ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 29

_thicuc_

Thái Hanh một đường kéo Chính Quốc đến căn tin ăn trưa, đặt phần ăn xong xuôi rồi đem ra, cả hai không nói không rằng cúi đầu ăn.

" Đáng sợ quá đi, là biến thái đó "

" Tôi xui xẻo bắt gặp, hiện tại ăn gì cũng thấy buồn nôn muốn chết "

" Thật quá điên rồ "

" Tối hôm qua lại xảy ra việc cửa phòng kí túc xá bị gõ cửa, các cậu biết là thứ gì không? "

" Chính là tên biến thái đó đó, nghe nói có người ra mở cửa nhìn thấy gã, chính là sau đó gã bị dọa cắt của quý, liền hoảng sợ bỏ chạy, không ngờ lại trốn trong nhà vệ sinh nữ, thật quá ghê tởm "

" Thật sao? Tôi cứ tưởng là ma quỷ... "

" Dọa chết tôi rồi... "

Thái Hanh cùng Chính Quốc ngồi một bên chăm chú ăn rồi ăn, nhưng vẫn thu được hết tất thảy lời nói của đám nữ sinh kia. Chính Quốc cong đuôi mắt, không nhịn được nhìn hắn nói.

" Sướng nhé, là người không phải ma, cậu không cần phải sợ nữa "

" Ai nói với cậu tôi sợ? Ngược lại cậu sợ mới đúng! " Thái Hanh hung hăng lườm cậu một cái.

Chính Quốc cũng thức thời, nói hai tiếng ' đúng thế đúng thế ', cười cười tiếp tục ăn cơm.

Cậu thoáng quên mất hắn da mặt mỏng, làm sao dám thừa nhận, lần đó còn không phải chính mình ra tay giúp hắn sao.

" Cậu vừa rồi kiểm tra điểm cũng quá thấp đi " Chính Quốc đột nhiên nhớ ra, ngẩng đầu nhìn hắn nói.

" Cần cậu quản chắc? " Thái Hanh nhíu mày trả lời.

" Chúng ta là bạn thân, tớ có nghĩa vụ giúp bạn mình tiến bộ " Chính Quốc không cảm thấy đã làm hắn khó chịu mà rụt cổ không nói nữa, chính là thời gian qua làm bạn với hắn, cậu đã hiểu được con người này ít nhiều, ngoài miệng thì cộc cằn thô lỗ, nhưng luôn âm thầm chiều theo ý cậu, tuy là một vẻ không tình nguyện.

" Lão tử mà muốn học, chỉ cần hô một tiếng, sẽ có rất nhiều người ôm đùi xin giúp đỡ " Thái Hanh cao ngạo nói.

Chính Quốc chợt im lặng chốc lát, suy xét lời nói của hắn, không quên tưởng tượng một chút cảnh bao nhiêu mỹ nhân vây quanh hắn nguyện ý giúp đỡ.

"....."

" Không được, tớ kèm cậu vẫn là tốt nhất, tớ là bạn thân cậu, rất đáng tin tưởng, bọn họ chỉ lo ngắm cậu, sao có thể chuyên tâm giúp? " Chính Quốc rất có lý lẽ nói.

" Thuê gia sư cũng không phải là ý tồi " Thái Hanh trả lời.

" Đôi khi gia sư cũng không thể tốt bằng bạn thân " Chính Quốc lần đầu bất chấp như thế.

Đột nhiên Thái Hanh không nói không rằng đứng lên, gương mặt toát lên dáng vẻ giận dữ, nhìn thẳng vào mắt cậu nói.

" Nếu chúng ta không phải ở cái mức bạn thân, tôi sẽ để cho cậu kèm tôi " Hắn nói xong liền quay đi, lẩm bẩm một câu cuối cùng, Chính Quốc nghe thấy được.

" Một tiếng bạn thân, hai tiếng bạn thân, nghe thật chướng tai "

Vì thế Chính Quốc ngồi tại chỗ, lo sợ suy nghĩ đủ chuyện.

Lẽ nào cậu ấy chán làm bạn với mình rồi?

