ZingTruyen.Info

[TaeKook] 🆘 Gào thét vô vọng (Lời nguyền Kim tự tháp)

Chương 86: Trước lối vào

BonFanfic

Sorry 2 chương 83 và 85 Bòn chỉnh sửa bị sai sót chỗ, hậu quả của viết 2 fic cùng lúc đó, nên trong đầu các nhân vật bị lẫn lộn, ngồi gõ là vô tình gõ lệch tùm lum. Bòn đã sửa lại rùi nha. Cám ơn bà con ủng hộ. *hun*

.

.

Tác giả: Bòn

Beta: Na

..//..

- Thông báo tất cả mọi người xuống xe, chúng ta phải đi bộ một đoạn.

TaeHyung dặn dò rồi cất bước đi trước. JungKook từ trên xe nhìn thấy liền vội vàng cùng Ottah bám sát theo y. Thành ra ba người của Viện nghiên cứu vô tình trở thành nhóm dẫn đoàn.

Đường đi ngược lại với bóng Kim tự tháp Ramsis, càng lúc càng xa. Dưới ánh nắng hơn 40 độ, không có nổi một cơn gió, họ vừa đeo balo vừa vượt cát mịn dưới chân, đi hơn mười lăm phút vẫn chỉ thấy bốn bề là sa mạc.

- Kim thượng, anh xác định hướng này đúng chứ? – Nkosi không chịu được nắng, vừa thở dốc vừa lên tiếng hoài nghi – Lần trước khảo sát không đi lâu đến vậy.

TaeHyung xoay đầu lại, bình thản:

- Do các người kém cỏi, dẫn đường chệch hướng quá xa.

Nashwa nghe thấy, tức giận trừng mắt.

JungKook cố nén cười, nhớ đến lần đầu theo Kim thượng vào Kim tự tháp cũng bị y phê bình như vậy. Khi đụng vào việc công, TaeHyung rất thẳng thắn thể hiện sự phiền phức với những người gây rối ảnh hưởng tới cả tập thể.

Đoàn người đi thêm mười phút nữa mới đến điểm dừng. Nkosi vẫn luôn hoài nghi, vừa lau mồ hôi vừa nhăn mặt:

- Đúng chỗ này chứ? Lần trước chúng ta đã đào ra lối vào và cắm mốc định vị rồi mà? Bây giờ lại chỉ có cát và cát?

TaeHyung nhìn quanh, chợt nghiêm giọng:

- Ai ở đâu đứng yên đó.

Giọng y rất trầm, mặt còn lạnh, tiếng tăm lại lưu truyền là người khó gần, cho nên dường như mọi người đều hình thành phản xạ không cãi lời của y.

Giữa sa mạc chơi vơi, phía xa thật xa là bóng phần đỉnh của Kim tự tháp Ramsis, ánh nắng không chút lưu tình đốt cháy phần cát dưới chân đoàn người. Hơi nóng từ phía dưới bốc lên, khi đứng lại cảm giác càng oi nóng hơn. Những người không tham gia các chuyến khảo sát trước chắc chắn sẽ không bao giờ tin được lối vào lại ở nơi này.

TaeHyung đi từng bước chậm, cuối cùng tiến đến gần Nashwa, mặt sát mặt với cô ta. Nashwa kinh ngạc mở trừng hai mắt, chưa kịp lên tiếng hỏi thì TaeHyung đã cúi xuống, tay đập nhẹ lên vùng cát kế bên chân cô ta.

Ngay lập tức, từng khối cát rào rào đổ dồn xuống, để lộ ra hang động tối đen sâu thăm thẳm.

Đây rõ ràng chính là lối vào Kim tự tháp Ramsis mà mấy hôm trước nhóm khảo sát Onuris đã tìm thấy. Mốc định vị cũng không hề thay đổi vị trí. Nashwa nhìn xuống hang mà ngỡ ngàng đến không khép miệng được. Khi nãy chỉ cần cô bước thêm một bước nữa thôi lập tức sẽ ngã xuống hố đen này.

- Sao cát có thể phủ lấp được như vậy? - LeeMin vẫn luôn theo sau không lên tiếng, ngay lúc này không giấu được bất ngờ.

JungKook biết không phải cát phủ lấp, mà vừa rồi chính TaeHyung đã tháo ra quyền năng che mắt.

TaeHyung trả lại la bàn cho Nashwa rồi bước về phía JungKook, xem như trả lại quyền dẫn đoàn cho nhóm Phó tổng giám.

