ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 40

_thicuc_

Thái Hanh đang đeo headphone nằm trên giường nhắm mắt muốn yên ổn ngủ, kết quả thanh âm của Chính Quốc cũng thật quá mạnh mẽ, đến mức hắn đeo headphone, trời bên ngoài mưa lớn nhưng vẫn nghe vô cùng rõ, còn giật mình một cái.

Thái Hanh vội vàng chạy tới mở cửa sổ thử ngó xuống xem thử, lại thấy Chính Quốc cả người đều là bùn đất, ướt như chuột lột, bởi vì đang ở tầng năm, Thái Hanh tạm thời không nhìn thấy gương mặt của cậu.

Cuối cùng vẫn là nhịn không được bung dù chạy xuống, đến trước mặt Chính Quốc, khẽ nhíu mày một cái.

Đã tối thế này còn chạy đến đây làm gì? Không thấy trời đang mưa à?

Thái Hanh thừa nhận là nhìn bộ dạng của cậu liền cảm thấy đau lòng.

Thấy hắn lại tính xoay người đi lên, Chính Quốc luống cuống bước thêm một bước.

" Tớ có chuyện muốn nói.... "

Thái Hanh xoay lưng về phía cậu, khẽ liếc mắt nhìn một cái mới lên tiếng.

" Lên phòng rồi nói, trời đang mưa, tôi cũng không có kiên nhẫn đứng ngoài mưa nghe cậu nói chuyện " Thái Hanh tuy rằng lời nói thốt ra cực kì lạnh lùng, nhưng rõ ràng là không đành lòng nhìn Chính Quốc dầm mưa ở đây, nói xong liền trực tiếp bước đi.

Chính Quốc cúi đầu chậm rãi tiếp bước phía sau, không dám cùng hắn đi song song.

Thái Hanh cố gắng kéo dài bước chân hết cỡ chờ người đi tới, nhưng mãi vẫn chẳng thấy Chính Quốc đâu, xoay người nhìn thử, hóa ra là đang ngốc nghếch đi theo phía sau.

Thấy thế, hắn không kiềm được nổi giận.

" Muốn bệnh chết đúng không? Mau đi tới đây "

Chính Quốc nghe thấy hắn quát liền giật mình một cái, không dám cãi tiếng nào, lập tức lon ton chạy tới, Thái Hanh tiện tay đưa dù che luôn cả cậu.

Khi lên tới phòng, Thái Hanh ném cho cậu một cái khăn mới tinh cùng bộ quần áo, đuổi người nhanh chóng đi tắm.

Chính Quốc từ nãy đến giờ cái gì cũng không nói được, chỉ biết làm theo lời của hắn thôi.

Sau khi tắm sau, e dè lau tóc đi ra, Thái Hanh đang nằm trên giường liếc cậu một cái mới ngồi thẳng dậy, một bộ chờ nghe cậu nói chuyện quan trọng.

Chính Quốc ngược lại dũng khí khi nãy đều tiêu tán sạch....

"....."

Thái Hanh chờ đến mất kiên nhẫn.

" Cậu con mẹ nó có chuyện gì thì nói lẹ đi! Ông đây còn phải đi ngủ! "

Nghe hắn lại quát, Chính Quốc hai con ngươi hoảng loạn đảo một vòng, bộ dạng xem hôm nay nếu cậu không nói hắn sẽ không để cậu sống đâu.

Chính Quốc đứng một góc, cố gắng tìm lại dũng khí, mới có thể lí nhí lên tiếng.

" Hôm đi dã ngoại, khi rơi xuống dốc không thể lên được phải ở đó một đêm, tớ...tớ nghe cậu nói... "

Thái Hanh nghe nửa câu thính tai liền đỏ lên, trong lòng oán thầm tên này thế mà nghe được, còn giả ngu đến giỏi như thế!

" Câm miệng! Không được nói nữa!! " Thái Hanh thẹn quá hóa giận.

Nhưng Chính Quốc lại không có ý định nghe theo, cũng không biết lá gan này từ đâu mà ra.

" Cậu nói thích tớ... Hôm đó cậu nói thích tớ... Tớ muốn hỏi... Khi đó...có phải cậu nói thật hay không? "

" Tôi nói đùa, khi đó tôi cảm thấy buồn chán nên nói đùa! Cậu đang mơ à? " Thái Hanh từ trên giường đứng lên, tay phải siết chặt thành nắm đấm, đỏ mắt nói.

