ZingTruyen.Info

[TaeKook] 🆘 Gào thét vô vọng (Lời nguyền Kim tự tháp)

Chương 52: Nhật kí của Ramsis

BonFanfic


.

Tác giả: Bòn

..//..

TaeHyung lầm lì xách cổ Kkanji vào trong xe, quăng nó lên ghế phụ, trừng mắt với Pal, ý bảo cậu ta mau nhận trách nhiệm quản lý con mèo không biết thân biết phận này.

JungKook không hiểu cớ sự gì, nâng cao tinh thần cảnh giác bước lên xe, liền nhìn thấy Kkanji nước mắt lưng tròng, ngoan ngoãn mà đầy uất ức nằm trong lòng của Pal.

Tâm tư của Kim thượng không ai lý giải nổi, mà cơ bản JungKook chẳng để tâm lí giải mấy cơn giận vu vơ này. Thấy y cởi áo choàng để một bên, JungKook theo đó cũng cởi ra luôn, rồi ngồi xuống sát bên cạnh, rất tự nhiên dựa người vào vai y, ra vẻ thân thiết.

TaeHyung liếc mắt nhìn xuống, mặt vẫn lạnh, nhưng tay đã vòng qua ôm lấy JungKook, nhạt giọng nói:

- Ngủ một chút đi.

JungKook mỉm cười, lấy ra máy chụp ảnh, đề nghị:

- Xem xong rồi ngủ.

TaeHyung cầm máy chụp ảnh, điều chỉnh tư thế thoải mái cho cả hai, rồi mở ra hình ảnh đầu tiên chứa nội dung của các cuộn giấy nhật kí.

JungKook gần như dựa hẳn vào người TaeHyung, được y cầm máy cho xem, tiện nghi vô cùng. Bầu không khí giữa hai người lại trở nên ấm áp.

Tuy nhiên, hình ảnh u ám trong Kim tự tháp, rồi nét chữ cổ trên nền giấy cói úa vàng khiến tinh thần JungKook chẳng thể thả lỏng được. Từ dòng nhật kí đầu tiên đã khiến cậu nhíu mày, đưa cậu trở về thế giới cổ đại xa xôi của hai ngàn năm trước. Một nơi mà nền văn minh huyền bí bị vùi lấp bởi gió và cát, bởi chiến tranh và đói khát, bởi thiên tai và chính lòng người...

Ramsis là con trai trưởng của Thượng quan, dòng dõi tướng lĩnh chinh chiến sa trường. Gã sinh ra đã là người thô kệch, có sức mạnh phi thường, nhưng tình cảm thì ngờ nghệch. Khái niệm về cái đẹp của gã vô cùng kì quái. Nữ không đẹp, nam mới đẹp. Nữ đáng ghét, nam đáng yêu. Nữ là giống loài nhàm chán, nam mới chân lý mang đến sự vui vẻ, hứng thú.

Ngày đó trên bờ sông Nin, Ramsis theo nhà ngoại thương buôn, đến giao cà tím cho dòng tộc họ Jung. Đây cũng là lúc gã nhận ra xu hướng giới tính của mình. Gã không thích phụ nữ. Gã thích chàng trai ấy, muốn độc chiếm cậu ta, dày xé cậu ta dưới thân gã, chôn giấu cậu ta làm của riêng mãi mãi.

Có rất nhiều cách khiến cho người khác chú ý đến mình, Ramsis lại chọn cách cực đoan nhất: ức hiếp cho đến khi cậu ta phát khóc.

Nhưng càng lớn, Kookie càng không muốn khóc, mà dùng thái độ âm thầm chống đối với cường quyền của Ramsis. Thái độ nửa gần nửa xa ấy càng khiến Ramsis yêu đến phát cuồng. Gã từng nghĩ, nếu không chiếm đoạt được Kookie, gã thà chết.

Và sự thật chứng minh, khi Kookie vụt khỏi lòng bàn tay, gã hóa thành con thú dữ như thế nào.

Đẩy Kookie xuống hố ủ cà, trừng phạt cậu sợ hãi một đêm, sau đó sẽ lôi cậu về phủ, bắt nhốt trong phủ, suốt đời suốt kiếp không cho ra ngoài, không cho gặp em gái!

