ZingTruyen.Asia

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 16

_thicuc_

Lúc sau Chính Quốc liền không muốn nghĩ nữa, thôi thì như thế này cũng được.

Cậu nhìn Thái Hanh cùng Kiều Tư Tư bên kia, cũng không muốn lôi kéo hắn nữa, định tự mình ăn.

" Này..."

" Hả? " Chính Quốc quay sang, thấy Hứa Ninh gọi cậu.

Hứa Ninh nhất thời cũng không biết nói gì...

Chỉ là... Hắn thấy quần áo trên người Chính Quốc so với ngày đầu cậu tới đều hoàn toàn không cùng một đẳng cấp...

Rõ ràng quần áo cậu mặc hôm nay không rẻ tiền. Y biết tò mò người khác là không đúng, nhưng mà dạo gần đây Thái Hanh cùng Chính Quốc rất dính nhau, thêm chuyện sáng nay... Hắn có thể đoán được quần áo trên người cậu từ đâu mà có rồi.

" Không có gì " Hứa Ninh đành thở dài không nói thêm.

Chính Quốc liền xoay người đi, muốn lấy đồ ăn.

" Lấy cả phần của tôi"

"Sao cơ?" Chính Quốc quay sang nhìn Thái Hanh, nhất thời kinh ngạc.

" Nói cậu nghe không hiểu à? Lấy hộ tôi một phần, tôi ngồi ở bàn kia đợi cậu " Thái Hanh nhàn nhạt nói.

" A... Cậu ăn món nào? " Chính Quốc luống cuống nói.

" Cậu ăn gì thì tôi ăn đó"

Tuy có hơi vui nhưng cậu không thể nào lí giải nổi. Vì sao có Kiều Tư Tư ở đây, Thái Hanh vẫn lựa chọn ăn với cậu?

Một lát sau Chính Quốc đem hai phần cơm đi ra, thấy Thái Hanh thế mà ngồi riêng một bàn trống, không có thêm Kiều Tư Tư hay Hứa Ninh và Đoàn Lăng.

Chính Quốc đặt cơm lên bàn, ngồi xuống.

Kiều Tư Tư cùng bọn Hứa Ninh bên này há hốc mồm, hiển nhiên cũng không tin được.

Kiều Tư Tư mím môi giận dỗi, nhìn Chính Quốc như muốn ăn tươi nuốt sống.

Đoàn Lăng nhỏ giọng hỏi Hứa Ninh.

" Này... Cậu ta thật sự thẳng? " Đoàn Lăng có chút không tin tưởng nhìn Thái Hanh.

" Thẳng cái mông! " Hứa Ninh nhàn nhạt cho cơm vào miệng, nói.

" Thật sự không thẳng?" Đoàn Lăng lại nói

" Cậu con mẹ nó thấy thằng con trai thẳng nào có biểu hiện như cậu ta không? " Hứa Ninh tỏ vẻ nhìn thấu.

Đoàn Lăng liền gật gù.

" Cậu ta nói tên nhà quê kia thích mình, có tên thẳng nam nào để cho một nam nhân khác thích mình, bám dính mình không?" Hứa Ninh lại nói.

" Đúng thật nha " Đoàn Lăng kinh ngạc nói.

" Thiếu nghị lực... " Hứa Ninh nhìn Thái Hanh phía xa khinh thường. Nào có người nào dễ dãi như hắn? Người ta chỉ mới bám dính mấy ngày, nói mấy câu êm tai liền đổ đứ đừ. Đúng là thiếu nghị lực, thiếu nghị lực, thiếu nghị lực!!

" Nói vậy Kim thiếu thích tên nhà quê đó? " Đoàn Lăng lại hỏi lần nữa, muốn chắc chắn.

" Không có tôi liền đi bằng đầu " Hứa Ninh nói chắc như đinh đóng cột.

" Hai cậu đủ chưa? " Kiều Tư Tư nghe nãy giờ, đã tức giận đến độ đập bàn rầm rầm.

" Đáng ghét... Nghe lén hả? " Đoàn Lăng nhíu mày nói.

Kiều Tư Tư "..."

" Từ bỏ đi... Trúc mã của cậu bị cong vòng rồi " Hứa Ninh cười nhạo nói.

" Không đời nào! Tôi đã nghĩ tới nên tổ chức đám cưới ở đâu, váy cưới thế nào, tuần trăng mật ra sao, sinh mấy đứa, nhà mấy tầng rồi!! " Kiều Tư Tư lại đập bàn nói.

Rốt cuộc là cậu lấy đâu ra tự tin đó?

" Hừ... " Kiều Tư Tư xách cặp, giận dữ rời đi.

Bên này Thái Hanh và Chính Quốc không biết chuyện gì, rất thản nhiên mà ăn sáng.

