ZingTruyen.Com

[TaeKook] 🆘 Gào thét vô vọng (Lời nguyền Kim tự tháp)

Chương 67: 3h sáng

BonFanfic

Bòn đã quay lại nhưng chẳng biết có lợi hại như xưa

.

- Trước khi vào fic Bòn muốn thông báo thế này. Fic vẫn đang còn chỉnh sửa đến nát bét ra. Có lẽ vì quá nhiều nút thắt và Bòn phải xử lý từ từ, nên đôi khi Bòn bị quay cuồng. Bòn cần sự nhận xét và góp ý của mọi người. Nên các Ảmi cứ thâm độc nêu ý kiến nhé.

Bòn không dự định post khi fic còn nhiều chỗ cần chỉnh. Nhưng thời gian qua mọi người nhắn tin liên tục động viên, có bạn còn đi đọc lại từ đầu, có bạn đọc lại còn comt liên tục nữa, Bòn cảm thấy mình cần có trách nhiệm đáp lại sự chờ mong này, nên Bòn quyết định post. Một phần để tự khiến bản thân có động lực viết để mau chóng end truyện. Chứ dang dỡ thế này Bòn cũng bức rứt không yên.

.

- Cám ơn các Ả mi thời gian qua vẫn chờ đợi và nhắn tin cổ vũ Bòn. Có bạn tìm đến tận nhà face để đóng góp ý tưởng cho fic, góp thêm động lực cho Bòn viết fic. Cám ơn ss Cho Kyung AhMilklam luôn bên cạnh và beta fic cho Bòn. Cám ơn Thảo Nguyễn, Ngoy Yen Nhi đã đóng góp ý tưởng rất nhiều cho Bòn tháo gỡ các hố đã bày ra và luôn động viên Bòn, trong đó Thảo Nguyễn (Na) còn nhận việc Beta chính cho fic suôn sẻ, mượt mà hơn. Cảm tạ Đỗ Lam với 2 dòng ý tưởng đã giúp Bòn tháo gần như toàn bộ tình tiết bị bón. Và rất nhiều nhiều bạn nhắn tin, comment, cổ vũ, gần như ngày nào cũng nhận được lời động viên từ mọi người, Bòn biết ơn nhiều lắm.

- Trong thời gian Bòn bón fic, có nhiều bạn tặng quà cổ vũ cho Bòn. Xem nè:

Bạn Ngoy Yến Nhi vẽ cho Bòn bức này, là món quà đầu tiên của Army tặng Bòn luôn á, cảm động ghê luôn

Điểm nhấn là con mèo ngồi trên đầu Kookie. Cái biểu cảm của con mèo thật là... lúc này Oubestet còn nhỏ, còn sống nhăn răng mà hình vẻ giống oan hồn đòi mạng ghê. À, tay của Tư tế còn có chiếc nhẫn nữa kìa, nhưng mà Bòn nhìn không ra mặt nhẫn hình nữ thần Isis =)))

Theo Bòn, đây là cảnh 2 người đi dọc bờ sông Nin, sau đó Kookie nói với Tư tế là cậu đính hôn với em gái nè.

Bạn "Sữa đây" gửi cho Bòn 2 tấm ảnh ngố tàu trên pinterest =)) Bòn không biết tác giả là ai và lý do gì bạn ấy edit mấy tấm này, có lẽ bạn ấy cũng viết fic lấy bối cảnh là Ai Cập. Cơ mà, Bòn không nghĩ Kookie ngố vậy đâu =))) Nét mặt của Tư tế Vee cũng không có cu-te như vậy, haha, ngài ấy rất trầm tĩnh lạnh lùng -_-

Ngoài ra nhiều bạn chụp ảnh mấy cái review trên facebook rồi comment hóng fic của mọi người cho Bòn đọc nữa. Cảm ơn thật là nhiều.

- Mọi người nhớ đọc đủ bộ 3 fic TaeKook của Bòn cho tới hiện tại nha, sau khi end GTVV Bòn viết fic khác.

.