Nashwa hậm hực nhận lấy la bàn, đợi mọi người ổn định lại vị trí, thông báo:

- Mọi người đã nghiên cứu kỹ bản báo cáo, chắc hẳn cũng biết Kim tự tháp này nguy hiểm như thế nào. Không phải chỉ là cạm bẫy, mà còn là lời nguyền, là sinh mạng. Trước khi bắt đầu khảo sát, tôi muốn quán triệt lại các nội dung và quy tắc cần phải tuân thủ.

JungKook nghe Nashwa nói dông dài một sớ các quy định của trưởng đoàn, cảm giác trước đây những lời SeokJin nói ngắn gọn và súc tích biết bao. Đặc biệt câu chốt của Trưởng đoàn Kim đầy ấn tượng: "Ai không muốn tuân thủ nguyên tắc, tự động rời khỏi". Nhớ đến lần khảo sát đầu tiên mà hai người gặp mặt biết bao nhiêu kỷ niệm, JungKook đưa mắt nhìn qua tìm bóng dáng người ấy, lại phát hiện TaeHyung đang lặng lẽ quan sát người phụ nữ đứng sau Nashwa.

Chính là người khi nãy thì thầm với Nashwa về JungKook.

Bấy giờ JungKook mới nhìn kĩ cô ta. Theo trí nhớ trong lúc nghe điểm danh thì cô ta tên là Nailah, là người Ai Cập, làm việc trong Văn phòng Lee phó tổng, chuyên gia lĩnh vực nghiên cứu tâm linh. Nhìn đôi hoa tai khắc đầy bùa chú của cô ta cũng biết là chuyên gia khảo cổ rồi. Người Ai Cập tin rằng tai là cơ quan đặc biệt nhạy cảm, cho phép ác quỷ dễ dàng tiếp cận và đánh cắp linh hồn. Vì vậy, phụ nữ Ai Cập thường đeo hoa tai bằng vật liệu óng ánh để đánh lạc hướng ma quỷ ngăn chúng xâm nhập vào bên trong cơ thể.

Dáng người Nailah khá nhỏ, làn da ngăm đen đặc trưng của người Bắc Phi, đôi mắt lại sáng vô cùng. Có điều, ánh mắt quá linh hoạt tạo cảm giác đây là một người tâm cơ khó lường. Vì sao Kim thượng lại chú ý cô ta nhỉ?

Phía bên kia, Nashwa vẫn liên tục căn dặn:

- Vì Kim tự tháp này rất sâu, nhiều tầng, để tránh lạc đường, mỗi người chúng ta phải đeo dây bảo hộ.

Dây bảo hộ là loại cước chuyên biệt dành cho các nhà khảo cổ. Một đầu cắm cọc bên ngoài lăng mộ hay hang động, một đầu buộc vào người. Như vậy dù có tiến vào sâu thế nào nhà khảo cổ vẫn có thể quay trở ra bằng cách thu hồi từ từ cuộn dây. Trên dây có bôi một lớp dầu đặc biệt tránh cho các sợi dây quấn vào nhau, gây rối.

Nhớ đến nội dung trong bút kí của cha, JungKook nhỏ giọng nói với TaeHyung:

- Cách này vô dụng thôi, nó sẽ bị đứt.

Nkosi đang phân phát dây gần đó, nghe được lời vừa rồi của JungKook, lập tức tỏ vẻ không hài lòng:

- Ý của cậu là gì? Đây là loại cước đắt tiền nhất mà Đoàn chúng ta sử dụng, cũng là loại tốt nhất hiện nay.

JungKook không muốn trở thành tâm điểm giữa đám đông, im lặng không đáp.

TaeHyung lại vô cùng để tâm, vừa buộc dây vào thắt lưng phía sau cho JungKook, vừa hỏi:

- Sao lại đứt?

JungKook chưa nói với TaeHyung về quyển bút kí của cha, vì giai đoạn đó cậu không biết Kim TaeHoon đã qua đời, còn lo sợ bị diệt khẩu. Giờ đã giấu thì phải giấu tới cùng, để hé ra thể nào Kim thượng cũng giận.

- Em có linh cảm như vậy.

TaeHyung đang buộc dây, nghe vậy liền thả lỏng lực tay.

- Vậy không cần đeo quá chặt cho vướng.

JungKook nghiêng người nhìn ra phía sau lưng, thấy nút buộc của Kim thượng qua loa thật. Do y tin lời cậu, hay thật sự trong lòng cũng cảm thấy cách này không hữu dụng.