Nhưng Ramsis sai lầm rồi. Vì quá tức giận mà gã bỏ mặc Kookie tại hố ủ cà đó, rồi trằn trọc ngủ một đêm. Sáng mai tỉnh dậy, bản thân đã trở thành tội đồ hại chết cả nhà người mình yêu thương nhất.

Ramsis rơi vào hoảng loạn. Gã không dám đối mặt với Kookie, gã sợ lời oán trách của cậu, sợ nước mắt của cậu.

Khác với những giọt nước mắt do bị gã ức hiếp, giọt nước mắt mất đi người thân của Kookie có thể xé nát con tim gã. Khiến gã từng đêm day dứt ân hận, người cũng hóa điên.

Nhưng Ramsis không thật sự điên. Khi nghe tin Kookie có thể bị định tội, gã quyết định phải đối mặt với sự thật, phải bảo vệ cậu.

Tuy nhiên, Thượng quan không cho phép.

Ông lạnh lùng nhìn đứa con trai như rồ như dại chống đối mình, lạnh lùng bắt trói nó, quăng ra chiến trường.

Từ giây phút đó Ramsis đã biết, gã đã trở thành một phần của cuộc nội chiến La Mã, vô cớ quay trở về không chỉ hại chết chính mình, còn liên lụy dòng tộc. Gã vẫn còn đủ tỉnh táo để chọn lựa giữa tình yêu đồng giới bị nguyền rủa, với tính mạng của mẹ của cha, nên gã phải ở lại chiến trường.

Cho đến một ngày, Omorose tìm đến.

Nàng yêu Ramsis, yêu bất chấp. Nàng nhớ gã, vượt qua sa mạc, vượt qua biên giới, đơn giản chỉ muốn đến thăm gã.

Nhưng Ramsis không màng, vẫn giữ vững quyết định từ hôn.

Omorose vô cùng đau khổ, hét vào mặt gã:

- Ngươi tưởng ta không nhìn ra ư? Ngươi từ bỏ ta là vì Kookie. Nói cho người biết, tình yêu đồng giới sẽ bị thần linh trừng phạt, ta muốn công khai mọi chuyện cho cả Ai Cập biết, đến lúc đó coi ngươi và Kookie cùng chết thế nào.

Ramsis vốn dĩ đã điên một nửa, nửa tỉnh còn lại giờ cũng bị Omorose chọc cho điên luôn. Gã lao đến, siết chặt chiếc cổ trắng ngần yếu ớt của nàng. Giết người diệt khẩu quá dễ dàng, chết trên chiến trường càng không ai có thể truy cứu.

Omorose gắng gượng níu lấy sự sống mỏng manh, đau đớn thốt ra từng tiếng:

- Ngươi... ngươi giết ta cũng không cứu được... Kookie... Nữ hoàng... Nữ hoàng sẽ giết Kookie...

Sự tha thứ của Kookie là chấp niệm của Ramsis, nên gã luôn muốn bảo vệ cậu. Chỉ cần là an toàn của Kookie, cái gì gã cũng sẽ làm. Ramsis liền thả Omorose ra, đe dọa cũng có, ngọt ngào cũng có, dùng mọi biện pháp để Omorose khai ra những gì nàng biết.

Và sự thật mà Ramsis được biết, quá đáng sợ.

Gã nhìn trừng trừng vào Omorose, rồi nhìn ra chiến trường ngoài kia, trong đầu chợt lóe lên một lời biện giải thích hợp vô cùng.

Ngày hôm sau, Trung đội trưởng quân xã Ramsis nộp đơn lên cấp trên, xin phép hộ tống con gái của Tể tướng Ai Cập quay về. Thế là gã danh chính ngôn thuận được trở lại Alexandria.

Qua lời kể của Omorose, Ramsis biết được Kookie vì muốn trốn tội, đã cùng Tư tế Husani Vee bỏ trốn. Và đây cũng là những gì mà khi gặp lại, Kookie kể với gã.

Đó là một buổi sáng bình minh chưa ló dạng, giọt sương lạnh còn đọng trên những cành hoa, cửa thần điện chợt hé mở sớm hơn mọi ngày.