- Có cái này muốn hỏi nhỏ, nhiều bạn comt bảo GTVV hay vậy mà sao ít người đọc quá @@ Bộ lượng view của fic này... thảm lắm hả? Bòn thấy nhiều mà ta, cũng hơn 180k view chứ bộ? Ủa? Vậy là thảm lắm hả? Hay tại Bòn không có đi đọc mấy fic khác nên không biết view nhà người ta khủng thế nào =))) Thôi kệ đi, ai biết đâu à. GTVV mới post được 5 tháng mà nhiêu đây view là Bòn thấy thành tựu lắm rồi. Chê Gào thét vô vọng view thảm thì hai đứa Hắn là cướp biển và Cái bóng phía sau chạnh lòng đó.

- Vài bạn comt bảo đổi tên Park SeoJoon đi vì tên anh yêu nên không dám chửi.

Bòn xin giải thích, Bòn không cố ý lấy tên Park SeoJoon. Ngoài TaeKook NamJin thì các tên Hàn Quốc trong fic đều do Bòn bịa đặt. Nhưng mà bịa cũng phải cho giống giống một chút, nên Bòn hỏi bác Google các tên Hàn Quốc, bác cho Bòn 1 danh sách thật dài những cái tên Hàn Quốc.

Mỗi lần cần đặt tên là Bòn mở ra mò. Bòn sẽ ráp họ người này, chữ lót người kia với tên người nọ trong danh sách để ra cái tên Hàn trong fic Bòn. Bữa đó ráp sao ra ngay cái tên Park SeoJoon. Bòn cứ thấy tên này quen quen, sao giống những anh người bạn họ Park của TaeHyung, nhưng lại cảm thấy đâu trùng hợp vậy chứ? Mà lúc đó lười nghĩ tên lắm, lấy đại. Má ui, ai dè đúng ổng rồi. Sửa phê lắm nên quyết định để luôn.

Cho nên, nguồn gốc tên Park SeoJoon là do Bòn ghép từ 3 cái tên Hàn Quốc ra chứ không có chủ ý lấy tên ổng. Trùng hợp thôi, không phải ổng đâu nha.

Tương tự, Bòn cũng có một danh sách tên Ai Cập, cần nhân vật nam hay nữ là mò vào lôi ra thôi. Bữa đọc thấy tên Husani nghĩa là đẹp trai, thế là quất luôn cho Tư tế là Husani. Bòn không tìm được tên Ai Cập nghĩa của từ "thỏ", nếu không sẽ đặt là "Thỏ - nghĩa Ai Cập"  thay vì Kazemde.

          

.

.

.

Trailer Gào thét vô vọng (Bòn đi khoe bên Cái bóng phía sau mà quên chưa khoe bên fic gốc =)))) Xem để lấy lại cảm xúc đọc fic nào ~ [Mở nút phụ đề nếu nghe không rõ nha, giọng Bòn á, thu tiếng trong một đêm không trăng không sao ~]

https://youtu.be/Uxu7_mG4tYo

.

.

.

Chương 67

Tác giả: Bòn

Beta: Thảo Nguyễn

..//..

JungKook xoay đầu nhìn lại, TaeHyung nói rõ hơn:

- Một trái tim thuần khiết là trái tim không mang hận thù. Hiện tại trong lòng em đầy căm phẫn. Cơ bản, nếu ngay từ đầu tôi lợi dụng em, thì bây giờ chẳng được gì nữa.

Một kẻ không bao giờ muốn giải thích phân trần, nay lại mở lời biện minh rạch ròi như vậy, chính Kim thượng cũng không nhận ra dáng vẻ khẩn trương của mình.

JungKook sẽ không nói hiện giờ cậu chẳng còn căm phẫn hay bi ai nữa, bởi cậu đã chấp nhận số phận. Có điều niềm tin tuyệt đối dành cho Kim thượng đã bị lung lay.

