ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 50

_thicuc_

Sáng sớm ngủ dậy, Thái Hanh liền trông thấy Chính Quốc đang cầm một ly sữa nóng ngồi bên cạnh cửa sổ phòng kí túc xá ngắm tuyết rơi, trên người gói kĩ càng quần áo ấm áp vô cùng, chính là mọi thứ hắn đặc biệt chuẩn bị cho cậu.

Hôm nay là Giáng Sinh, buổi tối bọn họ có hẹn với Hứa Ninh và Đoàn Lăng cùng nhau đón Giáng Sinh.

" Cậu tỉnh rồi! Mau đi vệ sinh rồi ăn sáng kẻo nguội, tớ đã ăn xong, còn một phần để cậu " Chính Quốc híp mắt nhìn hắn nói.

Thái Hanh gật đầu vội đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.

Kì thật dạo này Hứa Ninh và Đoàn Lăng đã về nhà, kí túc xá lại chỉ còn mỗi hắn và Chính Quốc, nhưng đến hiện tại hắn đúng là thất bại, cái gì cũng chưa thử, vì thế không khỏi bứt rứt. Vì bỡ ngỡ, vì không tự tin sẽ tốt, vừa ngượng ngùng. Hắn cảm thấy cứ thế này mãi quả thật không ổn, có khi cả đời bọn họ cũng chỉ dừng lại ở mức ôm hôn.

Thái Hanh não nề chống tay lên bồn rửa mặt, thở dài thườn thượt.

Một lúc sau mới chịu chui ra, liền trông thấy Chính Quốc đang ôm điện thoại gọi cho ai đó, hình như đã chờ đợi rất lâu rồi. Thêm vài lần như thế, cuối cùng cũng nối máy với bên kia, không biết là ai, coi bộ cậu rất vui vẻ.

Thái Hanh không khỏi tò mò, vừa nhìn đăm đăm cậu vừa đi tới bàn ăn để dùng bữa sáng.

" Trưởng thôn ạ? Là con đây, Chính Quốc ạ.... Vâng, ông bà con dạo này tốt chứ?.... Thế ạ?.... Mọi người vẫn ổn phải không?.... Con ở đây học rất tử tế, còn quen được vài người bạn đặc biệt tốt... Vâng.... "

" Sao Giáng Sinh không về ạ? Vì nghỉ không dài... Con nhớ mọi người lắm... "

" Tiền sinh hoạt không thiếu, mọi người không cần phải lo cho con, con vừa nhận học bổng, vừa đủ trang trải... Rất ổn định "

" Vâng, mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe, năm nay không thể cùng mọi người đón Giáng Sinh rồi... À, trưởng thôn nhắc ông bà giúp con nhớ mặc ấm, trời rất lạnh, nhất là ông con, đừng chủ quan.. "

Chính Quốc căn dặn một đổi nữa mới chịu ngưng, lúc ông bà cậu hay tin đã vội vã chạy tới nhà trưởng thôn mong muốn nói chuyện với cậu một chút để thỏa nỗi nhớ cháu, ngờ đâu vừa tới cậu đã ngắt máy mất tiêu.

Thôn cậu rất nghèo nàn, ngay cả điện thoại cũng chẳng có bao nhiêu cái, trưởng thôn là trường hợp hiếm trong số đó, nhưng dòng điện thoại ông dùng cũng chỉ là đời cũ sắp bị lãng quên thôi.

Lúc Chính Quốc cúp máy vô thức nhìn lên Thái Hanh đang ngồi ở bàn đối diện ăn sáng, hắn cũng nhìn cậu híp mắt cười nói.

" Căn dặn nhiều y như gà mẹ, đâu ra lắm lời thế này "

" Lúc nào cậu xa tớ, tớ cũng sẽ căn dặn y như thế " Chính Quốc cũng cười đáp lại.

" Còn lâu mới xa cậu " Thái Hanh nói thầm trong miệng, tiếp tục cúi xuống ăn cho xong.

Chớp mắt đến tối, Hứa Ninh và Đoàn Lăng đã đến nhà hàng, không như trước kia đi kara, đây là một nhà hàng trang trọng, gợi cảm giác ấm áp cổ xưa, không khí Giáng Sinh tràn ngập.

Hứa Ninh và Đoàn Lăng đã sớm đặt phòng trước, bằng không hiện tại cũng chẳng còn chỗ để chen vào. Bọn họ liền vào trước chờ đợi hai người nọ.

Không lâu sau Thái Hanh cùng Chính Quốc cũng có mặt, trên tóc và áo kháo ngoài của hai người đều đọng một ít tuyết từ bên ngoài.

Trông hơi chật vật xíu nhưng chỉ cần cởi áo ra là lại đẹp trai ngay, trong phòng có máy sưởi, cởi áo khoác vẫn không vấn đề gì.

Chính Quốc vui vẻ chạy đến ngồi vào bàn trước, Thái Hanh vẫn một bộ mỹ nam lãnh tĩnh, chậm rãi tháo giày, móc áo lên mới rề rề đi đến ngồi xuống.

" Đã đặt trước đồ ăn rồi, chờ các cậu tới là mang lên thôi "

" Hôm nay không say không về nhá "

Thái Hanh nghe đến đây bỗng nhiên nhớ ra Chính Quốc khi say có thói quen bán manh trước mặt người khác, Hứa Ninh và Đoàn Lăng là dân sắt đá, khó để bọn họ say, chỉ sợ khi Chính Quốc gục, bọn họ ngay cả mặt cũng chưa đỏ, đầu cũng chưa lâng.

Thái Hanh chỉ muốn bộ dạng ngốc manh đó mỗi hắn được ngắm thôi!

