ZingTruyen.Info

[TaeKook] 🆘 Gào thét vô vọng (Lời nguyền Kim tự tháp)

Chương 52: Nhật kí của Ramsis (2)

BonFanfic


Tác giả: Bòn

Beta: Cho Kyung Ah

...//...

Cứu giúp thần dân là trách nhiệm của Quan Tư tế, họ đã được thần linh giao cho sức mạnh để thay thế thần làm việc ấy. Hơn nữa, đây là hạn hán và dịch bệnh, đều thuộc về quyền năng từ Điện thần Isis, Tư tế Husani Vee chính là người nắm giữ quyền năng tối thượng nhất có thể cứu giải thiên tai này.

Chấp niệm của Quan Tư tế với tôn chỉ của thần linh sẽ không cho phép họ phân vân lựa chọn giữa tình cảm riêng tư và thế sự quốc gia. Tư tế Husani Vee không có quyền từ chối nhiệm vụ này, mà tự tôn của ngài cũng sẽ không tha thứ cho bản thân nếu tắc trách trong việc cứu giúp thần dân.

Kookie cảm giác bàn tay của mình càng bị Tư tế Vee siết mạnh hơn. Cứ như đất trời cũng đang trêu đùa bọn họ, muốn họ phải xa rời nhau.

Tư tế Husani Vee trầm mặt, Kookie không lên tiếng. Công chúa liền bước đến gần ngài, đặt bàn tay lên trái tim nàng, trịnh trọng nói:

- Ta dùng chính trái tim của mình cam đoan với Tư tế, ta sẽ bảo vệ tính mạng của Kookie cho khi ngài quay về, bằng mọi giá.

Kookie bất ngờ đến ngẩn ngơ, cả Tư tế Vee cũng phải nhướn cao mày liếc nhìn nàng. Công chúa càng quả quyết:

- Ngài vì thần dân Ai Cập phải rời đi. Ta vì ngài mà giữ an toàn cho Kookie.

Như một lời ước hẹn.

Tư tế Husani Vee vẫn trầm ngâm không nói gì, mọi thứ dường như quá trùng hợp. Trùng hợp Công chúa nhìn thấy họ rời đi, trùng hợp Nữ hoàng muốn gặp Kookie, trùng hợp tin tức hạn hán được cấp báo ngay tại sảnh điện này. Trùng hợp ngài lại là Quan Tư tế.

Công chúa quyết đoán hạ lệnh:

- Chuẩn bị thuyền lớn ngay lập tức, Tư tế Husani Vee sẽ thân chinh đến Thượng nguồn. Ta sẽ cấp báo chuyện này đến Nữ hoàng.

Mọi thứ như được sắp bày sẵn, Tư tế Husani Vee có thể cải lệnh Nữ hoàng, nhưng không thể không tuân tôn chỉ của thần. Y chỉ có thể nhìn thẳng vào Công chúa, nhấn giọng:

- Ta tin lời cam đoan của Công chúa. Và, đa tạ nàng.

Công chúa mỉm cười thật hiền hòa, khiến trái tim của Kookie càng thêm bức rứt. Cậu đã liên lụy đến Tư tế, nay lại liên lụy đến Công chúa. Nếu lần gặp mặt này Nữ hoàng vẫn nhất quyết xử tội cậu, Công chúa biết làm sao?

Tư tế xoay người lại, nâng tay vuốt nhẹ mái đầu Kookie, ân cần nói:

- Chờ ta quay lại. Nếu có nguy hiểm gì, hãy nhớ món quà ta đã tặng ngươi.

Kookie bất giác đưa tay lên ngực, xoa nhẹ mặt dây chuyền Ankh nằm trong lớp áo, nghẹn ngào gật nhẹ mái đầu. Đôi mắt cậu lưu luyến vạn phần, ngay giây phút bàn tay hai người tách rời ra, ngay thời khắc Tư tế quay lưng bước đi, tâm trí Kookie đã thét gào phản kháng: cậu quyết định sai lầm rồi.

Tư tế đi đến dãy hành lang, rồi dừng bước, từ từ xoay đầu nhìn Kookie lần nữa.

Kookie đứng lặng người. Trái tim của cậu thật đau, như đang nứt vỡ đến cạn khô máu đỏ. Cái khát khao được vòng tay của ngài ôm lấy dâng trào mãnh liệt. Trong một khắc thoáng qua, cậu linh cảm lần chia ly này chính là mãi mãi.

