ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 17

_thicuc_

" Liên...Liên quan gì? " Kiều Tư Tư ấp úng nói.

" Nhưng mà tôi cũng cùng cậu ấy đi mua đồ " Tuy là Thái Hanh bị ép buộc phải đi, cũng chẳng có ga lăng mà thanh toán giúp cô.

" Cậu ấy cũng dẫn tôi mua đồ nha " Chính Quốc ngây thơ nói.

" .... "

" Cậu ấy còn tính tiền hộ tôi " Như cảm thấy Kiều Tư Tư chưa chịu nổi đả kích, Chính Quốc bồi thêm một câu.

" Cậu... " Kiều Tư Tư cứng họng, không phản bác được, trong lòng ấm ức.

" Cậu nghĩ mình xứng với Thái Hanh à? " Kiều Tư Tư quát.

" Tôi cũng cho là vậy... Nhưng mà Hanh rất tốt, tôi không thể từ bỏ cậu ấy được " Chính Quốc rất chân thành nói.

Lời qua tai Kiều Tư Tư lại khó nghe đến lợi hại...

Cái gì không bỏ được?

Cái tên cong chết tiệt!!

" Nói cho cậu biết... Tôi và cậu ấy dùng, là điện thoại cặp đó! " Kiều Tư Tư lại kiếm chuyện phân đua.

" À quên... Bọn Hứa Ninh bảo cậu quê mùa như vậy, chắc không biết điện thoại dùng để làm gì " Kiều Tư Tư lên mặt nói.

Chính Quốc liền lấy điện thoại trong túi quần mình, đem ra trước mặt Kiều Tư Tư.

" Cô nói cái này hả? Tôi biết cũng rất nhiều nha " Chính Quốc cười tươi nói.

"...."

Kiều Tư Tư há hốc mồm không dám tin nhìn thứ trên tay Chính Quốc.

Này rõ ràng... Là dòng điện thoại mới nhất, vừa ra cách đây vài ngày thôi, tên quê mùa này lấy đâu ra tiền để sở hữu nó?

Hoặc cũng có thể nói... Tên này không hề nghèo một chút nào.

" Thái Hanh đã chỉ cho tôi cách dùng " Chính Quốc vui vẻ nói.

" ..... "

" À... Điện thoại này cũng là cậu ấy cho tôi " Chính Quốc khoe đủ rồi, liền đem điện thoại cất đi.

" .... "

" Sao...Sao có thể... Không đời nào " Kiều Tư Tư trợn mắt, sợ hãi nói.

" Cậu cái đồ vô liêm sỉ!! " Kiều Tư Tư đỏ mắt quát lớn.

" Tôi cũng không có cướp cái gì của cậu " Chính Quốc bất bình rồi.

" Cậu cướp bạn trai của tôi " Kiều Tư Tư nghiến răng.

" Bạn trai? Tôi và cậu ấy là bằng h--- "

" Hai người đang làm gì vậy? " Một giọng nói lạnh lẽo từ phía sau truyền đến, làm Kiều Tư Tư không rét mà run.

Người đến là Thái Hanh.

Hắn có vẻ không vui khi thấy hai người nói chuyện.

Thái Hanh liếc Kiều Tư Tư một cái, Chính Quốc không nói nhiều, thức thời lui đi mất.

Thái Hanh thấy cậu chạy đi, mặt liền đen kịt. Nói chuyện với gái, thấy hắn tới thì chui đi mất, đang chột dạ cái gì!!

" Hai người nói cái gì? " Thái Hanh lạnh lùng nhìn Kiều Tư Tư.

Kiều Tư Tư cắn cắn môi vờn ngón tay một buổi, đột nhiên nghĩ ra muốn bôi đen Chính Quốc, biến cậu ta trở thành kẻ mặt dày vô liêm sỉ nhất trong mắt Thái Hanh, để Thái Hanh nhanh chóng chán ghét cậu ta.

Thoáng chốc hốc mắt Kiều Tư Tư đỏ lên.

" Cậu ta... Cậu ta bảo tớ cút khỏi mắt cậu "

"...."

" Bảo tớ đừng bám lấy cậu nữa "

Không thể không nói... Điều này lại hợp ý của Thái Hanh quá.