Thấy JungKook vẫn không đáp lại như thể quyết tâm ra đi một lần nữa, TaeHyung liền đề nghị:

- Em có thể ở lại biệt thự. Một mình tôi sẽ vào Kim tự tháp dưới lòng đất và tìm Kookie cho em. Em không cần phải cùng tôi đi vào nơi nguy hiểm đó.

Lời cam kết đến thế cũng đã thốt ra rồi, Kim thượng không biết rằng bản thân hiện tại đang hoàn toàn bộc lộ nỗi bất an trong lòng, ngữ khí vội vàng như muốn níu kéo.

JungKook nhìn dáng vẻ ấy của Kim thượng, trong tâm trào dâng nỗi xót xa. Từ tận đáy lòng mình, JungKook muốn lựa chọn tin rằng Kim thượng lo sợ đánh mất cậu bởi trong lòng y có cậu, không phải vì điều gì khác. Thế giới này rộng lớn lắm, tìm được một người có thể tương thân đồng điệu nào có dễ dàng. JungKook đã tìm được, cậu không muốn từ bỏ. Cho là ngu ngốc cũng được, si dại cũng tốt, mù quáng cũng chẳng sao. Cậu không muốn rời xa người trước mắt này.

Hơn nữa, giữa họ có quá nhiều ràng buộc, rất nhiều mối liên quan không rõ ràng, cả hai cơ bản không thể tách ra. Lời nguyền của Kookie, lời nguyền gia tộc họ Kim, rồi từng cơn ác mộng, cậu và Kim thượng đã đi đến bước này thì không thể dừng lại được nữa, không chỉ để biết được tận cùng câu chuyện, mà còn là tự cứu lấy sinh mạng của chính mình.

Sau khi nghĩ thông suốt, JungKook không còn hoang mang giữa tin tưởng hay oán hận, chỉ cần tìm được chân tướng về lời nguyền là tốt rồi. Cậu thở nhẹ một hơi, nhướng mày khẽ đáp:

- Tôi sẽ không rời đi. Nhưng không có nghĩa là không giận anh.

Nói rồi JungKook nhanh chóng bước ra ngoài, ôm Kkanji trở về căn phòng nhỏ dành riêng cho mình. Cậu không muốn bị Kim thượng nhìn thấu tâm tư. Không thể để Kim thượng biết, vì yêu y, cậu mặc kệ y giả dối hay thật lòng.

Đóng cửa phòng, ngồi ngẩn ngơ trên giường, JungKook thở dài một tiếng. Chỉ là đưa ra một quyết định thôi cũng rút cạn sức lực của cậu, thật khó khăn làm sao. JungKook dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa, vo tròn Kkanji trong ngực rồi chìm vào giấc ngủ.

JungKook không biết ngay lúc này ở gian phòng bên cạnh, cũng có người đang thẫn thờ lặng yên. Níu kéo, giải thích, phân trần... đều là những hành động quá khó đối với TaeHyung – người có khiếm khuyết về xã giao trầm trọng. Lời khẳng định không rời đi của JungKook như đã cứu lấy tâm tình vụn vỡ của Kim thượng, thế nhưng câu nói vẫn còn giận của cậu vẫn khiến lòng y bối rối không yên.

Một vòng sóng gió qua đi, cả hai lại quay về bên nhau. Nhưng giờ đây giữa họ đã có vết nứt vô hình không cách nào chắp vá.

.

.

Đêm về khuya, ngôi biệt thự rộng lớn khiến cho không gian càng thêm lạnh lẽo.

TaeHyung không thể ngủ được, cứ gác tay lên trán, nhìn vô định lên trần nhà.

Hiện tại y mới trải nghiệm việc bị hờn trách lại khó chịu đến vậy. Trước đây Kim thượng làm gì, quyết định ra sao, sống thế nào, đều không quan tâm ánh nhìn phán xét của người khác. Giây phút JungKook trừng đôi mắt tròn ngấn lệ trong căm phẫn nhìn y, y giật mình nhận ra nỗi đau của cậu cũng khiến trái tim y đau đớn.