Đôi chân Kookie vô thức bước đến trước. Chỉ xa rời Tư tế phút chốc đã khiến cậu đau đớn đến thắt nghẹn. Cậu cảm thấy thật hối hận, bỏ trốn cùng Tư tế mới chân chính là ý muốn của cậu. Cậu không nên đến Hoàng cung, không nên kỳ vọng vào cái cơ hội mỏng manh từ lòng nhân ái của Nữ hoàng.

Công chúa lập tức bước ra, chắn đi tầm nhìn của Kookie, nhấn giọng:

- Nữ hoàng đang chờ, chúng ta vào thôi. Đừng lo lắng, cậu rất nhanh sẽ được gặp lại Tư tế.

Tư tế vẫn đứng tại nơi ấy, dùng ánh mắt nồng nàn thiết tha nhìn cậu. Kookie run run khóe miệng, nói trong tiếng nấc:

- Ta chờ ngài... Chờ Tư tế Vee đến đón Kookie.

Nước mắt cậu chực chờ rơi thành giọt. Sắc mặc Tư tế càng đượm buồn, rồi từ từ chuyển dần sang trìu mến, ngài mỉm cười thật nhạt, giọng dịu dàng:

- Ta sẽ!

Ngài chắc giọng cam đoan, rồi xoay người rời đi, khuất dạng sau vách tường đá vô tri, để lại sự trống trải hoài mong trong lòng Kookie. Cậu nhất định sẽ an toàn, cậu nhất định sẽ chờ được ngày Tư tế đến đón.

Ngày hôm đó, Kookie lại không gặp được Nữ hoàng. Công chúa dẫn cậu đến một gian phòng chờ, và Kookie chờ mãi mà không được lệnh triệu hồi. Hầu cận của Công chúa đến thông báo Nữ hoàng có việc đột xuất, sẽ gặp cậu khi nào xử lý xong mọi chuyện.

Kookie biết thân phận hèn mọn của mình, nên rất ngoan ngoãn ngồi chờ.

Trong Hoàng cung rất tĩnh lặng, không ai dám làm ồn, không ai dám càn quấy. Kookie một mình ngồi trong phòng, trông ra cảnh vật bên ngoài khung cửa sổ. Vườn thượng uyển đủ màu sắc trăm hoa đua nở, bên cạnh là ao nước trong lành, loáng thoáng thanh âm róc rách từ hòn non bộ, có chút yên bình, cũng có chút cô đơn.

Kookie bước đến gần cửa sổ hơn, nhìn vào khe đá giữa ao hồ, trông thấy từng dòng nước xanh mát chảy ra, rơi xuống ao, hòa cũng làn nước bên dưới.

Màu trong xanh của nước dần dần biến đục, trở nên đỏ thẫm đặc sệt, nặng nề chảy từng dòng nóng rát, đốt cháy mọi thứ xung quanh. Khe đá bỗng chốc vỡ tung ra thành miệng núi dữ tợn, vùn vụt cuộn trào dung nham, vùi lấp đi tất cả.

Ruộng vườn, hoa màu, làng mạc hóa tro tàn... Tiếng thét gào đinh tai, tiếng than oán ngút trời, tiếng khóc nấc từng cơn thảm thiết... Cảnh tượng trước mắt như địa ngục trần gian. Ai Cập chìm trong biển lửa, đói khát, bệnh tật và loạn lạc. Một đất nước phồn vinh, một nền văn minh thịnh vượng, bỗng chốc bị diệt vong không vết tích.

Kookie mở tròn miệng kinh hãi, chân bước lùi liên hồi. Cậu vừa nhìn thấy tương lai của Ai Cập, hay nhìn thấy sự trừng phạt thảm khốc của thần?

Kookie hoảng sợ đến không trụ vững, ngay khi lùi đến cạnh bàn thì cậu cũng vô lực ngồi xuống ghế, thất thần.

Lại là linh cảm tiên đoán, bất ngờ đến cũng bất ngờ đi. Nhưng những gì mà Kookie nhìn thấy luôn là đau thương tang tóc, chưa bao giờ có một cảnh vui vẻ hạnh phúc nào.

Cứ như đó là định mệnh đặt cho cậu.

- Phải báo ngay cho Tư tế Vee... - Kookie lẩm bẩm với chính mình rồi đứng bật dậy, chạy ra khỏi phòng. Mặc kệ hai người hầu cận can ngăn, cậu vẫn cứ xông ra. Trong đầu Kookie hiện giờ chỉ muốn gặp Tư tế Vee, muốn nói ra tất cả với ngài. Ngài đang ở Thượng nguồn Ai Cập, nơi mà núi lửa sẽ bùng nổ.

Rầm một tiếng, Kookie va ngay vào người đột nhiên chắn ngang mặt cậu, khiến cả hai loạng choạng muốn ngã xuống. Khi cậu định hình lại mọi chuyện thì mới nhận ra người đó là Công chúa.

