ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 56

_thicuc_

Nhưng y vừa nhấc chân lên, nửa thân dưới liền đau âm ỉ, nhưng thay vì mất mặt thì y thà chịu đau còn hơn.

Thế là y liền ba chân bốn cẳng dọn quần áo của mình , vội vã chạy đi.

Mặc kệ Đoàn Lăng tỉnh dậy sẽ cảm thấy thế nào, riêng y xem như chả có gì là được.

Vì thế khi Đoàn Lăng chạy về hớn hở khoe chiến tích, y chỉ hời hợt trả lời. Nhưng càng nghĩ đến Đoàn Lăng trông chờ về cô gái xinh đẹp trong tưởng tượng của anh y càng bực bội cùng chột dạ.

Buổi trưa khi Chính Quốc cùng Thái Hanh rời đi, Hứa Ninh nhìn tới chai thuốc giảm đau, thân dưới của y cũng đau lắm, nhưng vẫn phải làm như không có gì, có trời mới biết hiện tại y cũng muốn thoa cái đó để bớt đau cỡ nào.

Thế mà tên khốn nạn đầu sỏ gây chuyện lại trở về!

Hứa Ninh từ suy nghĩ muốn cả hai trở về như trước kia ' là bạn bè thân thiết ' nhưng nghĩ đến cảnh ngày hôm đó lại không nhịn được trở thành thái độ ' tâm không thấy lòng không phiền '. Vì thế kịch liệt tránh mặt Đoàn Lăng.

Nhưng càng không muốn để lại càng để ý, Hứa Ninh cảm thấy khó chịu khi Đoàn Lăng luôn mong cầu về cô gái trong tưởng tượng của anh.

Nhưng mà y lại nghĩ, thôi thì đêm đó xem như là sự cố, cho dù Đoàn Lăng quen ai muốn ngủ với ai cũng chẳng can hệ gì đến y.

Nhưng kết quả lại thành ra y nhịn không được mà chạy đến kể hết mọi chuyện!

" Bản mặt này lão tử không thèm nữa! " Hứa Ninh nghiến răng lẩm bẩm.

Những ngày sau đó trôi qua như mọi khi, chỉ khác Đoàn Lăng không còn tìm cô gái xinh đẹp nào nữa, thay vào đó lại cực kì bám người, câu nào thốt ra cũng đều là Ninh Ninh.

" Ninh Ninh... Buổi trưa ăn gì? " Đoàn Lăng cười tít mắt mặc áo khoác vào chuẩn bị ra đường.

Cái gối trên tay Hứa Ninh cũng vừa vặn đáp trúng mặt anh.

" Đã bảo đừng gọi cái kiểu kì cục như vậy mà! Tởm chết được " Hứa Ninh gắt gỏng, mặt đỏ ưng ửng, bởi vì Chính Quốc cực kì hóng chuyện luôn tròn mắt nhìn sang, lâu lâu còn che miệng cười tủm tỉm.

" Còn cậu nữa! Học không lo, ít có hóng chuyện lại đi! " Hứa Ninh giận cá chém thớt, hướng Chính Quốc cáu gắt.

Sau đó liền bị đánh cái bép vào đầu.

" Nói ai? Nhìn chút thì có sao? " Thái Hanh liếc xéo y.

" Khụ... Anh bạn, chỉ là quát một câu, đừng có đánh người như thế " Đoàn Lăng nhìn Thái Hanh, nói ít hiểu nhiều.

"....."

Quả nhiên sau đó hắn không dám hó hé thêm, bĩu môi đi tới chỗ Chính Quốc đang học bài, khoanh tay khoanh chân ngồi im thin thít.

Chính Quốc vừa cười đó lại không cười nổi nữa, xụ mặt nhìn vào sách vở, không còn chút tâm trạng để học bài.

" Sao thế, không khỏe chỗ nào à? " Thái Hanh tinh ý, nhìn một chút là thấy ngay cậu đang không được tốt.

" Không sao, tớ ổn " Chính Quốc cười gượng gạo lắc đầu.

