ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 37

_thicuc_

Chính Quốc ngồi trên giường cắn cắn môi, Thái Hanh không hiểu sao vẫn rất kiên nhẫn đứng chờ cậu nói.

Chính Quốc nghẹn đến chịu không nổi, cuối cùng vẫn muốn dò xét một chút, rốt cuộc khi cậu ấy nghe đến, sẽ là biểu tình gì?

" Cậu thấy tớ thế nào? " Chính Quốc bất giác nói một câu, Thái Hanh ngốc hồ hồ nhíu mày nhìn cậu, có chút không hiểu.

" Tớ dạo này cảm thấy... Dường như mình có chút thích cậu... " Không đúng! Là nhiều chút, khi nhận ra đã không thể vãn hồi được rồi.

Quả nhiên Thái Hanh chấn động, mắt trợn to không dám tin.

Thích hắn? Là kiểu thích nào?

Chính Quốc luôn khiến hắn năm lần bảy lượt hết hoài nghi lại đến hi vọng.

Bây giờ lại thật sự nói là thích hắn?

Thái Hanh cảm thấy kinh hỉ tột độ, nhất thời sửng sốt đứng yên bất động, hai mắt trợn tròn.

Hắn nghe qua nhiều người thích hắn, vẫn chẳng bằng một câu Chính Quốc thích hắn.

Hắn khi trước đối với những tình huống này sẽ lạnh nhạt cự tuyệt, tránh để cho người nọ mang quá nhiều hi vọng. Nhưng trước mắt hắn là Chính Quốc, nói ra là Chính Quốc, hắn vừa lúng túng vừa vui vẻ.

Chính Quốc chột dạ quan sát, nhìn thấy rồi lòng đột nhiên chùng xuống.

Quả nhiên... Biểu tình không dám tin đó...

Có phải đang cảm thấy thật kinh tởm?

Có phải đang cảm thấy thật thất vọng?

Có phải đang cảm thấy người mà mình thân thiết thời gian qua lại cư nhiên mang tâm tư khó nói với mình?

Chính Quốc nghĩ mà buồn bã thấu ruột, nhưng ngoài mặt vẫn điềm nhiên cười xán lạn.

" Nghĩ gì chứ? Tớ chỉ đùa thôi, làm sao có thể " Chính Quốc híp mắt gãi đầu nói.

" Tớ sao lại thích cậu chứ? Chúng ta đều là nam nhân mà? Kiểu thích như thế sao có thể xảy ra được, ai nha... Cậu đừng có nghĩ nhiều nha, tớ đột nhiên lên cơn muốn đùa một chút thôi, cậu đi chơi đi kẻo tr-..."

" Đùa? " Thái Hanh trong đầu cố gắng sắp xếp câu từ vừa ngầu vừa thâm tình để trả lời Chính Quốc, lời tính thốt ra miệng lại bị người ta cho một gáo nước lạnh.

Chính Quốc cảm thấy trong lời nói của hắn lạnh đi mấy phần, nhưng cậu không có cách nào khác, đành lặp lại lần nữa.

" Tớ chỉ đùa thôi... " Chính Quốc lí nhí.

" Điền Chính Quốc! Chuyện này cậu còn có thể đem ra đùa? Cậu nhạt nhẽo đến mức như thế à? Cậu có phải quá nhàm chán không? Con mẹ nó cậu chết tiệt! " Thái Hanh đỏ mắt nắm chặt tay thành nắm đấm, cuối cùng vẫn là nhịn không được đóng cửa đi.

Đóng rất mạnh...

Chính Quốc sững sờ trên giường, cảm thấy cánh cửa kia đóng lại, cũng chính là đang ngăn cách giữa cậu và hắn... Từ nay là một bức tường vô hình.

Cậu lại làm sai nữa sao?

Cậu chỉ là muốn cứu vãn tình thế, cậu sợ ngay cả làm bạn cũng không còn thôi mà.

Cậu thật sự cũng muốn nói mình thích hắn thật! Nhưng chỉ vì sợ hắn không thích, cậu mới phải che giấu nó thôi.

Nhưng tại sao kết quả vẫn như cũ khiến hắn tức giận?

---

Kiều Tư Tư ngồi xem phim, năm lần bảy lượt ôm lấy cánh tay của Thái Hanh thút thít sợ hãi, nhưng ngẩng đầu lên nhìn, cảm thấy hàn khí của hắn toát ra còn đáng sợ hơn cả ma.

" Hôm nay cậu làm sao thế? " Sau khi phim kết thúc, Thái Hanh liền rời đi nhanh chóng. Kiều Tư Tư thấy hắn có điểm lạ, nên mới lẽo đẽo theo dò hỏi.

