ZingTruyen.Com

《 TaeKook - Hoàn 》Mặn Mặn Ngọt Ngọt! - HE

CHƯƠNG 12

_thicuc_




Chính Quốc tạm ngưng mọi động tác, cẩn thận suy nghĩ thử xem mình làm gì mà lại trở thành tình địch của người nọ.

Rốt cuộc là nghĩ mãi không ra.

" Cậu! Không đấu lại tôi đâu " Kiều Tư Tư đột nhiên nghiến răng nói.

Chính Quốc mím môi nhìn cô một lúc, sau đó liền lựa chọn cắm đầu mà ăn tiếp.

Không nghĩ đến thanh mai trúc mã của bạn tốt cư nhiên có vấn đề về thần kinh.

Thấy Chính Quốc không thèm để ý đến mình, Kiều Tư Tư giận tím mặt.

" Cậu đúng là vô liêm sỉ "

Chính Quốc bỏ ngoài tai, tiếp tục cúi mặt ăn.

" Cậu đồ mặt dày! Không dám ngẩng mặt nhìn tôi à? "

"...."

" Thẹn quá chứ gì? " Kiều Tư Tư cười gằn, trong giọng nói pha chút chanh chua ghen tuông.

" Làm gì đấy? " Một giọng nói phát ra từ sau lưng, Kiều Tư Tư nhịn không được rùng mình, cẩn thận quay đầu ra sau nhìn một chút chủ nhân giọng nói lạnh thấu xương này là ai.

" Là cậu! " Kiều Tư Tư reo lên, gương mặt thoắt cái trở lại nét dịu dàng đáng yêu, không còn chua ngoa như khi nãy.

Kiều Tư Tư đứng dậy, tỏ vẻ thân mật khoác tay Thái Hanh, cong đuôi mắt nói.

" Cậu đã ăn tối chưa? "

Thái Hanh không trả lời, chỉ hừ một cái, chăm chăm nhìn người đang cắm đầu cắm cổ ăn cơm.

Hay lắm! Không thèm để ý tới hắn.

Ăn xong, Chính Quốc lấy một miếng giấy, cẩn thận lau sạch khóe miệng của mình, sau đó đứng dậy chuẩn bị rời đi.

" Này... " Thái Hanh nhịn không được gọi.

" Hả? Gì? " Chính Quốc ngơ ngác nhìn hắn hỏi.

Thái Hanh tức đến nghiến răng ken két.

" Cậu cứ tiếp tục đi, tớ không làm phiền, có gì chúng ta gặp sau rồi nói ha " Chính Quốc cười cười, không có ý định nói thêm hai câu liền ba chân bốn cẳng vụt mất.

Chạy được một đoạn khá xa, Chính Quốc mới dừng lại thở hồng hộc.

Đó chính là thanh mai trúc mã của bạn tốt, thế mà có thể ngồi ăn với cậu. Sở dĩ chạy nhanh đi như vậy là vì ngại nhìn mặt Thái Hanh.

Còn thế nào nữa? Đương nhiên là hàng của người khác không thể động, càng không được gần gũi. Chạy nhanh còn kịp, đợi Thái Hanh hiểu lầm lại toi.

Vì sao á? Không ngồi cùng ai khác lại phải ngồi cùng Kiều Tư Tư làm gì?

Huống hồ còn biết rõ Kiều Tư Tư là thanh mai trúc mã với Thái Hanh.

Mới chỉ làm bạn với nhau vài ngày, nhưng Chính Quốc xem trọng Thái Hanh, người nọ rất tốt, không thể để hắn nghĩ xấu về mình, lúc đó sẽ không chơi với mình nữa.

Về phía Thái Hanh, sau khi Chính Quốc có lệ chào tạm biệt, trong lòng liền giận dỗi khó chịu.

Không thèm nhìn hắn một cái, phải đợi hắn gọi lại.

Gọi lại rồi thì như có như không chào tạm biệt.

Thế này mà là bạn tốt á?

Hơn nữa tiểu quê mùa đó thích hắn, vì sao lại chấp nhận đem hắn vứt cho người khác?

Khoan đã khoan đã... Đúng rồi, tiểu quê mùa thích hắn!

Vội vã bỏ đi như vậy, chính là đang đau lòng a.

Thái Hanh giận dỗi bỗng chốc tiêu tan, thay vào đó là một bộ đắc ý rành rành.

Hahaha... Có thế mà hắn không nghĩ ra.

Muốn hắn an ủi hai câu chứ gì?

Muốn hắn đuổi theo chứ gì?

Còn lâu!

Trong lòng nghĩ như thế, lúc hắn ý thức được đã thấy mình sắp đuổi kịp Chính Quốc rồi.

