ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 47

_thicuc_

Chính Quốc nhìn ra hắn rất lạ, có điều cũng không hỏi nhiều, đặt cơm bên cạnh liền ngồi vào bàn tiếp tục ôn tập. Sắp tới là vào thi, Chính Quốc quyết tâm giành lấy học bổng, vì thế càng cố gắng chăm chỉ hơn.

Thái Hanh ngồi một bên thẫn thờ nhai thức ăn trong miệng lại chẳng có vị gì, đầu óc không yên phận liên tưởng đến vô số hình ảnh hỗn độn khi nãy hắn vừa xem qua.

Hại hắn nóng mặt như bốc hoả.

Cuối cùng cũng hiểu được, thì ra nam nhân với nhau cũng có thể giao hợp ở địa phương đó? Tuy rằng hắn trước giờ chưa từng xem mấy thể loại phim đồi truỵ, nhưng hắn đại khái cũng biết một số thứ giữa nam và nữ nên làm.

Nhưng hắn chưa từng nghĩ đến nam nhân với nhau cũng có thể. Tưởng rằng đồng giới yêu đương quá lắm là giúp nhau an ủi dục vọng bằng tay hoặc khẩu giao.

Trong lúc Chính Quốc đi ăn trưa, hắn lần nữa tìm hiểu một chút. Hiện tại đã bồi thêm được kha khá kiến thức trong đầu.

Thái Hanh nhịn không được vỗ vỗ mặt mấy cái cố gắng trấn định, hắn mẹ nó ngượng chết được.

Thái Hanh miễn cưỡng nuốt xong hết cơm, khoanh tay khoanh chân ngồi trên giường ngẫm nghĩ.

Ừm... Vấn đề trên dưới ấy à...

Thái Hanh bất giác liếc nhìn Chính Quốc đang chống má xem bài tập.

Chính Quốc cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, mất tự nhiên quay sang nhìn.

" Sao thế? " cậu chớp mắt nhìn hắn.

Thái Hanh lập tức đưa ra quyết định luôn.

Người phía trên đương nhiên là hắn, bộ dạng mềm mềm trắng trắng này chỉ thể nằm dưới thôi.

Hắn vừa học hỏi, liền hưng phấn muốn thử.

Nhưng mà Chính Quốc liệu có đồng ý không nhỉ?

Hắn tìm hiểu thấy lần đầu rất là đau. Hắn đâu nỡ làm đau tiểu quê mùa trắng mềm ngốc manh nhà mình.

Thôi được rồi... Kì thi sắp tới, hắn nên yên phận thì hơn. Hắn cần phải chuẩn bị gì cho lần đầu...Ờm... Gì nhỉ?

À... áo mưa và bôi trơn.

Thái Hanh đem hộp cơm trống trơn ném vào thùng rác, liền đi đến hôn chụt lên má cậu một cái mới kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.

Chính Quốc không dưng bị hôn lập tức mặt đỏ bừng bừng, như thường lệ đưa hắn một vài bài tập đã chuẩn bị sẵn để giải.

Thái Hanh không nói nhiều, chấm bút bắt tay vào làm. Lâu lâu có câu không hiểu sẽ được Chính Quốc chỉ tận tình.

Nhờ Kiều Tư Tư trước đó kèm một thời gian và Chính Quốc hiện tại bồi dưỡng thêm, Thái Hanh cuối cùng cũng thuận lợi vượt qua đợt kiểm tra này.

Điểm tuyệt đối thì không có khả năng, nhưng so với những lần trước thì lần này vượt trội hơn rất nhiều.

Nếu nói trước đây vị thứ từ dưới đếm lên tầm mười người, thì hiện tại hắn có thể vượt lên giữa rồi.

Thái Hanh cũng phiền lòng lắm, hắn thân là học tra chuyên đội sổ hoặc suýt thì đội sổ nhiều lần, cũng may bù lại nhan sắc hơn người, là một thiếu gia giàu có, bằng không học bá Chính Quốc chẳng buồn liếc một cái nói chi là thích.

" Chính Quốc... Sao cậu lại thích tôi? " Thái Hanh nghĩ như thế, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng Chính Quốc nói ra, liếc mắt nhìn cậu lại đang miệt mài chơi Chấn Phong Tiên Hiệp trên điện thoại hắn vừa mới mua sau khi kết thúc ngày thi cuối cùng cho cậu.

Qua kiểm tra Chính Quốc liền thảnh thơi, vậy nên càng cố gắng cày Chấn Phong Tiên Hiệp tích luỹ tiền.

