ZingTruyen.Com

[TaeKook] 🆘 Gào thét vô vọng (Lời nguyền Kim tự tháp)

Chương 94: Gian phòng có ánh sáng

BonFanfic

Tác giả: Bòn

Beta: Na

..//..

Từ nãy tới giờ mọi người đều cảm nhận được sức mạnh của vị Kim thượng trẻ tuổi này, vừa rồi được y giúp đỡ, cho nên hiện giờ càng tin tưởng mọi quyết định của y.

Lee JungWoo trong lòng tức giận, nhưng ông ta hiểu thời gian không còn nhiều nữa, cho nên đành phải đưa ra quyết định:

- Tất cả chú ý, chúng ta sẽ rẽ hướng bên phải.

JungKook thở nhẹ một hơi, lý do dùng linh cảm cũng thật hiệu quả. Thực ra cậu không tin con mèo quỷ dị kia. Trong Kim tự tháp mấy ngàn năm lại xuất hiện tiếng mèo, không cần nói cũng đủ hiểu mười mươi đó là thứ quyền năng tà ác biến hóa dẫn dụ. Chỉ là JungKook còn nhớ rất rõ trong quyển bút kí của cha cậu đã viết: "Hướng Nam là ngõ cụt; Hướng Bắc có bão lũ", mà hướng Nam chính là lối rẽ bên trái. Tuy rẽ phải có thể đối diện với bão lũ nhưng ít ra còn có đường chạy. Nếu may mắn họ sẽ tìm được hầm bậc thang xuống tầng 3. Một khi đi vào ngõ cụt trong khi quái vật ăn người trong bóng đen đang đuổi theo họ phía sau thì chỉ có đường chết.

Bất chấp con mèo kia vì đâu xuất hiện, hay là mang mục đích mờ ám gì, JungKook chính là đang đánh cược. Dường như mỗi khi cậu vào Kim tự tháp thì sẽ luôn có mèo đi theo cậu, là bạn hay địch cũng không rõ ràng.

Đoàn người vội vàng rẽ qua bên phải, tiếp tục vừa chạy vừa đối phó với thứ đang cắn xé họ. Tiếng mèo vẫn văng vẳng không ngừng từ phía xa.

Không lâu sau, họ bất ngờ nhìn thấy một nơi ánh sáng có thể rọi đến. Cả đoàn mừng rỡ như nhìn thấy đấng cứu sinh.

Đó là một gian phòng nhỏ, chứa những vật dụng linh tinh và các bức tượng thần cũ kĩ. Mọi người không suy nghĩ gì đã lập tức lao vào trong. Không một ai muốn bị giam cầm trong màu đen đáng sợ thêm một giây phút nào nữa.

Một người, rồi hai người, rồi tất cả những ai còn theo kịp đoàn đều đã tập trung vào phòng, vừa thở vừa trừng mắt nhìn ra dãy hành lang. Bên ngoài vẫn là vật chất dày đặc hắc ám, nhưng thật kì lạ, nó không lan vào bên trong căn phòng. Ánh sáng từ đèn pin vẫn không rọi được tới nó, chỉ rọi sáng được không gian nhỏ này thôi.

Không thể cắn xé thịt người được nữa, dường như những thứ hung bạo ẩn sâu bên trong bóng tối đang phẫn nộ kêu quào, quằn quại vùng vẫy ngay trước lối vào phòng.

Chẳng bao lâu sau, gian phòng ngập tràn mùi máu. Bởi gần như ai cũng bị thương, rất nhiều vết cào xé trên người họ. Đáng sợ hơn, có người đã bị cắn đến nát nhừ cơ thể, bàn tay vẫn níu lấy vai người phía trước. Cuối cùng, theo vào đây chỉ còn là cái xác không hồn, máu hòa cùng xương.

Cảnh tượng kinh hoàng đến không ai thốt ra lời nào nữa.

JungKook và TaeHyung là người cuối cùng vào phòng, cậu lập tức dõi mắt tìm kiếm. Khi thấy Park SeoJoon và Ottah cũng an toàn thì cậu mới thở ra một hơi nhẹ nhõm. Có thể dùng roi điện tự bảo vệ chính mình, những người có mặt ở đây rõ ràng rất có bản lĩnh.