Tan học, Chính Quốc liền trở về kí túc xá, khi đến trước khu, cậu trông thấy một người, dường như đang đứng chờ ai đó, Chính Quốc không nghĩ nhiều, liền bình thản đi lướt qua.

Nhưng không đi được bao nhiêu bước, cậu đã bị người nọ tóm lại rồi.

" Này này này..."

"... Hả? " Chính Quốc ngơ ngác, không nghĩ đến người này muốn tìm hóa ra là cậu.

" Chúng ta nói rõ một chút, phân định rõ ràng " Kiều Tư Tư chống nạnh nói.

" Cái gì nói rõ? " Chính Quốc khó hiểu, giữa cậu và Kiều Tư Tư thì có gì phải nói rõ?

" Cậu...Cậu ve vãn bạn trai của tôi! Cậu... Đồ vô liêm sỉ " Kiều Tư Tư phồng mang trợn má nói.

Chính Quốc im lặng không trả lời, căn bản là nghe không hiểu.

" Cậu có nghe tôi nói không?? Cậu đừng bám theo cậu ấy nữa, cậu ấy là thẳng nam đó, cậu thì cong một mình đi! "

Thẳng nam Điền Chính Quốc cảm thấy bị đả kích nặng nề.

" Cậu... Cậu sẽ không bao giờ đấu thắng tôi đâu, từ bỏ đi " Kiều Tư Tư lại nói.

" Tôi cùng Thái Hanh là thanh mai trúc mã, cậu không thể thay thế được cũng như không bằng vị trí của tôi trong lòng cậu ấy " Kiều Tư Tư có chút đắc ý nói.

Mặc dù trước giờ Thái Hanh đối với cô không thèm làm gì quá phận, ngay cả nắm tay cũng chưa, nhưng Kiều Tư Tư đã sớm mặc định Thái Hanh là người của mình rồi.

" Cậu ấy có mua đồ cho cậu không?" Chính Quốc tò mò hỏi.

Kiều Tư Tư nhất thời câm nín, nghĩ lại một chút...Nghĩ thật kĩ....

Chỉ nhớ rất rõ năm mười bảy tuổi, vào ngày lễ tình nhân, Thái Hanh như bạch mã hoàng tử đem đến cho cô một món quà.

Khi đó Kiều Tư Tư kinh hỉ muốn chết, vui vẻ mở quà ra. Tâm trạng lại đột nhiên trầm xuống cực điểm.

" Cậu...Cậu có cầm nhầm quà không đó? " Kiều Tư Tự run rẩy hỏi lại một lần nữa.

" Không hề... Nó dành cho cậu " Thái Hanh nói chắc như đinh đóng cột.

" Nhưng... Cái này thì dùng để làm gì?" Kiều Tư Tự đem món đồ trong hộp quà lấy ra cầm lủng lẳng trên tay

Thái Hanh cười rất thành thật, hắn lấy món đồ trong tay của Kiều Tư Tư, khóa một tay của cô lại, Kiều Tư Tư tưởng giây sau Thái Hanh sẽ khóa luôn tay hắn vào.

Vì thế liền vui mừng vừa xấu hổ... Cái tên này... Sao lại lãng mạn vậy chứ!!

Muốn hai người cả đời đều khóa chặt vào nhau chứ gì... Đúng là ghét quá đi.

Kiều Tư Tư từ trong suy nghĩ đẹp đẽ của mình trở về hiện thực.

Đã thấy tay của mình bị khóa với cột đèn bên đường rồi...

Đúng vậy... Thái Hanh tặng cô chính là còng số 8 đó.

" Hôm nay trịnh trọng tặng Kiều tiểu thư món quà này mục đích muốn nhắn nhủ... Đừng có thấy trai đẹp là mờ cả mắt! Hi vọng sau này không bám dính lấy tôi nữa! " Thái Hanh cười tươi nói, sau đó xoay người rời đi, còn vẫy vẫy tay với cô.

" KIM THÁI HANH! MAU THẢ TÔI RA " Kiều Tư Tư quát.

" Đợt một lát nữa có người đến mở ra " Thái Hanh quay lại, xấu xa tặng cho Kiều Tư Tư một nụ hôn gió, sau đó đi mất hút.

Hai tiếng sau Hứa Ninh đến tháo khóa cho cô. Sau hôm đó Kiều Tư Tư liền bị sốt nặng, nguyên nhân do gió lạnh thấm vào người hành bệnh.

Mẹ Thái Hanh biết được con trai chọc ghẹo con gái nhà người ta đến bệnh, liền bắt hắn nằm xuống đánh mông.

Hôm đó, hắn khóc rất to...

Không còn cách nào khác... Hắn theo lời mẹ đến xin lỗi Kiều Tư Tư...

Đến cuối cùng vẫn không thoát khỏi Kiều Tư Tư bám dai như sam.

Và đó là món quà duy nhất Thái Hanh đã tặng, không tốt lành gì, làm sao có thể tính?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia