ZingTruyen.Info

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 13

_thicuc_

Chính Quốc cầm điện thoại trên tay, nhìn hình nền, không biết nói gì cho phải.

" Trơ mặt cái gì? Để đó, cấm cậu thay " Thái Hanh hung dữ nói.

" Nhưng tớ không biết xài " Chính Quốc đại khái biết được gia đình Thái Hanh không tầm thường, nên cái điện thoại này cũng không phải loại rẻ tiền, khi cầm nó có hơi bất an, nếu hỏng cậu biết đền thế nào đây.

" Tuy là cho mượn, nhưng ai hỏi thì cứ bảo là của cậu " Thái Hanh nhắc nhở.

" Còn bây giờ tôi sẽ chỉ cậu một số thao tác cơ bản "

" Được " Chính Quốc cong đuôi mắt nói.

" Nhìn cho kĩ vào đấy "

Thái Hanh cũng không cần quá kiên nhẫn để chỉ Chính Quốc, Chính Quốc học nhanh hiểu nhanh, chỗ nào không rõ chỉ cần hỏi một lần là tường tận.

Sau nửa giờ đồng hồ cậu đã biết được cách gọi điện, nhắn tin, tải ứng dụng, chụp ảnh, quay phim và đặc biệt là thay màn hình điện thoại.

Thái Hanh thao thao bất tuyệt một hồi, sau đó mới ý thức được mình và Chính Quốc đã ngồi bên cạnh từ lúc nào, hơn nữa còn rất sát nhau, hắn có thể cảm nhận được có động chạm.

Vì vậy hắn không khỏi đỏ mặt, nhưng không có ý xê ra. Trong đầu lại gắn cho Chính Quốc cái mác mê trai.

Chính Quốc lại cảm thấy không có vấn đề gì, dù gì cũng là nam, mấy chuyện này có cái gì lạ đâu? Vì thế cậu một bên rất chuyên chú mà học hỏi, bất giác nhích lại sát gần hắn hơn.

Thái Hanh nói một hồi, Chính Quốc gật đầu răm rắp tiếp nhận từng chút.

" Đây, chỗ này dùng để gọi video "

" Gọi video? "

" Có thể nhìn thấy mặt nhau hoặc những thứ xung quanh " Thái Hanh nói.

" Vậy tốt quá, tớ có thể thấy Thái Hanh dù ở bất cứ đâu rồi " Chính Quốc cười tươi nói.

Thế là tim Thái Hanh đập bang bang như trống, khuôn mặt nóng ran, hắn nhích xê ra xa một chút, tránh để tiểu quê mùa này cảm nhận được tim hắn đang đập rất mạnh.

Gia hỏa này! Đột nhiên dở chứng cười làm gì?

Đã thế...Còn nói câu đó...

" Khụ...Chúng ta thử xem " Thái Hanh trả điện thoại cho Chính Quốc, còn mình thì chui vào phòng tắm.

Chính Quốc cầm điện thoại trên tay, ngắm nghía một lát, đột nhiên trên màn hình hiện ra gương mặt đẹp trai của Thái Hanh, cậu liền luống cuống không biết làm sao.

" Hanh ơi cậu làm gì thế? " Chính Quốc hoảng sợ nói.

" Bắt máy cho lão tử! " Thái Hanh ra lệnh.

" Nhưng...Nhưng... "

" Cái nút màu xanh, ấn vào, để tôi xem mặt cậu " Thái Hanh nói.

" À...ừm " Chính Quốc ngây thơ làm theo, thế là trên màn hình liền có thêm gương mặt của cậu.

Thái Hanh ngồi xổm trong phòng tắm, rất hài lòng nhìn Chính Quốc ngốc ngốc trước màn hình.

Đột nhiên cảm thấy tiểu quê mùa này thật đáng yêu.

Sao có thể đáng yêu như vậy chứ?

" Hanh...cậu đẹp trai quá " Chính Quốc bình tĩnh hơn, cẩn thận nhìn chăm chú gương mặt của Thái Hanh một chút, nhìn kiểu nào cũng thấy đẹp trai, vì thế rất thành thật khen ngợi.

Sau đó cậu nghe thấy vài tiếng lộp bộp, màn hình tối đen.

Thái Hanh bên này làm rơi điện thoại...

" Sao thế? " Chính Quốc khó hiểu.

Lúc sau Thái Hanh từ phòng tắm bước ra, hắn đã ngồi một lúc ổn định nhịp tim cùng gương mặt đang đỏ đến lợi hại, đi ra liền như không có chuyện gì.

" Nhiêu đó được rồi, cậu đã hiểu chưa? "

" Tớ hiểu rồi " Chính Quốc cong đuôi mắt gật đầu.

" Còn cái này...phải có nó mới liên lạc được " Thái Hanh lấy trong ba lô ra cái sim mới mua, hắn lúc chiều mua điện thoại, tiện tay mua luôn một cái sim.

Thái Hanh giúp Chính Quốc gắn sim vào, xong đó bật máy lên, thành thạo bấm số của mình, gọi qua.

" Khi nãy đã chỉ cậu cách lưu rồi, cậu tự mình lưu thử xem "

" Được "

Thái Hanh không nói thêm nữa, leo lên giường của mình, lấy điện thoại ra, đem số vừa gọi tới lưu vào danh bạ.

Tiểu quê mùa.

Bằng hữu tốt .

Sau đó Chính Quốc lại lấy sách vở làm bài tập.

Nếu như không thể đi làm, vậy thì cậu chỉ còn cách cố gắng học để đạt được học bổng thôi.

Mà tối hôm đó, Chính Quốc làm xong bài tập đến khuya. Tiện thể liếc nhìn lên một chút, thấy Thái Hanh vẫn chưa ngủ, Đoàn Lăng và Hứa Ninh tối hôm nay không về, đã gọi điện báo cho Thái Hanh.

Chính Quốc cất xong sách vở, liền hướng Thái Hanh còn chưa ngủ.

" Tớ tắt điện nhé "

" Ừm " Thái Hanh nhàn nhạt trả lời.

Chính Quốc leo lên giường, nghĩ nghĩ một lát lại lấy điện thoại Thái Hanh cho mượn ra xem.

Thái Hanh bên đây tắt máy muốn đi ngủ, đột nhiên điện thoại sáng lên, có tin nhắn gửi đến. Hắn mở ra xem, liền mặt đỏ tim đập, trong lòng không khỏi xốn xang nhộn nhịp, nói không vui vẻ thật đúng là nói dối.

Tiểu quê mùa đã gửi một tin nhắn

" Hanh! Ngủ ngon * mặt cười * "

Đúng là biết cách theo đuổi.

Thái Hanh không tính trả lời, muốn giữ cho mình một chút mặt mũi.

Hắn lại lần nữa đặt điện thoại xuống, bên tai liền văng vẳng tiếng nói ôn thanh nhẹ nhàng.

" Ngủ ngon nhé! "

Chính Quốc rất cao hứng, thì thầm vừa đủ hắn nghe.

Thái Hanh lần nữa ngượng ngùng, không trả lời, vùi mặt lòng trong chăn, khóe miệng bất giác mỉm cười.

Hắn hình như...

Có chút...

Tóm lại là...

Hắn nghĩ mình đã bị cong một ít...

Nhưng mà...

Vẫn chỉ là một ít thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info