Thái Hanh thật muốn tát mình một cái không có tiền đồ. Nhưng cũng đuổi tới nơi, lý nào lại quay đầu. Thế là hắn ổn định hô hấp một chút, liền bình bình thản thản mà đi tới gần Chính Quốc, sắc mặt âm trầm.

" A-- " Chính Quốc không nghĩ đến hắn thế mà rời khỏi, có chút kinh ngạc.

" A cái gì mà a! " Thái Hanh cả giận nói.

" Cậu....cậu...không phải ở đó với... " Chính Quốc cúi đầu, lắp bắp nói.

Có phải là đến hỏi tội mình không?

Thái Hanh cẩn thận nhìn tiểu quê mùa của hắn một chút, trong lòng đắc ý hắc hắc cười, ngoài mặt vẫn lãnh đạm.

Sao lại luống cuống thế kia?

Có phải là kinh hỉ hay không?

Rõ ràng là thích muốn chết! Còn cúi đầu xấu hổ.

Đúng là da mặt mỏng không có tiền đồ.

" Khụ...Tôi đi đâu cần cậu quản chắc? " Thái Hanh liếc mắt nhàn nhạt nói.

" Không có...Không quản " Chính Quốc lập tức nói.

" Sao cậu không ở cùng với cậu ấy " Chính Quốc lại cúi mặt nói.

Uổng công cho cậu vội vã ba chân bốn cẳng rời đi, thành toàn cho họ riêng tư mà anh một câu em một câu thân mật.

Thái Hanh trong lòng lại hô lên một tiếng.

Gì đây gì đây? Đang ăn giấm hả?

Ủy khuất cái gì? Gia đến với cậu rồi đây.

Thật là...

Đột nhiên Thái Hanh xúc động mãnh liệt, liền kéo tay Chính Quốc chạy một mạch về kí túc xá. Đem cậu vào phòng, sau đó buông ra, cẩn thận quan sát xung quanh một chút.

Thật may Đoàn Lăng và Hứa Ninh lại ra ngoài.

Hắn liền leo lên giường của mình, lục soát một lúc, trở lại trước mặt Chính Quốc, còn cầm theo một cái hộp.

" Cầm lấy, cái này cho cậu " Thái Hanh đưa cái hộp cho Chính Quốc.

Chính Quốc quan sát một chút, chần chừ không dám nhận.

" Gì thế? "

" Điện thoại... " Thái Hanh đáp.

Chính Quốc liền giật bắn người, kiên quyết từ chối không nhận, cả đống quần áo kia đã là quá lắm rồi, cậu sao có thể mặt dày nhận thêm nữa chứ.

Chính Quốc tuy rất nghèo nhưng từ nhỏ đã được dạy dỗ rất tốt, không thuộc về mình thì tốt nhất đừng nên cưỡng cầu.

Thái Hanh đem cái hộp giơ ra giữa không trung một lúc Chính Quốc vẫn kiên quyết cự tuyệt, liền giận dỗi muốn chơi chiêu cũ.

" Cậu đừng đòi nghỉ chơi với tớ " Chính Quốc buồn rầu, xụ mặt nói.

"...."

Thái Hanh trong lòng ba chấm cực mạnh, hắn xấu hổ bị Chính Quốc nắm thóp được mình sắp sửa nói gì.

Cái biểu cảm này...Thật làm hắn không đành lòng mà.

" Thế...Cho cậu mượn " Thái Hanh lại lên tiếng.

" Cũng không được... " Chính Quốc trả lời.

" Không phải bảo muốn làm bạn với tôi à? "

" Sao cậu lại nói thế? Có liên quan gì nhau? " Chính Quốc ngơ ngác.

" Sao lại không? Lúc tôi cần... muốn gọi cho bạn tốt thì lấy gì liên lạc? " Thái Hanh rất có lí mà nói.

Chính Quốc gật gù, cảm thấy nói rất đúng.

Thế là sau một lúc Thái Hanh khô cạn lời làm lí do đúng đắn để Chính Quốc chịu nhận.

Cuối cùng cũng đồng ý.

" Đợi một lát "

Thái Hanh đột nhiên xoay lưng về phía Chính Quốc, lôi điện thoại còn trong hộp mới toanh ra.

Cái này hắn mua lúc chiều... Chính là cái mới nhất, không hiểu sao lại có xúc động muốn đem nó cho tiểu quê mùa này.

Nhưng mà hắn cảm thấy rất thành tựu, trong lòng vô cùng vui vẻ đắc ý.

Hắn loay hoay một lúc, giở đủ trò trên chiếc điện thoại mới, sau đó với hài lòng đưa nó cho Chính Quốc.

Lúc Chính Quốc nhận lấy cầm trong tay, mở khóa, điều đầu tiên đập vào mắt.

"...."

Chính là gương mặt đẹp trai của Thái Hanh.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com