ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 4

_thicuc_

" Vừa đi đâu về vậy? Tụi này tìm mãi không thấy mày " Hứa Ninh nhìn hắn hỏi

" Đi ngủ "

Hắn nói cũng không sai, quả thực là ban đầu dự định ra sông để hóng gió đánh một giấc. Thế quái nào lại trông thấy Chính Quốc từ đâu đi tới.

Lúc đó hắn nghĩ thế này, chính là tên quê mùa đó đi tìm hắn bám theo tới đây! Lại còn làm bộ không trông thấy hắn.

Thái Hanh đứng ngây ngốc một lát vẫn chẳng thấy tên quê mùa kia quay sang nhìn mình, cậu ta còn tự mình nghịch nước đến vui vẻ như thế... Làm hắn...Không nhịn được nhìn nhiều thêm một chút, lại còn có suy nghĩ cậu ta thật dễ thương. Hừ!

Kết quả nhìn một lát lại trượt chân rớt xuống sông.

Sợ muốn xỉu.

Hắn không có biết bơi.

Sự tình phía sau là như thế đó.

Đoàn Lăng chớp chớp mắt nhìn hắn " Đi ngủ sao lại ướt như chuột lột vậy? "

Thái Hanh hơi hơi lúng túng, hồ ngôn loạn ngữ " Lão tử đẹp trai muốn chết, đến thần nước cũng kích động! "

Đoàn Lăng "...."

Hứa Ninh "...."

Hắn vừa dứt lời cửa phòng lại mở, Chính Quốc bước vào, quần áo cậu cũng bị ướt, nhưng vì chạy bộ nên đã hơi khô một ít.

Hứa Ninh cùng Đoàn Lăng không nhịn được hết nhìn Chính Quốc lại nhìn Thái Hanh, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Thái Hanh từ lúc thấy Chính Quốc đi vào đã hơi lúng túng, bị họ nhìn càng thêm xấu hổ, muốn giải thích một chút, lại nhận ra càng giải thích càng hỏng.

Thái Hanh mặt hung ác nói " Nhìn cái rắm "

Buổi tối Hứa Ninh cùng Đoàn Lăng đi ra ngoài ghẹo gái, Thái Hanh thế mà lại ở nhà. Chính Quốc nhìn thấy hắn, muốn bắt chuyện một chút.

Cậu luôn muốn giải thích chuyện ban chiều.

Chính Quốc " Này bạn Kim.... "

Kim gì?

Chính Quốc nhất thời luống cuống, từ lúc tới đây cậu vẫn chưa biết được tên của ai hết, chỉ nghe mọi người hay gọi người nọ là Kim thiếu...

Thái Hanh thấy Chính Quốc bắt chuyện với mình, trong lòng đắc ý.

" Kim gì đó ơi..." Chính Quốc lí nhí nói.

Thái Hanh "....."

" Xin lỗi tôi không biết tên cậu... Hay chúng ta làm quen đi? " Chính Quốc mắt sáng như sao nói.

À... Thì ra là muốn làm quen này nọ. Thái Hanh trong lòng khinh bỉ, ngoài miệng lại trả lời.

" Kim Thái Hanh "

" Vậy sau này sẽ gọi cậu là Thái Hanh, thế này...Tớ tên Điền Chính Quốc, chúng ta sau này là bạn nhé? " Chính Quốc cười tươi nghiêng đầu nhìn hắn.

Không cho cười!

Ai cho cậu cười?

Tên nhà quê!

Cười xấu chết được!

Thái Hanh đỏ mặt, nhưng may quá Chính Quốc không thèm để ý, vẫn như cũ đợi hắn trả lời.

Thái Hanh quay mặt nhìn hướng khác, khoanh tay lại, ngón tay khẽ gõ theo nhịp, có vẻ cao hứng.

Chung quy lại là muốn làm bạn với tôi chứ gì? Tên nhà quê cậu thích vòng vo nhỉ?

Xí...Ai thèm làm bạn với cậu.

" Cũng được " Thái Hanh nghĩ một đằng nói một nẻo.

" Hay quá... Chuyện hồi chiều thực ra không như cậu nghĩ đâu " Chính Quốc vờn ngón tay cúi gầm mặt nói.

Thôi đừng trình bày! Hong muốn nghe. Tôi biết tổng cậu rồi, tên quê mùa thích chiếm tiện nghi. Hừ hừ!

Thấy Thái Hanh một bộ không muốn nói về vấn đề này, Chính Quốc cũng tự cảm thấy xấu hổ.

" Nhưng mà...Cậu sao lại rớt xuống đó vậy? " Chính Quốc lại tò mò hỏi.

