc mấy cái mới chịu chui vô phòng.

Chính Quốc đi theo nhỏ giọng lèm bèm, hắn không thèm để ý, ngả người xuống giường nhắm mắt lại.

" Này... Sao cứ phải để tớ mắc nợ cậu thế? " Chính Quốc xổm bên giường ngay cạnh hắn, khổ tâm nói.

" Ai cần cậu nợ, việc của cậu là yên phận ở bên tôi nghe chưa hả? " Thái Hanh hai mắt vẫn nhắm, lười biếng trả lời.

" Chúng ta biết nhau chưa bao lâu... Cậu thật sự đối với tớ quá... " Chính Quốc nói nửa câu liền không nói nữa.

Đến giờ Chính Quốc vẫn không dám tin rốt cuộc mình có gì tốt để hắn có thể vì cậu làm nhiều đến như thế, chữa bệnh tốn tiền rất nhiều, thế mà hắn lại không mảy may cảm thấy quan trọng về điều đó, còn thẳng tay vung tiền.

Chính Quốc vừa thấy mình mắc nợ vừa cảm thấy quá thích hắn đến mức không thể rời nữa rồi.

" Đã bảo yên phận làm người của tôi đi " Thái Hanh nhíu mày không vui.

" Được được... Đuổi cũng không đi " Chính Quốc gượng gạo cười hai cái, hôn trán hắn chúc ngủ ngon.

Thái Hanh nhắm mắt đợi một lát vẫn chẳng thấy Chính Quốc leo lên nằm cùng, mở mắt ra liền thấy cậu đang ôm một tấm chiếu trải xuống nền, có vẻ như tính ngủ dưới đó.

Thái Hanh nhíu mày không vui.

Khi nãy thấy Chính Quốc ăn mặc phong phanh lại còn đi chân trần ra ngoài trời lạnh buốt như thế đã thấy xót, bây giờ lại muốn ngủ dưới nền lạnh, ngày mai không hành bệnh mới là chuyện lạ.

" Làm gì đấy? "

" À... Tớ ngủ dưới đây... Giường nhỏ, cậu ngủ một mình cho thoải mái.. " Chính Quốc cười nói.

" Lên đây " Thái Hanh ra lệnh.

" Không cầ--- "

" Tôi bảo lên đây "

"....."

Chính Quốc lập tức đứng dậy đi tới bên giường, Thái Hanh liền vươn tay kéo cậu nằm xuống, sau đó ôm chặt vào lòng, cằm đặt lên đầu Chính Quốc, nhắm mắt lại.

" Ôm thế này vừa ấm vừa tiết kiệm diện tích " Hắn nói.

"...."

Ngày mai ông bà mà thấy có mười Chính Quốc cũng chẳng biết giải thích kiểu gì.

Thái Hanh nói xong liền thật sự chìm vào giấc ngủ, có lẽ trên đường tới đây hơi mệt.

Chính Quốc tạm gác lại mọi suy nghĩ, ôm lấy hắn nhắm mắt ngủ luôn.

Sáng hôm sau ông bà Chính Quốc còn chưa hết bàng hoàng thằng bé siêu cấp đẹp trai đến lóa mắt lạ từ đâu chui vô nhà, rõ ràng đêm qua không có thấy, đã kinh ngạc nối tiếp kinh ngạc, lúc sau có một đoàn người đi vào, đưa ông ngoại Chính Quốc rời đi.

Bà cậu không hiểu chuyện gì, thấy ông xã tự dưng bị bắt đầu đi đã sắp khóc tới nơi.

Chính Quốc cũng ngạc nhiên đoàn người kia nhanh như chớp đi vào lại nhanh như chớp đi ra, nếu không phải Thái Hanh đứng nói chuyện với họ cho cậu cảm giác yên tâm, cậu đã sớm hét toáng lên bớ làng nước bắt cóc người giữa ban ngày rồi.

Sau đó Chính Quốc liền đi đến trấn an bà ngoại, bảo rằng ông được đưa đi chữa bệnh, khỏi rồi sẽ là một người khỏe mạnh trở về đoàn tụ với chúng ta thôi.

Bà cậu không yên tâm, luôn miệng hỏi cái gì chữa bệnh? Tiền đâu mà chữa bệnh? Coi chừng bị lừa gạt. Bà mất chồng thì tính thế nào!