Lee JungWoo đợi mọi người vào phòng hết mới kiểm tra quân số. Hiện tại sống sót chỉ còn 16 người. Trừ đi 5 người mất tích trước đó thì đoạn đường vừa rồi đã cướp đi sinh mạng của 9 nhà khảo cổ tinh nhuệ nhất Onuris. Đáng sợ hơn là họ chết như thế nào, thân xác ở đâu, có còn nguyên vẹn hay không thì không ai biết được, chỉ cảm nhận máu thịt của họ dường như vẫn còn vương trên vai người đi trước. Lee JungWoo đau lòng đến suy sụp, ôm chặt lấy con trai LeeMin luôn được ông dốc cả tính mạng để bảo vệ.

Ở phía bên kia, Nashwa gần như chết lặng, như người mất hồn mà tựa vào tường đá. Người luôn theo sau níu vai cô ta, là trợ lý và cũng là đồng đội - Nkosi. Anh ta vẫn luôn theo sát bên cô, dù hiện giờ chỉ còn một nửa thân người, máu hòa cùng xương, nằm yên bất động.

Quá đỗi kinh hoàng, mọi người gần như chết lặng. JungKook đứng yên trong góc khuất, cổ họng nghẹn đắng. Mới đây Nkosi còn lớn tiếng với cậu, sôi nổi thảo luận. Anh ta vô cùng tự tin năng lực của mình. Vậy mà cuối cùng đành chôn vùi số phận tại đây. Một nửa gương mặt anh ta đã bị cào nát, thân người ngập trong máu đỏ, xương trắng như ẩn hiện bên trong thớ thịt nát bấy. Vài người không chịu nổi muốn nôn, đồng nghiệp xung quanh vội vàng ngăn cản lại, hoặc cởi áo khoác để đựng những thứ bị nôn ra.

Không ai biết Nkosi bị xé nửa người từ lúc nào, vì sao anh ta có thể bám vào vai Nashwa một đoạn dài như vậy. Có thể do trận kết phá dây chuyền người này đặt lên vai người kia, nên cơ bản Nkosi được hai người trước sau giữ ở giữa.

Nửa xác chết của Nkosi theo vào phòng là một sự đả kích không nhỏ đối với tinh thần vốn đã quá hoảng loạn của đoàn khảo cổ.

Trong bút kí, Joen MinSik gọi thứ ẩn vào bóng đêm là những con quái vật có hàm răng nhọn, và chúng ăn rất nhiều người. Khi JungKook đọc qua đã cảm giác vô cùng sợ hãi, giờ đây chính bản thân tự trải nghiệm, cậu mới nhận ra nỗi sợ thật sự có thể khiến tâm trí người ta trở nên điên loạn. Cậu cố gắng hít thở thật sâu để bình tĩnh hơn, thế nhưng sự khiếp đảm vẫn len lỏi xâm nhập vào cơ thể, u uất đến muốn thét gào.

Nếu tất cả bọn họ đều không thể trở về thì có lẽ Onuris cũng không còn nhân lực để tiếp tục chiến đấu với Kim tự tháp này nữa, lời nguyền cứ thế lan rộng và trở thành thảm họa của nhân loại.

TaeHyung đi đến phụ giúp từng người băng bó vết thương, âm thầm rót cho họ một chút quyền năng chữa trị. Dù sao đã cùng một chiến tuyến, y không thể nhìn họ đau đớn rồi chết dần chết mòn. JungKook cũng theo sau phụ giúp, cậu chuyên sao chép mẫu vật nên lực tay băng bó cũng tốt hơn người bình thường.

Đến Lee JungWoo, JungKook nhìn thấy một bên vai của ông ta bị cào nát, dưới chân cũng chảy máu, sắc mặt nhợt nhạt. Trông qua thì vết thương không hề nhẹ. Tuy nhiên, LeeMin ở trong lòng ông ta lại chỉ bị cào vài đường, trầy da rỉ máu chứ vết thương không sâu. Đoạn đường dài và nguy hiểm như vậy mà một người tinh thần bất ổn như LeeMin lại lành lặn hơn mọi người, chứng tỏ cậu ta được bảo vệ rất tốt.

JungKook nhớ đến bản thân được TaeHyung che chở, lại nhìn LeeMin và Lee JungWoo, lòng bất giác có chút cảm động tình phụ tử của ông ta. Có thể Trưởng đoàn Lee vì lòng đố kị với Kim thượng mà đưa ra quyết định vội vàng, nhưng rõ ràng năng lực của ông ta không tồi. Hơn ai hết JungKook hiểu được sự vất vả của TaeHyung khi bảo vệ mình, thì với Lee JungWoo, trong trường hợp LeeMin không hề hiểu chuyện để phối hợp, thì thành quả này đủ để cậu nhìn ông ta với một con mắt khác.