Vừa vặn Chính Quốc cũng đang nhớ đến trước đây khi say, Thái Hanh đã bảo cậu nhoi muốn chết, ai nói lần này sẽ không phiền đến hắn đưa về nữa chứ?

Vì thế Chính Quốc cùng Thái Hanh nhất loạt cự tuyệt để cậu uống.

Cuối cùng trong bàn chỉ còn lại ba người có thể uống bia. Hôm nay Giáng Sinh, Chính Quốc không quản bọn họ uống bao nhiêu, dù sao cậu cũng còn ở đây, có thể đưa bọn họ về.

Hơn nữa nhà hàng kiểu cổ xưa này còn có phòng cho khách nghỉ qua đêm. Cùng lắm một lát cậu đưa Thái Hanh về, tống Hứa Ninh và Đoàn Lăng đi thuê phòng ngủ.

Chính Quốc một bên chỉ có uống nước ngọt rồi ăn, ba người kia uống bia thay cơm, thức ăn trên bàn cũng chỉ có mỗi Chính Quốc ăn nhiều nhất. Nhưng vẫn không quên hòa nhập vào cuộc nói chuyện của họ, lâu lâu còn phá lên cười rất nhiệt tình.

Hôm nay ba người họ đặc biệt cao hứng, bia lên hết đợt này đến đợt khác.

Cả ba đều sắp say đến mất ý thức.

Chính Quốc trong lòng vẫn nghĩ như dự tính mà làm, cậu ôm Thái Hanh về, ném Hứa Ninh và Đoàn Lăng lên phòng nghỉ nhà hàng.

Chính Quốc miệng cười gắp một miếng cá cho vào miệng, một bên lắng nghe Đoàn Lăng kể chuyện vô cùng hề hước.

Bỗng nhiên cậu cảm thấy bên cạnh mình là Thái Hanh dường như có chút im lặng, lập tức nhìn sang xem thử, liền trông thấy hắn nhìn mình chăm chú, ánh mắt có chút mê ly, hai má đến vành tai hơi ửng đỏ. Trong tay cầm một ly bia còn chưa uống, chỉ biết nhìn cậu chằm chằm.

Chính Quốc bị nhìn đến xấu hổ.

Nhưng mà Thái Hanh dường như say rồi, quên cả việc giữ mặt mũi cho mình, bình thường hắn có thích muốn chết cũng không thèm nhìn lâu thế đâu!

Cũng phải thôi, hắn uống khi nãy đến giờ thật sự nhiều, ngay cả Chính Quốc cũng rất bất ngờ hắn thế mà tửu lượng cực kì tốt, đến tận lúc này mới chịu say.

Hứa Ninh và Đoàn Lăng cũng có vẻ như sắp chống cự không nổi, người gục ra bàn, người như không xương ngồi dựa vào tường, miệng cứ lẩm bẩm.

Thái Hanh thì vẫn nhìn còn nhìn cậu.

" Khụ... " Chính Quốc che miệng ho khan một tiếng, liền đem hai tay áp lên má hắn, nhẹ nhàng vỗ.

" Cậu ổn không? "

Thái Hanh không đáp, mặt liệt gật đầu.

" Xì, không ổn thì có " Chính Quốc phì cười điểm trán hắn một cái.

Cậu mở điện thoại lên xem giờ, phát hiện trễ rồi, quá nửa đêm, cũng đã đến lúc phải trở về.

Chính Quốc có lí do vô cùng hợp tình hợp lí để ném Hứa Ninh và Đoàn Lăng lên phòng nghỉ của nhà hàng, chính là cậu không biết nhà bọn họ!

Chính Quốc đi đến trao đổi với nhân viên một chút, an bài chỗ nghỉ cho hai người nọ, chờ một lát nữa khi nào họ nói muốn ngủ thì đưa lên phòng, bây giờ vẫn còn muốn uống thì cứ để uống đi.

Trường hợp say quá lăn ra ngủ cũng phải đưa lên phòng! Họ mà cảm lạnh Chính Quốc lãnh đủ chỉ trích.

Chính Quốc bên này cũng không sung sướng gì, chật vật vác một con ma men trở về kí túc xá là điều kì tích, hắn còn cao hơn cậu cả một cái đầu, mọi chuyện sẽ khó khăn hơn một chút.

Chính Quốc ném Thái Hanh lên giường, trời lạnh thế này nhưng đưa hắn về phòng cũng nóng hết cả người, liền cởi áo khoác ngoài ra, ném luôn cả quần áo trong vội đi vào phòng tắm.

Lúc đi ra Thái Hanh vẫn còn ngoan ngoãn nằm trên giường, có vẻ như ngủ say rồi, cũng tốt... Người này say không hề hồ nháo, rất yên tĩnh.

Chính Quốc ngồi trên giường cầm máy sấy tóc Thái Hanh đưa cho, cẩn thận sấy kĩ từng chỗ.

Cho đến khi cả người bị ôm trọn vào trong lòng ai đó, người nọ đặt cằm lên vai cậu, phả từng hơi thở nóng rực, hai tay lạnh lẽo bỗng nhiên luồn vào trong áo cậu, không đứng đắn chút nào xoa từ ngực xuống bụng lại tới hai điểm đỏ hồng.

Chính Quốc cảm giác cả người bị sờ run lên từng đợt, hơi có chút vi diệu, linh tính mách bảo cậu kiểu ân ái này hoàn toàn không giống như ôm hôn đơn thuần.

Thái Hanh cắn lấy vành tai cậu, chậm rãi hôn xuống cổ, phát ra cả âm thanh ái muội.

Chính Quốc thân thể mẫn cảm, Thái Hanh ngoại trừ lòng bàn tay thì cả người đều nóng ấm, khiến cậu vừa bị kích thích vừa sợ hãi, cậu cảm giác mọi chuyện đang theo hướng khác.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info