Lúc này Chính Quốc mới xách đầu Thái Hanh ra cam đoan!

" Bà hãy yên tâm, cậu ấy giúp chúng ta "

Bà ngoại nhìn Thái Hanh một lượt từ trên xuống dưới, không khỏi cảm thán hắn thật sự đẹp quá nghịch thiên, nhìn qua là một người có tiền, tuy không biết giá trị đồ trên người hắn nhưng chỉ cần đẹp trai ăn mặc sạch sẽ, quần áo mới tinh thì chính là có tiền rồi!

Nhưng bà vẫn không tin! Khối người ăn mặc lịch sự vẫn lừa đảo đó thôi.

" Coi chừng nó lừa mày cháu ạ! "

Thái Hanh "....."

Chính Quốc "...."

" Đừng lo, đẹp trai không làm nghề hèn hạ này đâu bà ạ, cậu ấy sẽ tự mình làm con tin, ở đây cho đến khi ông khỏe mạnh trở về " Chính Quốc cũng mới nghe nói Thái Hanh quyết định ở lại chờ ông cậu quay về, sau đó sẽ cùng cậu lên thành phố tiếp tục học.

" Hừm... " Bà ngoại híp mắt dò xét.

" Giới thiệu chút về cậu ta nào " Bà nói.

" Cậu ấy tên Kim Thái Hanh, một người tốt, là người yêu của con " Chính Quốc híp mắt cười, buộc miệng vừa khen vừa khai ra luôn.

" ..... "

"......"

"..... "

" Người yêu? Nay biết đùa rồi nhỉ? " Bà ngoại xem như cậu nói giỡn, không tin chút nào, cũng không mảy may nghi ngờ.

Chính Quốc buộc miệng khai ra, bà không để ý đã mừng, làm sao còn dám biện minh thêm.

" Cháu thật sự đưa ông nhà ta đi chữa bệnh? " Bà nhìn Thái Hanh, dò xét hỏi.

" Vâng ạ " Thái Hanh thành thật trả lời.

" Nhưng tiền đâu? "

" Tiền tiết kiệm của cháu ạ "

" Đừng có ba xạo "

Thái Hanh nói là thật, số tiền hắn đưa ông Chính Quốc đi chữa bệnh chính là tiền của mình hắn, tiền của hắn tiết kiệm từ nhỏ đến bây giờ, mẹ hắn thường xuyên vắng nhà, ngày lễ hay sinh nhật hắn đều không bao giờ thấy mặt, thế nên đền bù cho hắn năm nào cũng là số tiền lớn, mong hắn hãy cùng bạn bè đi chơi vui vẻ. Thái Hanh không muốn dùng nó, vì thế số tiền lớn như thế hắn để sang một bên, giữ đó nhưng không xài, bởi vì giận... Nhưng cuối cùng vẫn cần đến nó rồi.

" Bà ơi, cậu ấy nói tiền tiết kiệm thì chính là vậy " Chính Quốc đứng bên cạnh ra sức nói giúp.

" Nhà có điều kiện đến mức nào mà có số tiền lớn như thế? " Bà cậu hỏi lại.

Chính Quốc chỉ hận không thể đem mớ áo quần của mình ra đọc lên số tiền từng món.

" Thôi được... Cho dù gia đình cháu rất có tiền, nhưng tiểu Quốc thật sự xứng đáng để cháu chi trả à? "

Bà nghĩ mãi không ra, một đứa nghèo rớt mồng tơi như Chính Quốc sao có thể tìm được đứa bạn vừa đẹp trai vừa có tiền lại tốt bụng như vậy chứ?

" Nếu đó là thật, ông ấy có thể khỏi bệnh, thì gia đình này mắc nợ cháu nhiều lắm " Bà lại buồn bã thở dài.

" Không mắc nợ, dù sao chúng ta cũng là người một nhà ạ " Lần này đến lượt Thái Hanh buộc miệng thốt ra.

" Hửm? " Bà ngoại tưởng mình nghe lầm ngẩng đầu lên.

" Ý cháu là bà không cần lo nữa, hãy yên tâm ở cháu " Thái Hanh vội sửa lại ngay.

" ..... "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com