JungKook vừa phụ TaeHyung băng lại vết thương cho Lee JungWoo, vừa cảm khái về năng lực của ông ta. Không ngờ tới Lee JungWoo đột nhiên nói:

- Cậu không bị thương?

Lại thêm một tình huống khiến JungKook trở thành trung tâm của sự chú ý.

Mọi người đều biết JungKook gia nhập Onuris chưa được bao lâu, do Kim thượng cân nhắc đề bạt, không cần thông qua sát hạch. Họ công nhận khả năng quan sát của cậu rất tốt, nhưng thanh niên này trước đây chỉ nghiên cứu cổ vật, năng lực chiến đấu với quyền năng trong lăng mộ hoàn toàn bằng không. Vậy tại sao JungKook có thể an toàn không chút thương tích vượt qua đoạn đường vừa rồi?

JungKook sao có thể nói rằng cậu luôn được Kim thượng cõng và bảo vệ. Chợt nhớ đến vết thương trên lưng, cậu xoay người qua cho Lee JungWoo nhìn:

- Bị cào một đường.

Lee JungWoo nhíu mày nhìn vết thương trông khá "gọn gàng" của cậu:

- Chỉ một vết như vậy?

JungKook nhíu mày á khẩu. Vị trưởng đoàn này lạ thật, chẳng lẽ cậu phải thương tích đầy mình, máu thịt lẫn lộn thì mới vừa mắt ông ta?

Lee JungWoo tự tin về năng lực giải trừ quyền năng của mình, đây là kinh nghiệm trong suốt nhiều năm công tác trong ngành. Nếu không vì bảo vệ LeeMin, chắc hẳn ông ta sẽ không bị thương. Lee JungWoo không thể tin nổi JungKook nhìn như chú thỏ con kia cũng có được năng lực như mình.

Jack lại vui vẻ lên tiếng:

- Có phải do linh cảm của JungKook quá hiệu nghiệm không? Không phải cậu đã bảo mọi người đi theo tiếng mèo để tìm thấy gian phòng này ư?

JungKook đang không biết trả lời sao thì anh chàng người Mỹ này đã nhìn cậu đầy sùng bái:

- Do JungKook có năng lực đặc biệt này nên Kim thượng cất nhắc cho cậu ấy vào Viện của y?

Thật ra lời này cũng không ngoa. Đúng là chính bởi JungKook có thể nhìn rõ những thứ bị quyền năng phù phép nên đã hỗ trợ cho TaeHyung rất nhiều, hai người mới có thể đồng hành cùng nhau đi tìm Kookie.

Bỗng nhiên Nailah lên tiếng:

- Năng lực đặc biệt của JungKook là linh cảm được nguy hiểm? Tôi tin điều đó. Chẳng phải ở Luxor chính anh ta là người đã thông báo về vụ nổ bom đó thôi.

Lời này vừa thốt ra, mọi người lập tức bàn tán xôn xao:

- Thật sao? Người chạy khắp nhà hàng ấy là JungKook à?

- Đúng rồi, thảo nào lúc đầu tôi nhìn cậu ấy rất quen mắt.

- Ra là có năng lực này thật ư?

- Suỵt! Không phải Kim thượng ngăn chặn thông tin này lọt ra ngoài sao?

Vụ nổ bom xảy ra trong buổi họp mặt tất niên của ngành khảo cổ, hôm đó những người này đa phần đều có mặt. Nhưng họ là chuyên gia cấp cao, được tiếp đãi riêng trong phòng, chỉ sau khi JungKook xông vào tìm TaeHyung thông báo chạy khỏi đó thì họ mới thấy thoáng qua.

Jack liền vỗ tay:

- Thế thì hay quá! Đây chẳng phải bùa hộ mạng của đoàn chúng ta ư?

JungKook cười ngượng ngùng, liếc mắt nhìn Nailah. Cô nàng này đang giải vây cho cậu hay đang gài cậu vào thế hứng mũi chịu sào đây.

Lee JungWoo càng tức giận:

- Nếu thế, ngay từ đầu cậu đã linh cảm được tất cả, tại sao không nói ra để cứu mọi người, sao có thể lạnh lùng nhìn họ chết như vậy.

JungKook không hiểu rốt cuộc Lee JungWoo tức giận vì điều gì, cứ luôn quy mọi trách nhiệm cho cậu.