Tại ngắm cậu!

Ách! Không phải không phải.

" Lão tử nóng quá muốn tắm không được chắc? " Thái Hanh cáu.

" Sao lại không... haha " Chính Quốc gãi đầu cười gượng gạo.

Có quỷ mới tin!

Chính Quốc trở về giường của mình, không khỏi vui vẻ, cuối cùng cũng có thể cùng cậu ta nói chuyện, tuy là không khí không được thoải mái lắm.

Giữa khuya Chính Quốc đang ngủ mơ màng nghe có tiếng nói chuyện.

" Cậu con mẹ nó cút xuống dưới đây nằm đi " Thái Hanh mặt hung ác nói với Hứa Ninh vừa mới ở ngoài trở về.

" Kim thiếu...Không phải chính cậu là người kêu tôi cút lên đó nằm hả? " Hứa Ninh nhíu mày khó hiểu.

" Tôi đổi ý rồi...Tôi muốn lên đó nằm " Thái Hanh vô lí nói.

" Cậu muốn sao thì tôi phải nghe theo cậu chắc " Hứa Ninh không vừa nói lại.

Thế là hai người lại nhào vào đánh nhau, Đoàn Lăng một bên ngăn không được, đã thế còn bị đá ra ngoài, uất ức vô cùng.

" Các cậu đừng như thế nữa...Không phải chỉ có chúng ta ở đây thôi đâu " Đoàn Lăng mở miệng ngăn cản.

Lúc này hai người mới dừng lại, nhớ tới trong phòng còn có thêm một thành viên mới. Hứa Ninh lại đột nhiên sáng mắt nhìn Thái Hanh.

" Ô Kim thiếu! Đừng nói muốn lên trên đó để gần gũi với ai kia nha " Hứa Ninh cong đuôi mắt nhìn Thái Hanh.

" Có cái rắm! " Thái Hanh chối bay bảy.

Đúng vậy, ai thèm!

" Tôi! Thẳng nam! " Thái Hanh ngẩng cao đầu nói.

" Lão tử đời nào lại thích người quê mùa như cậu ta! "

Hứa Ninh bĩu môi.

" Bất quá... " Thái Hanh lại xoa cằm tỏ vẻ ngập ngừng.

Hứa Ninh cùng Đoàn Lăng đồng loạt nhìn hắn chờ đợi.

" Ừm...Cậu ta thích tôi! " Thái Hanh đắc ý nói.

"....."

"....."

Có thẳng nam thẳng tưng nào lại đi đắc ý việc nam nhân khác thích mình hay không?

Cũng may Chính Quốc đã sớm chìm vào mộng đẹp, bằng không nếu nghe được câu này chắc phải tức tưởi lắm.

" Cậu dựa vào đâu? "

" Hừ! Hai người ngồi xuống đây lão tử kể cho mà nghe " Thái Hanh kéo tay hai người ngồi xuống giường, thủ thỉ.

Một buổi chiều gió mát nên thơ, anh chàng đẹp trai nọ đang say giấc nồng bên dòng sông xanh trôi êm ả ả êm. Quá si mê sắc đẹp của anh đẹp trai nọ, cậu bé nhà quê đã đánh liều kéo anh đang mộng đẹp tỉnh dậy, kích động lôi anh và mình ngã xuống dòng sông kia, trao cho anh một nụ hôn ngây ngô dưới nước.

Hứa Ninh cũng đánh liều cho hắn một bạt tai, sau đó lại sốt sắng đưa tay sờ sờ trán hắn.

" Thế nào " Đoàn Lăng một bên nhìn Hứa Ninh.

" Cũng khá ấm "

" Ấm cái má chúng mày! " Thái Hanh hung hăng đè Hứa Ninh xuống giường, đem gối chụp lên mặt cậu ta.

" Ặc...Khó thở " Hứa Ninh gian nan giãy dụa.

Đoàn Lăng một bên e ngại trơ mắt nhìn, không có dám xông vào cứu.

" Ưm.... " Chính Quốc đang ngủ trên giường, ngọ nguậy xoay người.

" Hai người kích động cậu ta dậy đó... " Đoàn Lăng vội nói.

Thái Hanh lập tức ôm gối chăn mền các thứ leo lên tầng trên, Hứa Ninh ở dưới ôm chân không cho đi.

" Lão tử còn chưa đồng ý " Hứa Ninh nói.

" Ông đây cần cậu đồng ý chắc " Thái Hanh đạp Hứa Ninh ra khỏi chân mình.

Đoàn Lăng đứng một bên gian nan lau mồ hôi hột, cũng trở về giường của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com