Người mở cửa không phải các thầy tu trông coi cổng điện, mà là Quan Tư tế cao quý Husani Vee.

Tư tế vẫn khoác trên người phục trang màu trắng, tinh khiết, không vướng bụi trần. Mái tóc đen xoăn dài buông hờ ngang vai, tô lên làn da bánh mật cùng gương mặt thanh lãnh. Ngài không trốn tránh, không nhìn quanh bất an, mà chính là hiên ngang mở cửa, bước ra ngoài.

Theo sau Tư tế là chàng trai nhỏ, nét mặt đầy phiền muộn, trên vai đeo túi nải cũng nhỏ, trong lòng ôm con mèo Sphynx. Chàng trai cúi đầu, nửa muốn nửa không, ngập ngừng theo sau Tư tế.

Tư tế quay đầu thấy Kookie bước chân thật chậm, ngài biết trong lòng cậu vẫn canh cánh cái kết cục đau thương của ngài, muốn rời xa ngài. Nhưng Tư tế sẽ không cho Kookie cơ hội đó, ngài đứng lại, chờ Kookie bước nhanh hơn.

Vừa lúc ấy, một thanh âm dịu dàng vang lên, khiến cả hai phải bất ngờ xoay người lại.

- Tư tế, ngài muốn đi đâu?

Lần đầu tiên gương mặt trầm tĩnh của Tư tế thoáng hiện ra nét ngạc nhiên, bởi sự việc đã không theo sự sắp xếp của ngài. Tại sao Công chúa Menefer lại có mặt tại đây, ngay thời điểm mặt trời chưa ló dạng? Không chỉ có vậy, đội quân phía sau nàng cũng rất hùng hậu. Cứ như đã lặng lẽ đứng chờ từ trước đó.

Kế hoạch của Tư tế vì đâu bị bại lộ? Tư tế thật chưa nghĩ ra được.

Công chúa mỉm cười ôn hòa tiến đến gần, Kookie thì sợ đến phát run, vội vàng chạy nhanh đến núp sau lưng Tư tế.

Công chúa nói:

- Hôm nay có việc quan trọng nên ta mới đến thần điện sớm, thật trùng hợp gặp được Tư tế, không biết ngài muốn đi đâu?

Rõ ràng là bắt quả tang tại trận Tư tế muốn dẫn người bị tố cáo đào thoát, Công chúa lại khoan dung đưa ra lời dẫn dắt, tạo cơ hội cho Tư tế vòng quanh chối tội.

Nhưng Quan Tư tế không bao giờ nói dối, đó là quy tắc đầu tiên và cũng là tối cao của những người làm việc trong thần điện. Vì vậy, Tư tế Vee bình tĩnh đáp:

- Đưa Kookie ra khỏi thành Alexandria.

Nụ cười trên môi Công chúa nhạt đi, nhưng rất nhanh nét nhu hòa nhân ái đã khỏa lấp:

- Tư tế, ngài đã hứa với ta và cũng cam đoan với Nữ hoàng là sẽ giữ Kookie trong thần điện cho đến khi chứng minh được cậu ấy vô tội.

Tư tế gật đầu:

- Ta đã hứa. Nhưng ta là Quan Tư tế, nơi nào có ta, nơi đó chính là thần điện.

Công chúa ngỡ ngàng im lặng mất vài giây, rồi thở dài:

- Ngài không cần phải như vậy. Sở dĩ hôm nay ta đến sớm chính là để báo tin vui cho ngài. Ta đã thuyết phục được mẫu hậu. Người cũng nói sẽ không gây hại cho Kookie nếu chưa có chứng cứ rõ ràng, và hôm nay, Người muốn gặp Kookie.

Kookie sợ hãi nép mình sát vào lưng Tư tế hơn. Nữ hoàng muốn gặp cậu để làm gì?

Công chúa nhìn biểu hiện đó của Kookie, bật cười:

- Ngươi không cần sợ. Tư tế sẽ đi cùng ngươi. Mẫu hậu chỉ muốn hiểu rõ về năng lực tiên đoán của ngươi.