Có phải mình làm sai chỗ nào không?

Bạn thân đâu phải dễ dàng thốt lên được, hai từ đó rất thiêng liêng mà, sao lại chướng tai?

Hay như thế chưa đủ? Cậu ấy muốn tiến đến một mối quan hệ còn lớn hơn cả bạn thân?

Chính Quốc rối bời trong mớ suy nghĩ của mình, lòng lo sợ hắn không còn muốn chơi với cậu, như thế cậu biết thế nào đây? Từ đầu đến cuối... Cậu chỉ có một mình hắn thôi.

Chính Quốc trở về kí túc xá, mở cửa phòng hơi e dè đi, theo bản năng nhìn về phía giường ngủ của Thái Hanh, trông thấy hắn đang nghịch điện thoại, từ đầu đến cuối không phút giây nào nhìn đến cậu.

Chính Quốc đã lờ mờ nghĩ ra quan hệ còn trên cả bạn thân, lòng nôn nao muốn nói cho hắn biết, nhưng ngại Đoàn Lăng và Hứa Ninh cũng ở trong phòng không tiện nói, vì thế leo lên giường của mình, không có tâm trạng cày game, mở vở bài tập cũng để đó, lại đi suy tư chuyện khác.

Nghẹn qua tận vài giờ đồng hồ, Hứa Ninh và Đoàn Lăng cũng đã đứng dậy chuẩn bị rời đi, Chính Quốc còn chưa kịp vui mừng.

" Đi đâu thế? " Thái Hanh từ trên giường nhìn hai người họ nói.

Đoàn Lăng và Hứa Ninh thoáng kinh ngạc, phải nói rằng dạo gần đây hắn không còn thường xuyên cùng bọn hắn tụ tập như trước nữa, luôn ở lại kí túc xá chỉ có hắn và Chính Quốc.

Vì thế nghe hắn hỏi, hai người có chút bất ngờ cũng hơi vui vẻ...

Đây mới chính là Kim thiếu của bọn họ!

" Chỗ cũ " Hứa Ninh trả lời.

Thái Hanh không trả lời, trực tiếp leo xuống giường, khoác áo liền cùng hai người bọn họ đóng cửa rời đi.

Chính Quốc ngơ ngác nhìn theo, trong lòng không nhịn được buồn bực.

Rốt cuộc là cậu đã làm sai ở chỗ nào?

Nếu có sai thì nên nói cho cậu biết mà sửa.

Chuyện gì khiến hắn giận đến hai chữ 'bạn thân' cũng không muốn nghe?

Chính Quốc đi đi lại lại trong phòng một lát, lại đem sách vở xuống bàn ngồi, tập trung làm bài để không còn cảm thấy buồn bực khó chịu, kết quả được một lúc lại ngủ quên trên bàn.

Nửa đêm, sự việc đó lặp lại, lần nữa cửa phòng bị gõ, Chính Quốc bị đánh thức, nhìn quanh phòng lặng thin như tờ, Thái Hanh còn chưa có về, cửa phòng được gõ chậm rãi từng nhịp, nhưng mà buổi sáng đã biết rõ bên ngoài là thứ gì, Chính Quốc liền đứng dậy mở cửa ra xem, cũng muốn cho gã một bài học, để hắn từ giờ về sau không còn làm phiền mọi người nói chung và Thái Hanh nói riêng.

Chính Quốc vừa mở cửa, đã thấy một thân ảnh cao gầy chắn trước mặt, hoàn toàn không nhìn thấy thứ gì phía sau, hệt như lúc sáng.

" Mở cửa làm gì? Thật muốn chiêm ngưỡng bộ dạng của hắn đến thế cơ à? " Thái Hanh tức giận nói.

" Cậu về khi nào? " Chính Quốc ngơ ngác nhìn hắn.

" Vừa mới " Thái Hanh nhàn nhạt trả lời.

" Vào trong đi, tôi xử tên này " Thái Hanh xắn tay áo, nhất định không cho Chính Quốc nhìn thấy bất cứ thứ gì của gã.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com