Sau khi hoàn tất việc buộc dây, đầu còn lại được đóng cọc xuống nền cát. Mọi người bắt đầu mang ủng, đeo mũ bảo hộ có đèn mắt sói, để sẵn bột diệt côn trùng ở nơi thuận tiện lấy ra, roi điện gài ngang thắt lưng.

JungKook nhìn thấy nhiều người trong số họ còn đeo một thiết bị rất lạ, có hình dáng giống bông hoa bồ công anh, trên các đỉnh tua rua nhấp nháy ánh sáng nhàn nhạt.

TaeHyung thấy cậu chăm chú nhìn, thì thầm giải thích:

- Là Hoa sóng điện, dụng cụ chuyên biệt của Onuris. Khi đến gần nơi có quyền năng nguy hiểm của lăng mộ, nó sẽ phát sáng để cảnh báo.

Hoa sóng điện chỉ được trang bị cho những chuyến khảo sát đặc biệt vì giá cả vô cùng đắt đỏ, độ chính xác gần như 100%. Thiết bị này có thể phát hiện quyền năng tâm linh, nên dĩ nhiên người phát minh ra nó cũng không phải tầm thường. Đó là người đã sáng lập ra Onuris, mang họ Kim. Nói cách khác chính là dòng dõi ông cha của TaeHyung. Còn vì sao nó lại mang hình hoa bồ công anh thì không ai biết được.

Ottah cũng đeo thiết bị này. Kim thượng đeo cho JungKook một cái, còn y thì tất nhiên không cần trang bị.

Bây giờ JungKook đã sâu sắc cảm nhận thế nào là nhân viên đi cửa sau không qua đào tạo như cậu. Sau khi Kim thượng ký quyết định cho cậu gia nhập Viện nghiên cứu, cậu cũng chưa có dịp tham gia các lớp giảng, hoàn toàn xa lạ với cách thức hoạt động của Onuris.

Nhìn qua cũng thấy, so với chuyến khảo sát Kim tự tháp lần trước, lần này Onuris đã dốc toàn lực.

Mọi người chuẩn bị xong cũng đã gần 12h trưa, mặt trời đứng bóng.

- Được rồi. Chúng ta xuất phát.

Lee JungWoo dẫn đầu đi vào đường hầm, rồi từng người từng người trong đoàn của Phó tổng giám theo sau. JungKook lặng nhìn bóng lưng họ khuất vào bóng tối, trong lòng dâng lên cảm giác mông lung. Cậu và Kim thượng đã tìm kiếm Kookie rất lâu rồi, hy sinh cả máu và nước mắt, khảo sát từ lăng mộ này đến Kim tự tháp khác, thậm chí quay ngược thời gian trở về quá khứ... hiện tại, đứng trước lối vào chính thức của Kim tự tháp được che giấu bởi Hoàng gia Ai Cập, thời khắc họ tìm thấy Kookie, cũng có lẽ là giây phút cứu lấy sinh mạng của muôn vạn người.

Nhóm Viện pháp chứng theo sau Phó tổng giám, rồi đến Viện nghiên cứu. TaeHyung thấy JungKook trầm ngâm thì lặng lẽ tới gần, nắm tay cậu, thông báo là thời khắc phải đối mặt với bóng tối và cả lời nguyền bọ cạp đã đến rồi.

JungKook nhìn xuống đôi bàn tay đan vào nhau, liếc thấy mọi người đã vào hết, liền xoay người ôm lấy TaeHyung, ôm thật chặt.

Chết, có lẽ không quá đáng sợ. Đáng sợ là đánh mất đi người bản thân trân quý nhất.

Sau một ngày rời khỏi Kim tự tháp này, Kim TaeHoon đã moi tim. Kim thượng hiện tại đang đi lại bước đường cha, y có thể hóa giải được thảm kịch đẫm máu hay không?

Dưới đáy Kim tự tháp này là lời nguyền Kookie, và anh ta vẫn luôn đánh chủ ý lên thân xác JungKook. Nếu trực tiếp đối diện với Kookie, liệu phần trăm sống sót của JungKook là bao nhiêu?

Một chuyến khảo sát có thể khiến họ mất nhau mãi mãi.

JungKook không nghĩ chỉ một cái ôm, lắng nghe mùi hương hồi sinh thoang thoảng, lại khiến tim cậu quặng đau đến vậy. Giờ phút này chợt nhận ra cả hai còn nhiều điều chưa thực hiện lắm, họ vẫn chưa ở cạnh nhau đủ, vẫn chưa sẵn sàng nếu vĩnh viễn rời xa nhau.

TaeHyung đứng yên mặc cho JungKook ôm siết, đến khi cậu ngậm ngùi rời vòng tay ra thì gương mặt lại bị hai bàn tay hữu lực giữ chặt, môi bất ngờ bị ấn lên một nụ hôn.