Kookie luôn thần tượng Công chúa. Lúc nào nàng cũng dùng trái tim bao dung đối xử với thần dân. Trong chuyện này, nàng cũng là người duy nhất dịu dàng an ủi cậu, tìm mọi cách thuyết phục Nữ hoàng giúp cậu. Ngoài Tư tế, Công chúa chính là người Kookie rất tin tưởng.

Vì lời cam đoan của Công chúa, Kookie bớt sợ phần nào, cũng nghĩ rằng đội quân kia không phải đến đây bắt quả tang mình bỏ trốn, mà chỉ đơn giản là đến báo tin mừng cho Tư tế. Dù sao cũng là con nuôi được Nữ hoàng cưng chiều, Công chúa đi ra ngoài sớm như vậy phải có đội quân hùng hậu bảo vệ.

Nét mặt Công chúa thật hiền hòa, lời nói lại chân thành, thế nhưng Tư tế vẫn dửng dưng:

- Đa tạ Công chúa đã nói giúp. Đợi khi có lệnh triệu hồi của Nữ hoàng, ta nhất định đưa Kookie đến gặp Người.

Công chúa ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ Tư tế Husani Vee không tin lời ta? Nữ hoàng đã truyền đạt qua ta muốn gặp Kookie, ngài còn cần lệnh triệu hồi?

Tư tế không chút dao động, đáp:

- Công chúa, nếu ta không tin nàng, nàng nghĩ ta sẽ chấp nhận trò chuyện với nàng sao?

Lới nói kia thốt ra trước mặt người của Hoàng gia có phần quá trịch thượng, nhưng Tư tế Husano Vee vốn chính là cao ngạo như vậy, y cũng có đầy đủ cơ sở để giữ cái khí chất cao ngạo ấy. Y đang muốn khẳng định: Kookie sẽ không rời khỏi y dù bất cứ lý do gì.

Công chúa chỉ có thể mỉm cười, lắc đầu:

- Tư tế, ta cũng không giấu ngài. Đây là hạn định cuối cùng của Nữ hoàng với Kookie, ta đã hết lời với mẫu hậu rồi. Người đã chấp nhận cho Kookie một cơ hội, cuộc gặp này chính là để Người xác định rõ sự hảo cảm với Kookie.

- Như vậy, chỉ là 50, 50? - Tư tế hỏi thẳng.

Công chúa cũng thẳng thắn gật đầu.

Tư tế xoay mặt đi, xem như đã đưa ra quyết định. Y sẽ không bao giờ đem Kookie đến nơi không thật sự an toàn.

Nhưng Kookie đã bước lên trước, đối diện với Công chúa, khẳng định:

- Ta đi.

Tư tế nhíu mày nghiêm mặt nhìn Kookie, cậu liền rụt rè cụp mắt xuống, rồi dùng chất giọng lí nhí đáng thương chỉ để một mình ngài nghe thấy.

- Tư tế Vee, ngài có thể chống đối được Nữ hoàng sao? Ngài là Tư tế, một nửa là thần. Nhưng Pharaoh thì đứng ngang với thần, được bảo chứng của thần. Cho dù chỉ có một nửa cơ hội, ta cũng muốn thử.

Tư tế dùng chất giọng không thể lay chuyển:

- Ta sẽ không để ngươi rời khỏi ta.

- Ta sẽ rời khỏi ngài - Kookie dứt khoát nói, sự bất đắc dĩ ngập tràn trong ánh mắt, đau đớn khôn cùng - Trong đêm hôm ấy ta đã quyết định như vậy. Nếu ngài vì cứu ta mà mất đi trái tim, ngài bảo ta phải sống làm sao? Nếu ngài không có trái tim, ta cũng sẽ chọn cái chết không cần trái tim. Nếu biết trước con đường ấy thảm khốc như vậy, sao không thử nhận lấy một lần cơ hội này.

Rời xa Tư tế là rời xa vùng an toàn, là đối diện nguy hiểm. Nhưng bởi vì yêu, bởi vì bảo toàn tính mạng cho ngài, Kookie chấp nhận bước ra vùng an toàn đó. Trái tim cậu run rẫy, tâm hồn vỡ nát, nhưng cậu được quyền lựa chọn khác ư? Tư tế vì cậu mà chết, so với cậu chết, vốn không có gì khác biệt.