Công chúa không hề tức giận, cũng không định tội Kookie dám tự ý rời khỏi phòng chờ, còn rất quan tâm lo lắng:

- Chuyện gì vậy Kookie? Sao ngươi lại hớt hải như vậy?

Kookie thở dốc, gấp gáp nói: - Ta muốn gặp Tư tế Vee.

Công chúa liền lắc đầu: - Không thể, ngài ấy đã lên thuyền rồi. Còn ngươi phải chờ diện kiến Nữ hoàng.

Kookie rất sốt sắng: - Ta phải gặp Tư tế Vee! Không thể chậm trễ, liên quan đến tính mạng của rất nhiều người, cả sự an nguy của Tư tế, là chuyện vô cùng hệ trọng.

Công chúa kiên quyết ngăn Kookie lại, nhấn giọng:

- Ngươi không thể rời khỏi Hoàng cung. Đừng quên đây là cơ hội cuối cùng mà Nữ hoàng dành cho ngươi. - Thở ra một hơi, Công chúa kiên nhẫn phân giải - Ta hiểu rõ rạng sáng nay hai người muốn làm gì, ta biết Tư tế muốn mang ngươi bỏ trốn. Nhưng hành động đó không khác gì tự sát, hai người sẽ không bao giờ trốn thoát. Ta đã hết lòng cứu giúp ngươi và Tư tế rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn gặp mặt mẫu hậu, khiến Người tin ngươi vô tội là mọi chuyện sẽ được giải quyết. Ngươi đừng gây rối nữa.

Kookie sẽ không thất lễ với Công chúa, nghe nàng bày tỏ tâm tư cậu càng cảm kích và biết ơn nàng, thế nhưng những gì mà tương lai sắp diễn ra quá thảm khốc, cậu tin rằng chỉ có Tư tế Vee mới có thể cứu vãn tình thế này.

Công chúa lại nói tiếp:

- Ta có cách chuyển lời của ngươi đến Tư tế Husani Vee, hãy tin ta.

Công chúa nhìn thẳng vào mắt Kookie, cam đoan. Đôi mắt sáng như hai giọt pha lê thanh khiết, cả gương mặt nàng đều mang dáng vẻ sáng trong của thiên thần, nàng chính là chỗ dựa duy nhất hiện giờ của Kookie. Vì vậy, Kookie chẳng còn cách nào khác, khổ sở nói:

- Ta nhìn thấy núi lửa phun trào, ta nhìn thấy Ai Cập thương vong.

Công chúa kinh hãi lặng người đi. Một lúc lâu nàng mới bình tĩnh lại, kéo Kookie vào góc khuất, nhấn giọng:

- Chuyện này ngoài ta ra, ngươi không được nói cho bất kì ai biết. Rõ chưa?

Kookie liên tục gật đầu. Cậu biết sự việc này rất nghiêm trọng, liên quan đến vận mệnh Ai Cập, và cả tính mạng của cậu. Đây là lời tiên đoán để cậu chứng minh sự vô tội của mình. Nhưng người chuyển được tin cho Tư tế hiện tại chỉ có thể là Công chúa, nàng cũng dùng trái tim của mình để bảo vệ cậu, nên cậu tin tưởng nàng.

Công chúa cẩn thận căn dặn Kookie phải ở yên trong cung, ngoan ngoãn diện kiến Nữ hoàng. Còn nàng sẽ cho người gửi thư tuyệt mật đến Tư tế Vee, thông báo tin này và nhắc nhở Tư tế nên quay về càng sớm càng tốt.

Sau đó, Công chúa rời đi thật lâu, Nữ hoàng vẫn không gặp Kookie.

Các hầu cận sắp xếp cho cậu vào ở trong một khuôn viên nhỏ, chờ đợi ngày Nữ hoàng triệu kiến. Kookie ở đây ngày này qua ngày khác, không ai làm khó cậu, nhưng cũng chẳng ai nói chuyện với cậu. Cung nữ mỗi buổi đều đến đưa cơm, trang phục thay đổi, xong việc thì lập tức rời đi, Kookie có cảm giác bọn họ muốn tránh né cậu, không muốn tiếp xúc với cậu.

Thời gian trôi qua thật chậm, chờ đợi càng khiến tinh thần mòn mỏi hơn. Kookie không dám hỏi đến chuyện khi nào mới được gặp Nữ hoàng, địa vị của cậu quá nhỏ bé để được phép thắc mắc vấn đề đó. Cậu chỉ có thể thử hỏi dò về Công chúa, muốn biết nàng đang ở đâu, có chuyển được tin tức đến Tư tế Vee hay chưa, Tư tế xử lý thế nào, bao lâu sẽ đến đón cậu... Nhưng không một ai giải đáp cho Kookie biết, tất cả cung nữ, hậu cần đều tránh giao tiếp với cậu.

