ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 49

_thicuc_

Cận Giáng Sinh, tiết trời vô cùng lạnh lẽo.

Chính Quốc cảm thấy không khí lạnh trên thành phố so với thôn quê nơi cậu ở còn khủng bố hơn nhiều lần.

Hôm nay là ngày cuối tuần đến trường, tiếp đến sẽ được nghỉ dăm ba hôm đón Giáng Sinh.

Bốn người trong kí túc hẹn nhau vào ngày lễ sẽ cùng nhau mở tiệc, kì nghỉ ngắn ngủi kéo dài vài ba ngày, Chính Quốc không thể trở về quê, Đoàn Lăng cùng Hứa Ninh xem như gần nhà, chạy qua chạy lại cũng tiện, có thể tụ tập với bạn bè cũng không vấn đề. Chỉ có Thái Hanh không rõ nguyên do, nhưng chính là không muốn trở về.

Tối hôm đó Thái Hanh dẫn Chính Quốc ra ngoài dạo phố, ý định mua thêm cho cậu một ít quần áo giữ ấm, hắn thật sự để ý cậu không quá quen với nhiệt độ lạnh cóng ở đây.

Hai người chậm rãi tản bộ dọc vỉa hè, ngắm nhìn phong cảnh thành phố vào dịp Giáng Sinh, khắp nơi nhốn nháo tưng bừng, không khí náo nhiệt, đèn điện cây thông rực rỡ toả sắc, Chính Quốc nhìn đến phát nghiện, không ngừng trầm trồ khen ngợi, lắm lúc tò mò. Thái Hanh hiếm khi không bày ra vẻ mặt khó ở, đôi lúc sẽ hùa theo cậu, còn rất nhiệt tình giải thích một số thứ.

Chính Quốc luôn miệng tán thưởng, lại không ngừng hô lên ' Thích quá đi mất '

Thái Hanh nghe thế lại buộc miệng hỏi một câu.

" Bốn năm sau, cậu có còn lưu luyến nó không? "

Chính Quốc đương nhiên hiểu ý hắn, khẽ híp mắt mỉm cười, xoa xoa lòng bàn tay muốn tìm chút ấm áp.

" Có chứ, rất lưu luyến... " Chính Quốc mỉm nhẹ môi trả lời.

Thái Hanh hiểu, cậu rất thích nơi này, nhưng hơn hết, cậu càng yêu quê hương của mình.

" Tớ lưu luyến cả cậu nữa, Hanh à... Nếu bốn năm sau tốt nghiệp, tớ trở về quê, không biết có còn được bên cậu không... "

" Tớ muốn ở đó có cậu, nhưng lại không nghĩ cậu sẽ vì tớ từ bỏ tất cả... " Chính Quốc nghĩ vấn đề này trong đầu mãi, tuy chưa được bao lâu, nhưng Chính Quốc biết sẽ chẳng còn ai khác ngoài Thái Hanh khiến cậu rung động nữa.

Gặp nhau chưa bao lâu, lại tựa như duyên tiền định từ muôn kiếp trước, mãi mãi không thể thoát khỏi.

Tuy mối quan hệ của họ là sai trái, nhưng đến hiện tại đã chẳng thể buông được.

Thái Hanh nghe thấy Chính Quốc bày tỏ muốn cùng mình, trong lòng xúc động vô cùng, bất chấp ánh nhìn của mọi người, hắn đi đến, nắm lấy bàn tay lạnh cóng của Chính Quốc, lặng lẽ siết chặt, muốn truyền cho cậu chút hơi ấm của mình.

Đồ ngốc.

Cậu không nói, tôi cũng sẽ theo cậu.

Ý nghĩ này đã được hắn nung nấu từ lần đầu Chính Quốc nói sẽ trở về quê sau khi tốt nghiệp rồi, chỉ là hiện tại lại càng thêm chắc chắn hơn, hắn sẽ không hối hận về quyết định của mình.

Chính Quốc cũng không rút tay lại, yên lặng cùng hắn đi lên phía trước, trong tiết trời lạnh cóng đến khó chịu, trong lòng không khỏi ấm áp.

Thái Hanh đưa Chính Quốc vào một tiệm quần áo mùa đông, lựa cho cậu nhiều loại áo có khả năng giữ ấm tốt nhất, Chính Quốc luôn miệng bảo hắn ' Được rồi, không cần thiết ' , ' Dừng lại đi mà, nhiều lắm rồi ' . Cuối cùng chính là câu nói khiến cậu đứt ruột nhất ' Để tớ trả tiền '.

Nhưng Thái Hanh có vô tâm vô phế đến đâu cũng không thể không thấu hiểu hoàn cảnh của Chính Quốc, huống hồ hắn thích cậu muốn chết. Ý định của hắn ban đầu là mua cho cậu, không phải để cậu trả tiền, cũng không đời nào để cậu trả tiền khi đi với hắn.

Còn cả khi là... Người yêu hắn.

Chính Quốc nói nhiều cũng vô dụng, đành nhận lấy toàn bộ. Trong lòng không mấy vui vẻ vì luôn ỷ lại tiền bạc của hắn.

Cậu không phải người như vậy, cậu thật tâm thích hắn, không phải vì vật chất.

Thái Hanh dường như hiểu được Chính Quốc đang nghĩ gì trong đầu, liền đi lên khoác vai bá cổ, kéo cậu sát gần mình.