Thái Hanh đương nhiên sẽ chẳng rỗi hơi trả lời cô.

" Xem là xong rồi chứ gì? Vậy tôi đi đây " Thái Hanh lạnh lùng để lại một câu liền rời đi mất tăm.

Kiều Tư Tư đứng một chỗ vẫn chưa kịp hiểu chuyện gì.

...

Chính Quốc trằn trọc đến khuya vẫn chưa ngủ được, hôm nay cậu không có tinh thần làm gì hết... Chỉ vì ánh mắt cùng lời nói giận dữ sáng nay của Thái Hanh đã khiến cậu nhớ mãi không quên được.

Hắn hiện tại vẫn chưa có trở về.

Chính Quốc nhấc điện thoại xem giờ, đã hơn nửa đêm rồi.

Nghĩ một chút, cuối cùng vẫn gọi cho Thái Hanh.

Thái Hanh trong quán nét đang buồn bực cào loạn chuột cùng bàn phím như để trút giận, thấy cái tên hiện lên màn hình là Chính Quốc, trực tiếp từ chối.

Chính Quốc chờ đợi không được còn bị hắn lạnh lùng từ chối nhận, trong lòng càng thêm hoảng loạn sợ hãi.

Rốt cuộc vì sao lại thành ra như vậy?

Thái Hanh sau khi tắt máy, liền ngã ra sau ghế, trừng mắt nhìn trần nhà, trong lòng văng vẳng câu nói đùa kia của Chính Quốc.

Thế mà hắn suýt nữa đã cười tươi một cái...

Còn muốn đáp rằng ' Tôi thật ra cũng thích cậu, nhưng cũng chỉ là một chút thôi nhé! Sau này còn phải xem biểu hiện của cậu có khiến tôi yêu thích hơn hay không ' . Hắn dù có thừa nhận cũng muốn chừa cho mình một chút mặt mũi, thật ra... Chính Quốc làm cái gì, hắn đều cảm thấy yêu thích.

Nhưng không ngờ lại nghe người nọ bảo tất cả chỉ là đùa.

Khi đó, hắn cảm thấy mình như một đứa ngốc.

Từ trước đến giờ đều ngốc.

Như một tên dở hơi, tự ảo tưởng trong suy nghĩ đẹp đẽ của mình. Chỉ có mỗi hắn tự biến mình thành trò cười.

Thái Hanh thừa nhận là mình cảm thấy thật thương tâm, hắn hiện tại còn chờ đợi cái gì mối quan hệ tiến xa hơn cả bạn bè? Rõ ràng ngay cả bạn cũng không được nữa, hắn chỉ cần nhìn thấy Chính Quốc, đều sẽ cảm thấy bản thân mình ngu ngốc không chịu được.

Hóa ra đây là cảm giác thất tình à?

Kim Thái Hanh hắn kiêu ngạo như thế cũng có ngày thất tình?

Thái Hanh vuốt vuốt mặt trấn định một chút, cố gắng xóa tan câu nói đùa sáng nay.

...

Sáng hôm sau, Thái Hanh hai mắt thâm đen một mảng , Chính Quốc cũng không kém, đều mất ngủ như nhau.

Thấy hắn trở về, Chính Quốc muốn hỏi thăm một câu, kết quả hắn chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.

Chính Quốc không cam tâm mọi chuyện cứ mãi như thế này.

" Hanh...Chờ tớ với, mang giày xong tớ sẽ xuống " Mắt thấy Thái Hanh sắp rời đi, Chính Quốc khẩn trương không thôi.

Nhưng khi cậu mang giày xong, chạy xuống nơi họ vẫn thường chờ nhau đi học, kết quả lại chẳng thấy bóng ai.

Chính Quốc buồn bã xụ mặt, bước chân khi nãy còn hăng hái bây giờ lại nặng nề, cảm giác mọi thứ xung quanh chìm vào một mảng tối đen.

Không lẽ...Bọn họ chỉ có duyên làm bạn trong vài tháng ngắn ngủi kia thôi sao?

Nhưng mà cậu lỡ thích hắn rồi... Đùng một cái liền trở thành người xa lạ, vừa nhận ra không bao lâu liền không còn quan hệ gì.

Từ đầu bọn họ xuất thân vốn là hai đường thẳng song song, Chính Quốc vất vả lắm mới có thể cùng hắn trở thành bạn không câu nệ, nhưng hiện tại... Mọi thứ lại quay về quỹ đạo của nó...

Cậu sẽ lại chẳng có gì, cũng chẳng còn ai...

Càng nghĩ càng cảm thấy ngày tháng sau này thật mơ hồ cô tịch...

Bản thân thật thất bại, lựa chọn làm gì cũng sai, đều khiến người ta chán ghét giận hờn...

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com