Thái Hanh thương tâm vô cùng, dạo gần đây hắn thường bị thất sủng. Tưởng rằng sau khi thi xong Chính Quốc sẽ quan tâm hắn hơn một chút, kết quả cậu lại cắm đầu vào điện thoại cả ngày trời, buổi tối trước khi ngủ hắn mới trộm được chút cơ hội hôn hôn mấy cái, cắn cắn mấy phát, nhưng căn bản là không đủ với hắn.

" Này, để ý tôi đi " Thái Hanh đưa tay chọt chọt má cậu.

Cái cảm giác nhẫn nhịn đến uỷ khuất thế này Thái Hanh quả thật không tin mình cũng có ngày trải qua.

Hừ! Đúng là tên tra nam quê mùa.

" A... " Chính Quốc bị chọt má lập tức ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt hết sức ngáo ngơ.

" Tôi vừa mới hỏi đó " Thái Hanh nói.

" Hỏi cái gì? " Chính Quốc không phải cố tình đánh trống lảng, là cậu thật sự không nghe thấy.

" Tôi hỏi sao cậu lại thích tôi? " Thái Hanh hỏi lại lần nữa.

" Thích thì thích thôi, tớ làm sao quản được nó chứ... " Chính Quốc nghe đến vấn đề này không khỏi ngượng ngùng, trả lời xong còn cúi đầu.

" Nó là cái gì? "

" Nó...Nó đấy... Là... Là trái tim này, còn có tâm trí nữa " Chính Quốc nghĩ sao thì nói vậy, chỉ là nói ra có hơi xấu hổ, lời nói lắp bắp mất tự nhiên hơn. Điện thoại đã ném ra một xó từ lúc nào, hai tay rảnh rỗi vờn qua vờn lại.

Thái Hanh quả thật muốn ôm tim ngã ra giường ngất một trận cho rồi.

Hắn lập tức nhào tới đè Chính Quốc xuống giường, hung hăng bưng mặt cậu hôn tới tấp.

Đột nhiên cửa phòng mở toang, Hứa Ninh và Đoàn Lăng tay trái tay phải cồng kềnh hí hửng xông vào.

" Yahhhh!! Chúng tớ đến rồi đâyyy " Đoàn Lăng và Hứa Ninh theo thói quen khi còn ở chung hay mỗi lúc vào nhà nhau chơi, chả bao giờ chịu gõ cửa trước, tự nhiên mà lao vào.

Vì vậy thu trọn màn Thái Hanh còn đang ngậm má Chính Quốc chưa buông, nói đúng hơn là thất thần vì bất ngờ đến mức quên mất phải buông ra.

"......"

"......"

"......"

Thái Hanh giận đùng đùng đứng phắt dậy, hùng hùng hổ hổ đi đến trước mặt hai người chất vấn.

" Vào phòng người khác có biết gõ cửa không hả? "

" Nhưng mà... Nhưng mà.... " Hứa Ninh lắp bắp muốn nói cái kẻ ngang ngược xông vào phòng người khác không biết xin phép nhất là Thái Hanh.

Bốp...

....

Thái Hanh ngồi trên ghế nhìn Hứa Ninh một mắt bầm đen, đang rủa thầm trong lòng, được Đoàn Lăng một bên lăn trứng gà vào vết bầm.

Chính Quốc từ nãy đến giờ vẫn còn xấu hổ chôn mặt dưới gối chưa hề ngẩng đầu lên một lần nào nữa, phỏng chừng hai người họ rời đi cậu mới chồm dậy được.

Nhưng mà Hứa Ninh và Đoàn Lăng làm gì có ý định rời đi.

Họ còn muốn ở đây luôn kìa.

" Có cái rắm! " Thái Hanh tức giận cự tuyệt hai người họ ở đây.

" Thôi nào Kim thiếu, chúng ta là bằng hữu thân thiết nhất trên đời mà, cậu nỡ xa bọn tôi sao? " Đoàn Lăng líu ríu bên tai hắn.

" Đừng có mà tự đa tình " Thái Hanh cười khẩy, khoanh tay liếc mắt khinh bỉ nhìn hai người họ.

Sau một hồi giằng co qua lại cuối cùng hai người cũng bị đá ra khỏi phòng.

Hứa Ninh ôm vali mím môi nhìn cửa phòng, Đoàn Lăng bên cạnh vỗ vỗ vai an ủi.

" Đừng lo, tôi chôm được chìa khóa phòng rồi "

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info