" Đừng nghĩ lắm thế được không, chút tiền đó cũng chẳng khiến tôi nghèo được, huống hồ là tôi kéo cậu đi mua, không phải tự cậu đòi hỏi được chưa? " Thái Hanh không dám tin có ngày mình sẽ dỗ dành người khác như thế.

Chính Quốc lúc này tâm trạng mới đỡ nặng nề hơn một chút, lại nhìn đến hành động choàng vai bá cổ của Thái Hanh. Người ngoài nhìn vào, đương nhiên sẽ thấy cực kỳ bình thường, hai đại nam nhân hành động như thế có điểm nào sai đâu?

Nhưng Chính Quốc là người trong cuộc sẽ nghĩ khác, cậu ngượng ngùng, bởi vì quan hệ hai người họ không phải là mức bạn thân thiết bình thường, thế nào cũng cảm thấy đây chính là hành động thân mật. Mà Thái Hanh trong lòng lại cố ý làm thế để được gần gũi với cậu.

Nhưng chung quy là không muốn làm hắn mất hứng, vì thế ngoan ngoãn để yên.

Dù gì cậu cũng hơi... Thích thích.

...

Tuyết rơi rồi...

Rơi trong hoàn cảnh này nhìn kiểu nào cũng thấy lãng mạn chết được, Thái Hanh vô cùng cao hứng đi bên cạnh Chính Quốc cùng nhau ngắm cảnh thành phố đêm cận Giáng Sinh.

Đi một lúc lâu nữa liền cảm giác mỏi chân rồi, cả hai cùng tìm một ghế đá vắng người ngồi xuống nghỉ chân, tuyết rơi cũng kha khá, thêm với tầng tuyết chưa tan của những ngày trước, đã dày lên rất nhiều.

Tuyết rơi khiến cho quần áo đều bị thấm ướt, ngồi một chút cũng biết đến lúc phải trở về rồi.

Dạo gần đây Chính Quốc luôn muốn hỏi hắn, nhưng lại sợ hắn chê cậu phiền, dù sao hắn có vẻ như không nguyện ý kể. Nhưng mà Chính Quốc rốt cuộc vẫn là nhịn không được, cuối cùng vẫn bật ra câu hỏi.

" Cậu vì sao không về nhà? " Chính Quốc được nghe Hứa Ninh và Đoàn Lăng kể lại, nhà bọn họ ở rất gần nhau. Hứa Ninh và Đoàn Lăng có lẽ bây giờ đang ở nhà, nhưng Thái Hanh vẫn thuỷ chung không chịu trở về.

Thái Hanh đang đi bỗng khựng lại chốc lát, cuối cùng cũng lãnh đạm trả lời.

" Về làm gì? Cũng chẳng có ai "

Chính Quốc nhìn theo bóng lưng của hắn, không khỏi khó hiểu, hai bước chạy lên lại cùng hắn sánh vai.

" Sao thế? Tại sao không có ai? Cậu còn mẹ mà... "

Chính Quốc không biết mình có hỏi nhiều quá rồi hay không.

Thái Hanh cũng không chê cậu phiền.

" Bà ấy không có ở nhà, suốt ngày công việc, lễ lộc cũng chẳng có thời gian rảnh " Mẹ hắn như thế, xem công việc, kiếm tiền như mạng sống.

Luôn miệng bảo rằng vì tương lai cho hắn, nhưng hơn tất cả, hắn cần tình yêu thương của mẹ nhiều hơn.

Chính Quốc gật gù, đột nhiên hiểu được phần nào tâm trạng hắn.

Cậu vươn tay, chậm rãi siết chặt tay hắn, mỉm cười khúc khích nói.

" Đừng lo, tớ sẽ đón Giáng Sinh cùng cậu mà "

Thái Hanh trợn tròn mắt, đột nhiên xúc động bế cậu lên.

" Cậu đúng là dẻo miệng " Hắn mỉm cười nói.

" Ừm... Cậu thả tớ xuống được không? " Chính Quốc cũng cười, nhưng hơi xấu hổ.

" Không được, tôi bây giờ rất cao hứng, muốn bế cậu xoay vài vòng được không? " Thái Hanh cười cười nhướn mày nhìn cậu.

Chính Quốc biết dù cậu đồng ý hay không, hắn vẫn sẽ làm thôi.

Thái Hanh đem Chính Quốc cẩn thận xoay vài vòng, nhẹ nhàng chậm rãi, sợ nhanh một chút có gió sẽ khiến cậu lạnh.

Nhưng cao hứng đến đâu thì sức lực có hạn, cuối cùng vẫn chịu thả người xuống, nhưng ngoài ý muốn, hắn trượt chân khiến cả hai té nhào ra tuyết. Thái Hanh nhanh tay đỡ đầu cậu, sợ tuyết khiến da đầu cậu lạnh cóng.

Thế là bốn mắt nhìn nhau.

Chính Quốc chớp chớp mắt vô tội nhìn hắn, hai má hơi phiếm hồng, Thái Hanh bỗng nhiên nhịn không được, cúi xuống hôn lên môi cậu.

Chính Quốc không hề đẩy hắn ra, ngoan ngoãn đáp lại, còn chủ động há miệng.

Cùng nhau giao triền giữa đêm đông tuyết trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info