" Không khỏe phải nói tôi biết đấy " Thái Hanh nói, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

" E hèm... Thu liễm một chút, ở đây còn có người " Hứa Ninh liếc xéo, giọng đanh đá nói.

"...."

Hứa Ninh dạo này ỷ mình được Đoàn Lăng nuông chiều đã kiêu ngạo hẳn ra, không còn coi ai ra gì. Đoàn Lăng là ai chứ? Là tên lực sĩ mạnh mẽ đội lốt thư sinh, chỉ cần đấm một phát nhẹ Thái Hanh liền có thể nằm viện cả tuần.

....

" Điền Chính Quốc, dạo này em làm sao thế? Lần trước là năm, lần này rớt tới tận mười hạng! "

" Em lơ là việc học lắm rồi đấy! Chán rồi à? "

" Hay em nghĩ mình đã đủ giỏi chẳng cần phải học thêm nữa? "

" Chả ai như em cả, trước đây đứng nhất mãi, không thể nào rớt nhanh xuống tận hơn mười hạng được! "

" Em nên kiểm điểm lại việc học của mình đi "

...

Chính Quốc cúi gầm mặt nghe chửi không hó hé một câu giải thích nào, vì căn bản có muốn giải thích cũng không được, thầy chủ nhiệm không cho cậu cơ hội để nói gì.

Sau khi nghe mắng xong đã là một tiếng sau, Chính Quốc nhận bảng điểm cúi đầu chào thầy chủ nhiệm, sau đó buồn bã rời đi.

" Này, hôm nay dắt cậu ra ngoài trường ăn thịt nướng, thích không? " Thái Hanh ngồi ở ghế đá chờ một lúc lâu mới thấy Chính Quốc đi ra, liền vui vẻ chạy tới khoác vai cậu, cười ha hả nói.

" À... ờm... Cũng được " Chính Quốc cười gượng gạo trả lời.

" Kia là gì thế? Bảng điểm à? Đưa tớ xem xem bạn trai của mình học hành thế nào, lần này lại cao nhất lớp đúng không? " Thái Hanh cười xán lạn muốn bắt lấy bảng điểm trong tay Chính Quốc, ai ngờ đâu Chính Quốc đã chột dạ vội rụt tay lại, kết quả hắn chỉ bắt được khoảng không.

" Ừm... có gì đâu tò mò, đi ăn thôi " Chính Quốc ngập ngừng nói.

Chính Quốc bước lên mấy bước, quay lại vẫn còn thấy Thái Hanh đứng im một chỗ không chịu nhúc nhích liền biết hắn giận rồi.

" Cậu rốt cuộc làm sao thế hả? " Thái Hanh cũng nhịn không được hỏi.

Những ngày gần đây Chính Quốc không còn vui vẻ như trước nữa, ngày nào trở về mặt cũng buồn thiu, cười cũng không mấy thành thật.

Thái Hanh không hỏi, Chính Quốc không muốn nói hắn cũng không ép, đợi đến khi cậu muốn liền sẽ tự khắc kể cho hắn nghe.

Nhưng mà hôm nay hắn nhịn không nổi rồi.

Dù gì cũng là người yêu của nhau, có cái gì phải giấu diếm chứ?

" Tớ... " Chính Quốc có hơi luống cuống nói.

" Không muốn kể thì thôi... " Thái Hanh lạnh lùng xoay người bỏ đi.

Chính Quốc cũng không có tâm trạng ăn thịt nướng, khi hắn xoay người mới biết mình xong đời rồi, cậu liền chạy xuống căn tin mua cơm trưa cho hắn, sẵn tiện nịnh bợ lấy lòng.

Nhưng mà Thái Hanh chưa trở về phòng, Chính Quốc nghe Hứa Ninh bảo nếu hắn không vui sẽ vào quán net ở lì trong đó.

Có đợi hắn trở về cơm cũng không ăn được, Chính Quốc đành phải ăn hết.

Cậu biết mình cứ giấu giếm như vậy cũng không đúng, trường hợp đổi lại là cậu khi đó cũng sẽ chạnh lòng thôi.

Chính Quốc nghĩ mãi, cuối cùng quyết định lúc hắn trở về sẽ nói cho hắn biết.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info