Nụ hồn cuồng nhiệt, nồng cháy, đầy khát vọng.

- Chúng ta sẽ vượt qua. Chúng ta sẽ cùng nhau sống sót.

TaeHyung thì thầm trong hơi thở ngắt quãng, cho biết bản thân y cũng rất lo sợ tan vỡ cuộc tình này, đành mất người y yêu thương nhất.

JungKook hít thở sâu ngăn xuống cơn xúc động, cố vẽ ra nụ cười tự tin.

- Kim thượng, có thể khẳng định lại câu nói ấy đề cổ vũ tinh thần cho em không?

Câu nói ấy? Là câu nói nào? TaeHyung thất thần suy tư một chút. JungKook vẫn thiết tha nhìn y, ánh mắt trong veo thuần khiết, chờ đợi. Trong một phút thoáng qua, từng hình ảnh cả hai sát cánh cùng nhau trải qua muôn vàng sóng gió hiện lên trong tâm trí TaeHyung, hành trình đi tìm Kookie của họ đã rất dài rồi.

Cả hai nhìn nhau, thật sự như có sợi dây vô hình kết nối. TaeHyung đưa tay chạm vào khóe mắt JungKook, giọng thật dịu dàng cũng vô cùng kiên định.

- Có tôi ở đây, em sợ cái gì?

JungKook vỡ òa cảm xúc, nâng tay áp chặt tay TaeHyung vào má, mỉm cười hạnh phúc.

Cậu thật sự biết đủ. Quen biết được Kim thượng là may mắn nhất cuộc đời cậu. Bên trong Kim tự tháp kia dù là những thứ đáng sợ gì, cậu cũng sẽ vững bước đón nhận.

- Đi thôi, không sẽ mất dấu theo đoàn mất.

TaeHyung xoa xoa đầu cậu, đưa mắt nhìn vào lối đi sâu thẳm hun hút phía trước.

JungKook biết, bước vào nơi hung hiểm đó khó có thể quay đầu, nhưng cái gì đối diện thì trước sau vẫn phải đối diện. Cậu muốn đi sau cùng nhưng TaeHyung không đồng ý, cậu đành phải nhường vị trí rộng rãi thông thoáng ấy cho Kim thượng, ai bảo cậu cần y bảo vệ.

Ánh sáng khuất dần phía sau, càng đi xuống bóng đen càng bao trùm, tối tăm, ngột ngạt. Lần đầu vào Kim tự tháp Ramsis JungKook bất an thế nào, thì lần này càng gia tăng gấp bội. Cậu nhiều lần thử tìm linh cảm cho chuyến đi, nhưng cũng giống như lần trước, không có bất cứ cảm giác nguy hiểm nào. Thế mà lần đó lại hung hiểm đến suýt bỏ mạng.

Cả hai bị bỏ lại một khoảng xa, nên phải nhanh chân để theo kịp đoàn. Do đường hầm rất dài, thời gian đi lâu, nên rất nhanh cả hai là theo kịp Ottah. Cậu ta vẫn luôn vừa đi vừa chờ Viện trưởng.  Chẳng mấy chốc cả ba đã hòa nhập vào đoàn khảo sát, đi ở sau cùng.

Đường hầm này tuy lớn hơn nhưng lại dốc hơn rất nhiều so với các lối vào Kim tự tháp khác. Hai người có thể miễn cưỡng song song cùng đi. Vì để thoải mái và thông khí, mọi người vẫn đi một hàng, khoảng cách chừng 2 cánh tay.

JungKook không thể nào thích nghi nổi cảm giác gò bó trong lối vào Kim tự tháp, phải khom người đi một quãng đường vừa dài, vừa dốc, cực kỳ đau lưng. Đường hầm giống như những gì cha cậu kể trong bút kí, rất dài, hun hút như không có điểm dừng. Điều này có thể đoán trước vì lối vào cách quá xa Kim tự tháp Ramsis. Có lẽ vì đây là Kim tự tháp giam cầm, người Ai Cập cổ thiết kế đường hầm dài một phần để gây khó khăn việc đào thoát của tội phạm, phần khác là để che giấu tung tích của Kim tự tháp.

Trên mũ của mọi người đều có đèn chiếu sáng, ánh sáng đong đưa theo chuyển động khi họ nhìn quanh lối đi, từng bóng người nhấp nhô phía trước càng khiến không gian thêm chật hẹp.