" Cậu ta nói thích cậu, cậu xem... Cậu ta ghê tởm như thế " Kiều Tư Tư rưng rưng nước mắt nói.

"....."

" Cậu ta dựa vào đâu... Tớ và cậu lớn lên bên nhau cơ mà... "

"...."

" Còn gì nữa không? " Thái Hanh lạnh giọng lên tiếng.

" Nhiều lắm... Tớ không tài nào kể hết được " Kiều Tư Tư lau nước mắt, sụt sịt.

" Vậy tôi đi tìm cậu ta tính sổ " Thái Hanh vui vẻ quay đi mất bóng.

Kiều Tư Tư cho là mình hoa mắt, Thái Hanh thế mà cười tươi như hoa, đã thế còn nhảy chân sáo rời đi.

Hờn giận trong lòng hắn liền tiêu tan, chỉ cảm thấy được rót mật vào tim, được xoa dịu đến ấm áp.

Tiểu quê mùa này cũng ít có tâm cơ.

Đáng lí cô nam quả nữ đứng nói chuyện riêng với nhau khiến hắn rất tức giận, nhưng nghĩ đến nguyên nhân Chính Quốc phải nói chuyện với Kiều Tư Tư, hắn không hề cảm thấy giận nữa, ngược lại rất hưởng thụ.

Kiều Tư Tư... Nước này đi sai rồi.

Lúc hắn trở về phòng, thấy Chính Quốc đang cúi đầu làm bài, Hứa Ninh và Đoàn Lăng chơi game đến nháo nhào bên cạnh, khiến Chính Quốc không nhịn được nhíu mày.

Thế là Thái Hanh cũng nhíu mày, hắn leo lên giường, lấy điện thoại ra lướt lướt, tiện thể nhắc nhở.

" Im lặng chút đi "

"....."

Trong phòng lại một mảng tĩnh lặng.

Một lúc sau, Hứa Ninh lên tiếng trước.

" Hanh... Tối tập trung đi "

" Không rảnh " Thái Hanh dứt khoát trả lời.

" Đi đi mà... Không có cậu thì không được " Đoàn Lăng năn nỉ.

" .... "

" Mấy em gái ở đó nói phải có cậu mới chịu đi, bọn tôi cũng hết cách "

" Các cậu không sợ bị hoa liễu à? Suốt ngày chìm đắm trong nữ sắc " Thái Hanh nhìn bọn họ, nhíu mày nói.

" Kim thiếu nghĩ oan cho bọn tôi quá, chúng tôi là trai còn trinh đấy " Đoàn Lăng lắc đầu không cho là đúng.

" Còn cái mông tôi tin! Cậu còn zin tôi liền bị trừng phạt rớt xuống giường vì không tin cậu " Thái Hanh cười nhạo.

...Chít....

Một con chuột nhắt rơi từ trên trần nhà xuống, đáp thẳng ngay bên cạnh Thái Hanh, dọa hắn tái mặt, sợ giật bắn người, lăn một cái liền rớt xuống giường, Đoàn Lăng và Hứa Ninh chính là ngồi ở dưới nên bị Thái Hanh rớt xuống đè lên chân mình, la vang vọng.

Cũng may có hai người họ ngồi dưới, hi sinh chân mình, khụ... không tình nguyện gì... Cho nên hắn không có bị sứt đầu mẻ trán nhập viện, nhưng thân thể nhức nhối đến lợi hại, hiển nhiên có mấy vết thương, bị trầy xước.

Hắn vẫn chưa hết sợ hãi, liền đùng đùng đem điện thoại nhấn số gọi.

" Quản gia! Mau kêu người tới diệt chuột, lẹ lên, không tôi chết cho ông xem " Thái Hanh kích động hồ ngôn loạn ngữ.

Hắn nói xong cúp máy.

" Kim thiếu, có êm không? " Đoàn Lăng đỏ mắt nói.

Thái Hanh lúc này mới nhớ ra mình còn chưa chịu rời khỏi, vẫn còn nằm chễm chệ trên chân hai người.

Vì thế hắn rất xấu hổ mà lếch sang bên cạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com