Lẽ ra hai đêm không ngủ phải vô cùng mệt mỏi, vậy mà hiện tại chiếc giường rộng lớn chẳng khiến Kim thượng thoải mái chút nào. Y đưa tay chạm vào chỗ trống bên cạnh, đầu ngón tay truyền tới cảm giác lạnh lẽo. Y đã quen cảm giác ôm ấp người kia, quen được trông thấy gương mặt nhu hòa ấy ngủ say. Hiện tại dù chỉ cách nhau một vách tường, Kim thượng vẫn thấy vô cùng trống trải.

Ngồi bật dậy, quyết định nghe theo cảm xúc của mình, TaeHyung muốn gặp JungKook. Có lẽ lời giải thích lúc nãy chưa đủ rõ ràng.

Ra ngoài hành lang, đứng trước cửa phòng cậu, tay TaeHyung đặt vào chốt cửa nhưng nhanh chóng dừng lại. Bởi y nghe thấy hơi thở đều đều phía bên trong, JungKook đã ngủ say.

Không có cậu, y ngủ không được. Không có y, cậu ngủ thật ngon lành.

Càng nghĩ càng thấy muộn phiền nhiều hơn.

.

.

Hơn 3h sáng, bầu trời tối đen như mực.

TaeHyung lái ôtô ra đường lớn, nhấn ga thật mạnh, vượt gió trong màn đêm. Tâm trạng khó chịu khiến y muốn điên cuồng bức phát ra ngoài, chạy đua với tốc độ là một trong những cách giải tỏa hữu hiệu nhất.

Chiếc ôtô băng băng trên đường, cho đến khi dừng lại, TaeHyung mới nhận ra bản thân đã đến trước cửa dinh thự của KimJae.

Cũng không quá khó hiểu, mọi mâu thuẫn giữa y và JungKook bắt nguồn từ nơi này.

Cha của y và KimJae đã gián tiếp hại chết cha của JungKook, điều này TaeHyung không phủ nhận. Nhưng y cũng không thể chối bỏ việc KimJae đã thay cha chăm sóc cho y suốt thời gian qua. Mối quan hệ giữa KimJae và Kim TaeHoon, cùng việc luôn quan tâm của KimJae đã tác động đến Kim thượng rất nhiều. Y cảm thấy nên thăm hỏi ông một lần nữa.

Khi mặt trời còn chưa ló dạng đã đi thăm bệnh, thế giới này có lẽ chỉ có mỗi Kim thượng luôn quỳ dưới chân thần.

Bị quấy rối giấc ngủ, ông quản gia thật muốn mắng người, nhưng nhận ra đối phương là Kim thượng liền thay đổi nét mặt, vui vẻ mở cửa đón khách.

TaeHyung ra hiệu không cần làm phiền KimJae. Quản gia lại nói gia chủ đã thức giấc rồi, những năm gần đây ông hay mất ngủ, nên luôn dậy rất sớm. Kim thượng đến vừa lúc có thể cùng KimJae nhấm nháp tách trà, đón ánh bình minh.

KimJae đang ở trên sân thượng, trước mặt là tách trà nóng cùng phần điểm tâm sáng đơn giản. Nhìn thấy TaeHyung đi đến, ông rất bất ngờ, nhưng lại vui vẻ nhiều hơn. Gương mặt luôn cau có giãn ra một chút, mỉm cười với Kim thượng.

TaeHyung khẽ cúi đầu chào, tự động kéo ghế ngồi, chờ người làm bếp mang phần điểm tâm cho mình rồi ăn cùng KimJae, cùng thưởng trà, ngắm ánh bình minh. Mối quan hệ của cả hai trước nay vẫn vậy, có sự giao thoa không rõ ràng giữa gần gũi và xa cách.

Khi dùng đến tách trà thứ hai, KimJae mới lên tiếng:

- JungKook thế nào rồi?

Không nghĩ KimJae lại mở đầu câu chuyện với chủ đề này, TaeHyung đáp:

- Đã quay về, nhưng vẫn còn giận.

KimJae ngạc nhiên:

- Biết được sự thật như thế mà vẫn quay về? Là cậu ta quá tin tưởng Kim thượng, hay vì mục đích nào khác?