TaeHyung xử lý vết thương cho Lee JungWoo xong, vừa xoay qua định tiếp tục chữa trị cho LeeMin thì đột nhiên đẩy cậu ta vào lòng Lee JungWoo:

- Phần còn lại ông tự lo đi.

TaeHyung đứng dậy, không quan tâm tới sắc mặt khó coi của Lee JungWoo mà kéo JungKook tới gần, xoay lưng cậu lại. Bấy giờ y mới nhìn thấy vết thương hung tợn trên lưng cậu. Đây không phải vết cào, lớp da phồng rộp khô khốc kia chứng tỏ đây là vết thương do bị bỏng điện. Do trong phòng ánh sáng mờ nhạt, JungKook lại đứng cách xa nên Lee JungWoo không nhận ra.

Đôi mày TaeHyung nhíu chặt lại, nét mặt càng u ám. JungKook khoác áo choàng của y tặng mà vẫn bị thương nặng như vậy, chứng tỏ người đánh nhát roi này cũng dụng sức lắm. Nhưng y bảo vệ cậu rất kỹ, cậu bị thương lúc nào? Ai có thể đánh cậu trước mắt của y? Lẽ nào là thời điểm y bị đau bởi tiếng gầm?

Nghĩ tới đó, Kim thượng càng thấy đau lòng hơn.

JungKook biết TaeHyung đang lén đưa tay vào sau áo khoác chữa trị cho mình, cậu quay đầu lại, trưng ra nụ cười cầu hòa với y. Cậu biết Kim thượng sẽ tự trách bản thân vì vết thương này nên muốn y biết rằng cậu vẫn ổn, hẵng còn sung sức lắm.

TaeHyung thấy nụ cười lấy lòng của cậu, tức giận trừng mắt:

- Đừng cậy mạnh. Em chẳng khỏe hơn ai đâu.

JungKook xị mặt xuống, ngoan ngoãn ngồi yên.

Chữa trị xong, TaeHyung lại kín đáo lấy tay xoa xoa hai lần vào chỗ vết thương, như muốn đảm bảo JungKook không còn cảm thấy đau nữa rồi mới đi qua chữa trị cho Nashwa.

JungKook liếc thấy LeeMin vẫn chưa được điều trị được bao nhiêu đã bị Kim thượng bỏ mặc, cảm khái cho cậu ta bị lão cha làm liên lụy.

Nashwa chỉ bị trầy vài chỗ, vết thương nặng nhất là ở tay phải cũng không nghiêm trọng lắm. Điều này khiến JungKook khá bất ngờ với năng lực của cô ta. Trong bối cảnh mắt nhìn không thấy gì, thứ quái vật không tiếng động tấn công dồn dập mà vẫn chống đỡ được, rõ ràng nhóm chuyên gia khảo cổ này của Onuris thật sự rất mạnh.

JungKook mải lo phụ TaeHyung, không để ý Nashwa lặng lẽ quan sát cậu nãy giờ, ánh mắt không rời khỏi cặp nhẫn đôi của hai người. Đến khi cả hai rời đi ánh mắt ấy vẫn kín đáo nhìn theo bọn họ.

Kỳ tích chính là người có là gan nhỏ như Senaki lại sống sót, mặc dù vết thương của anh ta khá nặng. Từ khi được TaeHyung cứu nguy, anh ta bắt đầu nhìn y bằng ánh mắt sùng bái. Anh ta không thể ngờ Kim thượng lạnh lùng cao ngạo là vậy mà bây giờ lại tận tay giúp từng người trong đoàn xử lý vết thương. Khi TaeHyung đi tới trước mặt, anh ta bỗng nhiên bật khóc:

- Cảm, cảm ơn Kim thượng... Không có anh, tôi...chúng tôi khó mà thoát được.

TaeHyung hơi gật đầu, nét mặt y lạnh đến đóng băng mọi thứ nhưng vẫn chăm chú xử lý vết thương cho anh ta. Dáng vẻ hiện giờ của Kim thượng càng khiến Senaki tôn sùng y hơn.

Nailah và Jack cũng không bị thương quá nặng, cả hai cùng một số người khác tham gia vào việc trị liệu. Chẳng mấy chốc mọi người đều được băng bó sơ qua, nằm dài la liệt. Nhiều người vì quá đau đớn mà không ngăn được tiếng rên, số ít thì dằn xuống cơn đau bằng hơi thở nặng nề.

Trông qua thật sự thê thảm.

