ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 57

_thicuc_

Nhưng mà lúc Thái Hanh trở về phòng cũng đã hơn mười giờ đêm, trông thấy Hứa Ninh và Đoàn Lăng đang ngồi chống cằm nhìn Chính Quốc thu dọn hành lí.

" Cậu đi đâu? " Thái Hanh trợn tròn mắt, môi khô lưỡi khốc nói.

Không lẽ ngày hôm nay hắn lạnh nhạt bỏ đi đã khiến cậu giận, gì chứ người tức giận phải là hắn mới đúng cơ mà?!

" Ừm... Tớ về quê.. " Chính Quốc ngập ngừng trả lời.

Thái Hanh hóa đá tại chỗ.

Muốn về quê? Cảm thấy học đủ rồi sao? Không phải nói bốn năm à? Còn tôi thì sao? Cậu định bỏ tôi à?

Chính Quốc thấy hắn đứng im không nói gì hết, biết hắn đang sốc lắm.

" Đừng lo, tớ còn trở lại, khi đó sẽ kể rõ với cậu " Chính Quốc đeo balo lên vai, đi tới nắm tay hắn lấy lòng.

" Cậu... "

" Tớ không có thời gian nữa, nếu được thì mình đi cùng nhau ra bến xe nha " Chính Quốc cầm tay hắn xoa xoa nắn nắn, rũ mi buồn bã.

Thái Hanh trở ngược lại đan tay Chính Quốc, mở cửa cùng cậu đi ra ngoài.

" Chính Quốc, nhớ giữ gìn sức khỏe nha.. "

" Sớm trở lại "

Đoàn Lăng cùng Hứa Ninh cũng muốn tiễn cậu đi một đoạn, nhưng mà có Thái Hanh rồi cũng không tiện đi theo làm kì đà cản mũi.

Chính Quốc nói trở lại, còn chả biết là khi nào, có khi năm nay không cần học nữa rồi.

Thái Hanh nắm tay cậu đi một lúc, chẳng ai lên tiếng nói gì, rõ ràng có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng vẫn lặng im đi một mạch đến bến xe, tay vô thức siết chặt hơn.

" Ừm... " Chính Quốc ậm ừ muốn nói.

" Cứ phải đi trong đêm sao? Chuyện gấp lắm à? " Thái Hanh đột nhiên giành nói trước.

" Gấp lắm... " Chính Quốc cúi gầm mặt nói.

" Hanh... Tớ nói sẽ trở lại... Nhưng mà... Tớ không xác định được bao lâu... "

Tim hắn giật nảy lên một cái, nhưng không ừm hửm gì, tiếp tục đợi Chính Quốc nói cho xong.

" Hay là chúng ta... Nếu như cậu đợi không được... Chúng ta có thể... " Chính Quốc không có can đảm ngẩng đầu lên nhìn hắn, giọng nói cũng run run.

" Cậu nói cái gì? " Thái Hanh trợn tròn cả mắt, cứ nghĩ mình nghe lầm rồi.

Chính Quốc thế mà không dám nói tiếp.

" Thôi được, để tôi nói giúp cậu nốt nhé? Chúng ta có thể dừng lại đúng không? "

" Chính Quốc, trong lòng cậu rốt cuộc xem tôi là loại người gì? Là xa một thời gian liền không đợi được, sẽ cảm thấy chán nản sao? "

Chính Quốc im lặng không đáp, Thái Hanh cúi đầu không thể trông thấy được mặt cậu, hắn cười chua xót.

" Tôi nói cho cậu biết, chuyện dừng lại đừng mong có, cả đời này cậu không thoát khỏi tôi đâu! Cho dù là 1 tháng, hay 1 năm... Tôi cũng sẽ đợi cậu, cậu liệu hồn mà trở lại " Thái Hanh nói xong, nổi giận xoay người bỏ đi.

Chính Quốc đột nhiên hốt hoảng, vội vã chạy theo, ôm lấy hắn từ đằng sau.

" Được.. Tớ.. Tớ sẽ nhớ cậu lắm... " Chính Quốc vừa dứt câu liền hai bước đi đến trước mặt hắn, vươn hai tay bưng má, nhướn người hôn một cái lên môi hắn.

Thái Hanh chưa kịp hoàn hồn tính đảo khách thành chủ, xe đột nhiên chạy tới rồi.

" Tớ đi nhé, cậu nhớ giữ gìn sức khỏe " Chính Quốc vẫy vẫy tay hắn tạm biệt liền nhanh chóng chạy lên xe.

Thái Hanh đứng đợi đến khi không còn trông thấy chiếc xe đâu phải cất bước trở về.

Trong đầu chỉ mãi nghĩ về nụ hôn tạm biệt khi nãy, quên luôn cả việc hắn sợ nhất là bóng tối.

Lúc Thái Hanh trở về, trông thấy Hứa Ninh đang nằm sấp chơi game, Đoàn Lăng giúp y đấm lưng lấy lòng.

" Cút khỏi giường của cậu ấy mau! " Thái Hanh trừng mắt đe doạ Hứa Ninh đang nằm trên giường Chính Quốc.

Nếu bình thường hắn đã sớm đạp vài cái, nhưng lần này chính là ngại Đoàn Lăng.

" Gì? Tưởng hai người ngủ chung chả còn cần cái giường này làm gì " Hứa Ninh tỏ vẻ kinh ngạc nói.

"....."

" Cậu ấy đi rồi hả? Kim thiếu có ổn không thế? " Đoàn Lăng trêu chọc hỏi.

" Nhìn bộ là biết nhớ rồi, mới đi có chút thôi mà... " Hứa Ninh phụ họa.

" Tạm biệt có ôm hôn thắm thiết không? "

" Lại chả có, nhớ an ủi cậu ấy nhá, sáng nay bị thầy chủ nhiệm mắng té tát, tối về lại nhận tin dữ " Hứa Ninh vẫn luôn dán mắt vào điện thoại, không mặn không nhạt nói.

" Thầy chủ nhiệm mắng? Tin dữ? " Thái Hanh khó hiểu hỏi lại.

" Cậu ấy chưa kể với cậu hả? À cũng đúng... Làm gì có thời gian.. "

" Sáng nay tôi có đi ngang qua phòng hội đồng, thấy thầy chủ nhiệm của cậu ấy mắng quá trời, bảo rằng thành tích học tập dạo này không được tốt. " Hứa Ninh nói.

Thái Hanh đứng hình ngẫm lại, thì ra sáng nay Chính Quốc giấu diếm không muốn cho mình xem bảng điểm là vì điểm kém.

" Lúc nãy khi Chính Quốc đang ôn bài, liền có điện thoại, ai nhỉ... À trưởng thôn gì đó gọi đến, bảo rằng ông của cậu ấy trở bệnh nặng, thế nên cậu ấy mới vội vã về quê... " Đoàn Lăng kể nốt phần sau, khi nãy bọn họ cùng ở trong phòng, nghe rất rõ.

Thái Hanh không nghĩ đến mình ở quán net một ngày Chính Quốc nhận tin không tốt, thế mà hắn lại không có ở đây, còn phải nắm tin tức từ hai người khác.

Thái Hanh đi đến bên giường, khoanh tay ngồi yên, không biết đang nghĩ gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info