Chính Quốc nghe rõ từng chữ, trời bên ngoài bỗng nhiên nổi sấm đùng đùng, đánh vào trái tim cậu thêm một vết nứt thật lớn.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lí.. Nhưng mà tận tai nghe được quả thật vô cùng sát thương, đau đến độ Chính Quốc sắp chút nữa thở không nổi, khóe mắt đột nhiên ẩn hiện một tầng nước, tuy rằng cảm thấy bản thật quá mức yếu đuối, nhưng mà cậu...

" Đúng vậy, tớ cũng nghĩ thế, cậu làm sao mà thích tớ được... " Chính Quốc cúi đầu không muốn để hắn thấy bộ dạng hiện tại của mình.

Ngày đó, hắn nói hai chữ ' Thích cậu ', Chính Quốc nghe rõ tường tận, nhưng cậu sợ hắn đùa giỡn mình, nên quyết định làm thinh, cậu biết rõ khi mình có biểu hiện hoặc trả lời, hắn sẽ thẹn quá, trực tiếp giận cậu, không thèm nhìn mặt cậu nữa, cho nên giả vờ như mình cái gì cũng không nghe thấy.

Cho đến tận bây giờ, Chính Quốc cũng không dám tin hai từ đó là nói thật, nhưng hiện tại lại ngu ngốc hỏi hắn, liền tự biến bản thân mình thành trò cười trong mắt hắn, hắn hẳn là đang nghĩ cậu tưởng bở, ảo tưởng vị trí.

Nhưng hôm nay đến đây, Chính Quốc còn gì để mất đâu, trước sau gì cũng trở thành người xa lạ...

Vì thế cậu ngẩng đầu lên, tiện tay lau nước mắt.

Thái Hanh không hiểu vì cái gì Chính Quốc lại khóc, nhưng mà thấy cậu như thế, hắn liền cảm thấy tim đau nhói.

" Nhưng mà Thái Hanh... Tớ lỡ thích cậu mất rồi.... "

" Ngày đó tớ nói ra, đều là thật, nhưng sợ cậu ghét bỏ tớ đành phải thay bằng đùa giỡn, tớ không dám nghĩ đến việc trở thành người xa lạ với cậu, tớ không muốn điều đó... Tớ sợ khi mình nói ra, chúng ta ngay cả cơ hội làm bạn cũng không còn, nhưng như cũ điều đó vẫn xảy ra... Tớ biết mà, cậu làm sao có thể thích tớ... "

" Tớ từ dưới quê lên thành phố học, chỉ có duy nhất một người bạn là cậu, nhưng tớ không biết mình sai nghiêm trọng thế nào, đến mức cậu không muốn nhìn mặt tớ nữa. Tớ chẳng còn ai nữa... Hiện tại tớ nói ra những lời này, mối quan hệ giữa chúng ta mãi mãi không thể vãn hồi được nữa rồi... "

Chính Quốc vừa nói nước mắt nhịn không được liên tiếp rơi, tuy rằng đã nhẫn nhịn, nhiều lần lau đi, nhưng vẫn không thể ngăn được, nghĩ đến việc sau này không liên can gì nhau liền đau đến nghẹt thở.

Đây là lần đầu cậu khóc về người mình thích, mặc dù mất mặt, nhưng không có cách nào ngăn lại được...

Chính Quốc không khỏi khinh thường bản thân mình yếu đuối, đang làm trò cười cho người khác.

Trong phòng lại một mảng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài kia, thấu tận tâm can...

Chính Quốc nói xong cũng không mong gì nữa, vội vàng lau nước mắt xoay người muốn chạy đi.

Nào ngờ khi vừa bỏ chạy, cả người liền rơi vào một cái ôm ấm áp, bao bọc cậu trong lồng ngực, phả hơi thở ấm ấm, hâm nóng tâm can lạnh lẽo của cậu.

Chính Quốc nhất thời ngây người, trợn to mắt không dám tin, khóe mắt vẫn còn đọng nước...

Thái Hanh đang ôm cậu rất chặt, Chính Quốc có thể cảm nhận được hắn đang run rẩy...

" Đồ ngốc, vì sao cậu không nói sớm? Tôi cứ nghĩ cả đời mình cũng chẳng nghe được những lời này... "

" Lúc nãy tôi nói là giả cả thôi... "

" S-... Sao cơ? " Chính Quốc khẽ run một cái.

Thái Hanh lập tức xoay người cậu lại, đối mặt nhìn thẳng vào mắt cậu.

" Ai bảo cậu ngốc hết thuốc chữa! Tôi thích cậu như thế cậu còn không nhận ra? "

Chính Quốc nghe thấy đầu ong ong vài tiếng, hai mắt mờ mịt không rõ.