JungKook và TaeHyung không quá để tâm quan sát xung quanh như mọi người. Dựa theo lời kể của KimJae, lối vào này ngoài dài dằng dặc và độ dốc cao thì chẳng có gì đáng để nghiên cứu. Phía sau cánh cửa vào Kim tự tháp mới chính là những hình ảnh địa ngục.

Lối vào sâu thăm thẳm như không có điểm kết thúc, ban đầu mọi người còn sôi nổi thảo luận, về sau chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của nhau, mồi hôi thấm đẫm. JungKook đi trước TaeHyung, từ lâu đã không chịu nổi sự ngột ngạt mà luôn dựa dựa vào y, nắm lấy tay y, tìm chút gió hồi sinh tươi mát. Nếu TaeHyung xem JungKook là người giúp việc kiêm làm ấm giường, thì cậu lại xem y như chiếc máy lạnh di động. Thành ra trong đoàn ai cũng mệt nhoài, chỉ có JungKook vẫn mang sắc dáng tươi tỉnh, còn không đổ giọt mồ hôi nào.

Hơn một tiếng đồng hồ trôi qua, thấp thoáng cuối con đường phía xa phản chiếu lại ánh sáng, chứng tỏ điểm kết thúc lối vào đã đến rất gần. Tinh thần mọi người đều được cổ vũ, cố sức bước nhanh hơn.

Càng đến gần cánh cửa đá kia càng hiện rõ, lạnh lẽo im lìm. Vừa trông thấy tất cả mọi người trong đoàn đều ngỡ ngàng. Đây là cửa vào chính thức của Kim tự tháp dưới lòng đất? Là điểm kết nối giữa trần gian với địa ngục âm u tử thần?

.

.

.

Để mọi người dễ hình dung về đoàn khảo sát, Bòn hệ thống lại các nhân vật vừa xuất hiện nha.

** Đoàn Tổng giám:

- Trưởng đoàn: Lee JungWoo - Phó Tổng giám Onuris (Ông này trước đây hay ganh tỵ với Kim TaeHoon, nên không thích TaeHyung)

- Thư kí Phó Tổng: Nashwa (mấy cái tên dạng tây tây vậy là người Ai Cập nha, fic diễn ra ở Ai Cập mà)

- Trợ lý của thư ký: Nkosi

- Chuyên gia khảo cổ: Nailah (cô gái bí ẩn thì thầm với Nashwa)

Ngoài ra còn có Jack (Người Mỹ) - Từ từ sẽ có đất diễn

** Đoàn của Viện pháp chứng: Park SeoJoon; LeeMin (con trai Lee JungWoo); Rah (Từ từ sẽ xuất hiện)

** Đoàn của Viện Nghiên cứu: Này khỏi giới thiệu nha ~

Đại khái Tổng đoàn là 30 người, trong đó có 20 người thuộc hàng chuyên gia, còn 10 người là lính lát chuyên để sai vặt.

.

.

Mọi người vẫn còn rung động bởi khoảnh khắc TaeKook ôm nhau trước khi bước vào Kim tự tháp tử thần? Giây phút ấy đã nhận về rất nhiều fanart nha. Nhiều army đã vẽ tặng Bòn nè:

- "Có tôi ở đây, em sợ cái gì?" - Trong trí tưởng tượng của bạn Phan Hương Giang:

Tóc Kim thượng hơi xoăn dài bồng bềnh nên che hết mặt của ổng nha. Phái sau có Kim tự tháp nữa kìa =)) Thật ra trong fic là Kook cũng được Tae tặng 1 áo choàng giống của y, nhưng do nếu 2 người cùng khoắc thì vẽ không thấy gì luôn, nên Hương Giang đã không vẽ.

Fanart này bám khá sát hoàn cảnh trong fic.

** Trong trí tưởng của Nguyễn Trâm Anh:

Tuy không có vẽ áo choàng, nhưng cảm xúc của 2 nhân vật đúng là đỉnh của đỉnh, vẽ đúng chuẩn là Kook nhào vào ôm Tae sau khi thấy mọi người vào KTT hết. Còn Kim thượng thì vô cùng lạnh. Bòn thật sự thích mái tóc này của Kim thượng.

** Trâm Anh còn làm thành truyện tranh nữa cơ =)))

T.T Đây là lời khẳng định của Kim thượng dành cho Kook trước khi vào Kim tự tháp Ramsis. Huhu, là chuyến đi không biết sống chết thế nào, họ phải bước trên con đường sinh tử. Từ fic chuyển thành truyện tranh xúc cảm quá trời luôn. Cảm ơn Trâm Anh thật nhiều nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info