Tư tế vẫn trầm mặt không biểu cảm, giọng lạnh băng:

- Ngươi có nghĩ tới, chính vì quyết định rời xa ta mới dẫn đến kết cục đau thương kia?

Kookie ngỡ ngàng với giả thiết ấy, nhưng rất nhanh liền lắc đầu phủ nhận:

- Ta chỉ biết thế gian này không ai có thể gây tổn thương cho Tư tế Vee, trừ khi ngài lựa chọn con đường đó. Và hiện tại, ngài lại chọn lựa bảo vệ ta mà quay lưng với Hoàng tộc.

Kookie hít thở sâu, kiên quyết xoay người nói với Công chúa:

- Công chúa, ta theo nàng trở về Hoàng cung.

Tư tế lặng người. Ngài không thể ép buộc người khác phải theo mình, mọi thứ bên cạnh ngài đều phải thuận tự nhiên, đều phải do tự nguyện. Ngài đã rất cố gắng đấu tranh với Công chúa, để nàng không thể dùng bất cứ lý do gì giữ chân Kookie. Nhưng có lẽ, ngay lúc này miễn cưỡng đưa Kookie rời đi đã là quá muộn màng, họ đã bị phát hiện. Vì vậy, giọng Tư tế thật buồn:

- Ta đưa ngươi đi.

Kookie cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Tư tế. Cậu biết Tư tế đã chấp nhận đánh đổi tất cả, chấp nhận bỏ thần điện, bỏ chức vị Quan Tư tế, cùng cậu đi đến vùng trời mới chỉ có hai người. Đó không phải lời hứa suông, mà ngài đã nhất quyết thực hiện.

Là người được đón nhận tình cảm sâu đậm đó, Kookie hạnh phúc biết bao nhiêu, trào dâng xúc cảm đến nghẹn ngào. Nhưng càng đau đớn hơn khi cậu không thể đón nhận yêu thương ấy.

Một cái xác không có trái tim, cái chết quá thảm khốc đối với một Quan Tư tế. Kookie không thể để ngài tiếp tục rơi vào vũng lầy chống đối Nữ hoàng, cậu phải rời đi, đau đớn mà rời đi.

Suốt quãng đường đến Hoàng cung, Tư tế ngồi trên kiệu xe ngựa, Kookie được ngồi kế bên, nhưng cậu chưa một lần dám ngẩng đầu nhìn ngài.

Kookie cúi gầm mặt, ánh mắt hướng xuống phía dưới, bị bàn tay thon dài thanh mảnh của Tư tế thu hút, rồi cứ vậy mà nhìn mãi không thôi.

Tư tế đặt tay hờ hững trên đầu gối, dáng ngồi khoan thai, lưng thẳng, đầu ngẩng cao, một bộ nghiêm cẩn quý phái. Ngón tay ngài đeo chiếc nhẫn bạc khắc hình nữ thần Isis, lúc nào cũng sáng lấp lánh sự thống trị quyền năng, cùng với tà áo trắng tinh khiết, hòa chung tô điểm thêm khí chất ngạo nghễ của một vị Quan Tư tế.

Kookie ngậm ngùi rời ánh mắt khỏi bàn tay của ngài, liếc nhìn ra đoạn đường đầy nắng mà họ đang đi qua. Vì cái gì mọi thứ nặng nề thế này? Vì cái gì một cuộc sống yên lành không vụ lợi trở nên khó khăn đến như vậy. Ngay cả bản thân vì sao phải chịu tội Kookie cũng không biết.

Bước vào Hoàng cung, trước sự nguy nga lộng lẫy của cường quyền, Kookie càng thêm choáng ngợp. Công chúa trực tiếp dẫn họ đến sảnh điện đại thần thiết kiến của Nữ hoàng, rồi dịu giọng nói với Tư tế:

- Nữ hoàng muốn gặp riêng Kookie. Tư tế Husani Vee, ngài có thể chờ ở đây.