" Hôm đó tôi còn vui mừng vì cậu nói thích tôi, kết quả lại nghe cậu bảo tất cả chỉ là đùa, hại tôi thương tâm muốn chết... "

" Cậu đúng là tên ngốc! Tên đại ngốc... " Thái Hanh tựa như giận dỗi buông Chính Quốc ra.

Chính Quốc nhất thời lúng túng nhìn hắn, không biết phải làm gì tiếp.

" Không được... Hiện tại tôi vẫn còn cảm thấy rất đau lòng, cậu mau nói lại lần nữa xem "

Chính Quốc bụp một cái khí thế khi nãy bay sạch sành sanh, mặt đỏ như trái cà chua, nhìn hắn có phần thêm thẹn thùng.

Thái Hanh nâng mắt nhìn cậu một cái vẫn chưa có phản ứng gì, liền kéo dài chữ buồn rười rượi nói mấy tiếng.

" Cậu đúng là tên tra nam ngốc nghếch... "

Chính Quốc bị nói tới không còn cách nào khác phải thỏa hiệp.

" Tớ...Tớ thích cậu... Thế đã được chưa? "

" Thôi... Tôi hiện tại không còn muốn nghe nữa, cậu đúng là đồ tra nam " Thái Hanh chỉ hận trêu chưa đủ.

Chính Quốc không khỏi nghĩ Thái Hanh đây là ép cậu dùng hành động chứng minh.

Thái Hanh lần nữa liếc nhìn, thế mà thấy Chính Quốc đang bước chân tới một bước đến sát hắn, sau đó Thái Hanh trợn tròn mắt đứng hình.

Chính Quốc kiễng chân lên, ngốc hồ hồ nâng môi chạm nhẹ lên môi hắn...

Rất nhanh chóng liền dời đi, còn xấu hổ che mặt, nhất thời muốn bỏ trốn, lập tức xoay người hướng phía cửa chạy trối chết. Nào ngờ Thái Hanh kích động kéo tay Chính Quốc hung hăng xoay người lại, một thoáng đẩy xuống giường, nằm đè lên người cậu nghiến răng nói.

" Cậu mẹ nó quả thật là tra nam, hôn xong liền bỏ chạy hả? Không có dễ vậy đâu " Thái Hanh vừa nói dứt câu, Chính Quốc chưa kịp định hình đã tròn mắt nhìn hắn cúi người mạnh bạo chiếm lấy môi cậu ngấu nghiến hôn.

Chính Quốc lần đầu tiên cùng nam nhân hôn môi, vừa lúng túng vừa sợ hãi, không biết phải làm cái gì, khi nãy cậu đã lấy hết dũng khí cả đời chỉ để chạm sượt qua môi hắn một cái, cũng không dám làm gì nhiều...

Vì thế...Chính Quốc rất không hợp phong tình, mặc cho Thái Hanh hết ngấu đến nghiến ngậm cắn môi cậu, cũng chỉ biết nằm yên thôi.

Thái Hanh một lát lại cảm thấy người dưới thân như cái xác chết không động đậy, tạm thời ngừng động tác, nhíu mày nhìn cậu, hai cánh môi vẫn chưa chịu rời đi.

" Nhắm mắt lại, há miệng ra! " Thái Hanh ra lệnh.

Chính Quốc lập tức nghe theo, hai mắt nhắm chặt, xấu hổ hé miệng, lập tức liền có một đầu lưỡi mềm mại ấm áp xâm nhập, cuốn lấy lưỡi cậu cùng nhau giao triền.

Nhưng nói đi phải nói lại, hôn là một chuyện, còn kĩ thuật gì đó thì không dám bàn...

Bởi vì đều là tân binh, hôn không theo một tiết tấu nào cả, cứ cuốn lưỡi lại đảo quanh khoang miệng, lâu lâu còn xấu hổ phát ra vài tiếng chụt chụt khiến người nghe đỏ mặt.

Thái Hanh cùng cậu hôn cũng không phải lần đầu, đêm hôm đó khi Chính Quốc say khướt hắn đã cưỡng hôn người ta một lần, tuy vậy vẫn chẳng rút ra được chút kinh nghiệm gì...

Rõ ràng khi kích động hôn càng thêm thô bạo, Chính Quốc nhất thời theo không kịp hắn, tuy rằng có chút khó thở, nhưng trong lòng không nhịn được vui vẻ, không thèm kháng cự, trực tiếp đắm chìm trong nụ hôn đầu tiên cả hai đều dùng lý trí tỉnh táo để cảm nhận được.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info