TaeHyung lắc đầu:

- Em ấy chẳng có mục đích gì cả, chỉ muốn giải được lời nguyền.

- Cậu lấy gì để khẳng định? JungKook có trái tim để cậu lợi dụng, nhưng không có nghĩa cậu không có thứ gì để cậu ta âm mưu chiếm đoạt đâu.

TaeHyung nhìn KimJae, thờ ơ nói:

- Em ấy muốn gì, tôi sẽ cho cái đó.

KimJae bật cười giòn tan, không hiểu được đây là tình yêu chẳng màn toan tính của Kim thượng, hay chỉ đơn giản do tính cách bàng quan, lạnh nhạt với cả thế giới của y.

Uống thêm một ngụm trà, KimJae hạ giọng thật khẽ giống như nói với chính mình:

- TaeHoon cũng từng nói với tôi như vậy, cũng chẳng tiếc với tôi thứ gì. Thế mà anh ấy lại mang tất cả niềm vui của tôi mà ra đi.

Nhắc đến người đã khuất, còn là câu chuyện buồn, cả hai liền rơi vào khoảng lặng.

Một lúc sau KimJae lại bắt đầu câu chuyện khác:

- Cậu và JungKook nhất định phải vào Kim tự tháp dưới lòng đất?

TaeHyung gật đầu. Thật ra cả hai vốn không có lựa chọn nào tốt hơn.

- Nên cậu đến để tìm hiểu thông tin về Kim tự tháp đó?

TaeHyung lắc đầu.

- Thế sáng sớm Kim thượng chạy đến đây làm gì?

Giọng TaeHyung nhỏ đi, có chút bối rối: - Đi thăm bệnh.

KimJae ngẩn người, rồi bật cười:

- Bao năm chăm sóc Kim thượng, cuối cùng cũng nhận được chút quan tâm từ cậu. Tôi có nên ăn mừng không đây?

TaeHyung không đáp. Cho đến khi JungKook gợi ý KimJae là người tình của Kim TaeHoon, y mới suy ngẫm về việc ông tốt với mình bấy lâu nay.

KimJae hiểu tính cách của TaeHyung. Trước giờ lo cho y ông chưa từng nghĩ sẽ được báo đáp. Hiện tại đứa nhỏ mình luôn để tâm có một chút biểu hiện tình cảm, trong lòng cũng vui vẻ rộn ràng.

Dù vậy, KimJae vẫn biết thông tin về Kim tự tháp dưới lòng đất quan trọng với TaeHyung. Ông suy nghĩ thật lâu để sắp xếp lại những mảnh kí ức đã cố vùi chôn vào quá khứ, bởi đó là câu chuyện ông không bao giờ muốn nhớ lại.

- Cậu cũng thấy trên bản đồ trong mộ Vua Tut, lối vào Kim tự tháp kia cách rất xa, không giống như những lăng mộ khác. Nó đặc biệt được quyền năng che giấu nên mấy ngàn năm vẫn không bị phát hiện. Cho nên có bản đồ là một chuyện, còn tìm ra được lối vào hay không lại là chuyện khác.

Ngưng một chút, KimJae nói tiếp:

- Nhưng năng lực của nhà họ Kim có thể dò ra. Năm xưa TaeHoon tìm thấy thì tôi tin cậu cũng sẽ làm được. Cậu mạnh hơn TaeHoon.

"Còn về Kim tự tháp đó... Tôi cũng không biết phải diễn tả thế nào cho cậu hiểu. TaeHoon nói lối vào của nó đặc biệt dài hơn các Kim tự tháp khác, các hình vẽ trên tường đá cũng rất quái dị. Thay vì hướng về thần, người xây mộ lại vẽ hình ảnh bạo nộ của địa ngục. Tôi buôn đồ cổ chứ nào phải khảo cổ, nên thật sự không quen lắm với ánh sáng nhạt nhòa trong không gian tối tăm ngột ngạt ấy. Tôi chỉ đi phía sau TaeHoon. Nhưng cảm giác lạnh lẽo ghê rợn ám ảnh tôi đến tận bây giờ. Rất nhiều thứ nhớp nháp vô cùng đáng sợ.