Công chúa quay qua gật đầu với hai quan cận thần, muốn dẫn giải Kookie vào trong. Nhưng Tư tế lại rất nhanh nắm lấy tay Kookie, kéo cậu đứng ra phía sau ngài.

- Năng lực tiên đoán của Kookie không phải một hai từ là có thể lý giải được, Kookie càng không biết cách nói rõ ràng. Nữ hoàng muốn hiểu tường tận câu chuyện này, ta nghĩ ta nên đi cùng cậy ấy sẽ hữu hiệu hơn.

Bàn tay Tư tế luôn mang làn khí tươi mát của sự hồi sinh. Chỉ cái nắm tay cũng khiến tâm tình Kookie bình tĩnh đi rất nhiều. Nhưng giữa Hoàng cung cường quyền uy lực, cậu không giữ được trấn định như Tư tế, tâm trí căng thẳng đến chẳng nói nên lời. Tư tế quả nhiên không sợ gì cả, lần một lần hai đều không nể mặt Công chúa, kín đáo thể hiện rõ tâm tư với nàng, ngài không muốn giao Kookie cho bất kì ai, kể cả người đó là Nữ hoàng. Đến tận đây rồi mà một cơ hội mỏng manh ngài cũng không từ bỏ.

Công chúa luôn hiền hòa đã lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ, nhưng vẫn giữ chất giọng ôn nhu:

- Có vẻ như Kookie phải luôn trong tầm mắt của Tư tế mới khiến ngài an tâm. Thôi được, ta sẽ trình báo với mẫu hậu chuyện này - Công chúa bước đi vài bước, chợt xoay người lại, nhìn thẳng vào Tư tế, nhấn giọng - Ngài muốn thử thách lòng bao dung của Nữ hoàng đến mức nào? Ta cũng không biết vì sao bản thân bất chấp tất cả mà nói giúp cho ngài như vậy.

Lời Công chúa dịu ngọt như đường mật, lại như than như trách. Quả thật, Công chúa luôn dùng sự nhẫn nại đối đãi với Tư tế, khuyên can ngài hết mực, nhưng Tư tế vẫn lạnh lùng với nàng, vẫn không chút lung lay quyết ý bảo vệ Kookie.

Kookie lo rằng Tư tế sẽ thẳng thừng nói ra suy nghĩ "Ta không cần Công chúa thương tình nói giúp", khiến bao nhã ý thân tình của Công chúa đánh đổi chỉ là sự tổn thương. Cậu nhìn ra được lần này lại làm khó Công chúa rất nhiều. Không biết nàng có bị Nữ hoàng trách mắng hay không.

Ngay lúc đó, một cận thần hớt hải chạy vào, vội vàng thi lễ với Công chúa cùng Tư tế, rồi ngập ngừng nửa muốn bẩm báo nửa không. Công chúa phải ra lệnh, hắn mới gấp gáp nói:

- Chúa công tôn kính, thần điện từ vùng Thượng nguồn sông Nin vừa gửi thông báo khẩn, hạn hán kéo dài gần hai tháng qua vừa gây nên một vụ cháy rừng lớn, cả ruộng lúa và hoa màu đều bị thiêu đốt. Nạn đói hoành hành, thần điện khẩn cầu Nữ hoàng cấp cử quan Tư tế đến ban phép.

Tư tế Husani Vee vừa nghe đã lên tiếng:

- Quan Tư tế tại Thượng nguồn không cử hành các lễ tế ư?

Cận thần kia lắc đầu: - Không đủ sức, thưa Tư tế.

Công chúa rất lo lắng: - Tình hình hiện tại thế nào?

- Đã chết rất nhiều người, thưa Công chúa. Không chỉ vậy, vì đói khát và thiếu nước, dịch bệnh càng phát sinh nghiêm trọng.

Sự tình cấp bách, Công chúa liền quyết định: - Ai Cập đã bị cuốn vào cuộc nội chiến ở La Mã, nếu để nạn đói và dịch bệnh kéo dài sẽ rất nguy hiểm, hậu phương không vững thì tiền tuyến sẽ không xong. Giặc trong, giặc ngoài khó mà phòng bị. Tư tế Husani Vee, ta nghĩ ngài phải đích thân đến Thượng nguồn sông Nin một chuyến.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info