Trước mắt xác định gian phòng này khá an toàn, bóng đen không lan vào trong được. Lee JungWoo quyết định nghỉ ngơi tại đây, ăn uống để dưỡng sức.

Nhóm Viện nghiên cứu có 3 người, ngồi ở góc trong cùng, kế bên nhóm Viện pháp chứng. Ottah dường như biết bản thân mình còn tiếp tục ngồi đây thì khá là phát sáng, nên cậu ta lặng lẽ chạy sang ngồi ăn cùng nhóm Park SeoJoon.

Bên này JungKook phụ trách dọn phần ăn cho TaeHyung, là cơm cậu tự nấu.

- Còn đau không? – Vừa chuẩn bị muỗng đũa, cậu vừa hỏi y:

TaeHyung lắc đầu.

- Tại sao nó lại gầm lên trong lúc đó nhỉ? – JungKook lơ đãng hỏi tiếp.

TaeHyung không trả lời, thật ra cậu cũng không biết. Hai người cứ như vậy lẳng lặng ăn cơm.

Một lát sau, cả đoàn gần như chìm vào giấc ngủ. Lee JungWoo phân chia thời gian túc trực, mỗi nhóm hai người, trực trong 2 tiếng cho đến khi đoàn người nghỉ ngơi đủ. Đèn pin được tắt bớt để tiết kiệm năng lượng. Nếu bóng đen lại tràn vào thì người trực lập tức thông báo, mọi người tuy ngủ nhưng trong trạng thái sẵn sàng chiến đấu, đề phòng quyền năng ập tới nên cần phải sẵn sàng roi điện trong tay.

JungKook và TaeHyung nhận ca trực đầu tiên vì hai người không bị thương.

Gian phòng nhỏ, ánh đèn pin hiu hắt soi một góc, cảm giác thật u ám. Nhân lúc không ai để ý, JungKook dựa đầu vào vai TaeHyung, tìm cảm giác gần gũi quen thuộc để xoa dịu quá nhiều sự việc kinh hoàng mà họ vừa trải qua.

- Theo anh, những người mất tích còn sống không?

TaeHyung lắc đầu. Là y không biết, hay là tất cả họ đều đã chết. JungKook cho rằng khả năng sống sót của họ rất thấp. Bóng đen đi từ tầng 1 xuống bao phủ hết tầng 2, họ có ở nơi nào đi nữa cũng khó tránh bị những thứ bên trong bóng đen cắn xé.

- Tại sao bóng đen không tràn vào phòng này được nhỉ?

JungKook đứng dậy, tiến sâu vào trong để quan sát rõ hơn, biết đâu sẽ tìm thấy được mấu chốt vấn đề. Ngồi một chỗ chờ qua ca trực thật lãng phí thời gian.

Gian phòng không lớn lắm, ước tính chưa đến 20m vuông. Ở góc phòng có ba bức tượng thần được nặn bằng đất đen, qua hình dáng có thể nhận ra là thần Seth, thần Anubis và thần Thoth. Trên tay các vị thần đều cầm theo vũ khí riêng biệt của mình.

Bức tường cuối phòng treo rất nhiều vật dụng, tất cả đều có vết nứt vỡ, úa màu. JungKook chợt nhớ đến trong bút kí, cha cậu có viết: "Các vật dụng này rõ ràng đã qua sử dụng, có những thanh giáo bị gãy, nứt, các vết xước cũ kĩ, thậm chí có vết máu... Chắc chắn chúng được sử dụng cho nghi thức gì đó chứ không phải đồ cúng tế người chết."

Đây có lẽ đây chính là căn phòng chứa các vật dụng cúng tế mà cha cậu đã nói đến. Như vậy đoàn của Kim TaeHoon cũng đã đi đến đây.

Bên trái góc phòng có một chiếc giường đá, khá nhỏ. Phía trên là những vết ố nguệch ngoạc, toát ra sự lạnh lẽo thê lương.

JungKook nhìn các vật dụng trên tường, rồi nhìn xuống giường đá, bất chợt rùng mình. 10 năm trước, cha cậu vẫn cho rằng Kim tự tháp này là nơi thuần túy linh thiêng chôn cất Pharaoh, ông không biết nó mang ý nghĩa giam cầm, nên cảm thấy khó hiểu khi đặt chân vào gian phòng này. Còn JungKook, chỉ cần nhìn thoáng thôi cũng có thể khiến cậu như được tận mắt chứng kiến những gì đã diễn ra trên giường đá.

Đây không phải nơi cúng tế, mà chính là để hành hình!


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com