Tôi nhớ dãy hành lang của tầng đầu tiên không quá dài, cũng không quá chật hẹp, có rất nhiều quách quan tài dựng đứng. Nếu nhóm của cậu vào đó, tôi khuyên mọi người không cần mở ra, thứ bên trong chẳng ai muốn nhìn thấy đâu. TaeHoon đã mở khoảng 7 quan tài rồi quyết định nên để cho những người ấy an nghỉ. Họ đã chịu đựng hình phạt rất tàn khốc rồi."

- Quách quan tài dựng đứng? – TaeHyung khẽ hỏi - Kim tự tháp đều là nơi an táng Hoàng gia, buồng mai táng đặt tại vị trí trang trọng và kín đáo. Trong Kim tự tháp kia quách quan tài lại dựng thẳng đứng dọc theo đường đi, không có một chút nào tôn trọng người chết.

KimJae gật đầu:

- Bởi vì họ là tội phạm. Họ bị giam cầm, chứ không phải được mai táng. Chúng tôi đi thẳng đến cuối tầng 1, mọi thứ u ám bắt đầu phát sinh. Nếu là TaeHoon, anh ấy sẽ cho cậu rất nhiều thông tin để đối phó với các cạm bẫy, còn tôi thật không biết những thứ ấy đến từ đâu, chỉ biết ngay cả TaeHoon cũng trở tay không kịp. Từng người từng người trong đoàn chết thảm, toàn thân tôi và Jeon MinSik cũng toàn là máu. Khắp nơi nồng nặc mùi tanh tưởi.

Nghĩ đến khung cảnh ngày đó, KimJae lặng người đi, giọng ai oán:

- Cậu không thể tưởng tượng được tiếng gào thét trước khi chết của họ kinh hãi đến thế nào. Nó vọng vang liên hồi, thân xác bị kéo đi, để lại từng vệt máu dài lạnh lẽo.

Hít sâu một hơi, rồi thở ra nặng nề, KimJae nói tiếp:

- Vì có TaeHoon bảo vệ, tôi và Jeon MinSik có thể miễn cưỡng cùng anh ấy xuống tầng 2. Nhưng lúc đó âm thanh gầm rú đáng sợ như vang từ đáy Kim tự tháp lên, khiến trái tim của TaeHoon đau đớn. Anh ấy không thể tránh được cạm bẫy, hai chúng tôi trở thành gánh nặng. TaeHoon đành phải từ bỏ việc đi xuống sâu hơn nữa, nhanh chóng đưa tôi và Jeon MinSik ra ngoài.

TaeHyung ngạc nhiên: - Tiếng gào?

KimJae gật đầu:

- TaeHoon không biết đó là thứ gì. Nhưng nó tác động rất rõ đến trái tim và tâm trí của anh ấy. Có thể đó là một loại quyền năng mạnh mẽ hơn sức mạnh từ thần Isis.

TaeHyung chợt động tâm. Y đã từng nghe tiếng gào đó, nó đánh động thẳng vào tâm trí khiến y hoảng loạn. Trong giây phút ấy chỉ muốn bỏ chạy nên mới vội vàng kéo JungKook rời đi.

- Tại sao cha tôi lại cho rằng lấy trái tim của Jeon MinSik trong Kim tự tháp đó thì sẽ giải được lời nguyền gia tộc? – TaeHyung thắc mắc.

KimJae lặng im trước câu hỏi ấy. Tội lỗi xa xưa ông luôn muốn chôn mãi trong lòng, không muốn nghĩ đến cũng không muốn nhớ đến. Nhưng vì TaeHyung đã hỏi, vì muốn y không rơi vào thảm kịch của dòng họ, KimJae đành phải phơi bày câu chuyện này.

- Cậu có biết họ Kim là truyền thừa cuối cùng của Quan Tư tế Ai Cập cổ?

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com