Đến một ngày Kookie cũng nhận ra, mình đang bị giam lỏng.

Kookie rất hoang mang, rất hoảng sợ. Cậu đã bị tách biệt với thế giới bên ngoài. Hiện tại ngoài việc nhận định được ngày và đêm, cậu không còn biết bất cứ thông tin nào khác.

Sống trong cô quạnh, tịch mịch ấy thật lâu, dường như cũng quên đi ngày tháng, sắc mặt Kookie tiều tụy đi thấy rõ.

Hôm nay, bỗng nhiên vị cung nữ vẫn luôn im lặng lại lên tiếng:

- Công tử Kazemde, chúng tôi phải dọn phòng theo định kỳ, ngài có thể đi dạo ngoài khuôn viên một lúc.

Phía sau phòng của Kookie có một khuôn viên nhỏ, nối thông ra vườn thượng uyển của Hoàng cung, nhưng vẫn luôn khóa cửa. Có thể vì quản lý hoạt động của Kookie, họ không muốn cậu đi lung tung ra ngoài đó, chỉ khi dọn phòng, cửa mới mở. Từ đó đến nay đã dọn phòng ba lần, Kookie ước chừng thời gian đã trôi qua ba tháng.

Ba tháng chỉ đối diện với bốn vách tường, từng ngày từng giờ trải qua trong bất an lo lắng, không biết số phận mình sẽ bị định đoạt ra sao. Kookie tự an ủi bản thân rằng Nữ hoàng giam lỏng cậu là để chờ thời gian chứng minh việc núi lửa có phun trào hay không. Nếu lời tiên đoán là đúng thì cậu sẽ vô tội. Khi đó, cậu được tự do, Tư tế cũng không bị liên lụy, Công chúa hẳn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến Tư tế Vee, sự não nề hiện rõ trên nét mặt Kookie. Cậu nhớ Tư tế vô cùng. Nhớ hương thơm phảng phất xung quanh ngài, nhớ nét mặt trầm lặng cùng giọng nói uy nghiêm của ngài, nhớ mái tóc dài xoăn óng mượt, và cả vòng tay lẫn cái hôn nồng cháy. Nhớ tất cả, nhớ đến cuồng dại muốn thét gào lên.

Nỗi nhớ hàng ngày gặm nhấm tâm hồn Kookie, nên khi cậu thẫn thờ nâng mắt nhìn qua hàng rào khuôn viên, trông về mái hiên ở dãy hành lang phía xa, trái tim chợt hẫng đi một nhịp. Vị quý nhân toàn thân lụa trắng, mái tóc xoăn dài, dáng ngồi nghiêm cẩn ấy không phải là Tư tế Husani Vee đó ư?

Chính là Tư tế Vee! Kookie khẳng định vì cái khí chất thoát tục của ngài không thể nhầm lẫn với bất kì ai. Ngài ngồi ở đó, lặng yên nhìn xuống mặt bàn, trầm tư ổn trọng.

Vậy là Tư tế Vee đã về rồi, ngài đến đón cậu phải không? Kookie hân hoan muốn cất giọng gọi to, nhưng lời đã ra đến miệng lại vụt tắt, cậu lặng người nhìn trân trân vào cảnh tượng trước mắt.

Công chúa Menefer quyền quý từ phía sau khoác lên vai Tư tế chiếc áo choàng quen thuộc của ngài, cúi đầu gần như là sát cạnh bên mặt Tư Tế, rất giống hành động hôn lên má của ngài. Cử chỉ ân cần, gần gũi đến bất thường. Tư tế lại không chút khó chịu, vẫn thản nhiên để Công chúa giữ tư thế ấy mà trò chuyện một lúc, ngài mới đứng dậy, cùng Công chúa rời đi.

Cả hai sóng bước cùng nhau, Công chúa cười thật tươi, đi sát cạnh Tư tế, gần như không có khoảng cách. Dù là với Kookie, Tư tế cũng không dung túng cho hành động thân mật như vậy ở bên ngoài.

Họ đã rời đi thật lâu, Kookie vẫn chưa lấy lại tinh thần.

Mãi đến khi người cung nữ đến thông báo Kookie phải trở về phòng, cậu mới thẫn thờ cất bước.

Nhiều ngày sau đó, Kookie vẫn trông ngóng chờ đợi, hình bóng Tư tế lại chẳng thấy đâu.

Ngài không đến đón cậu. Thậm chí, không một lời truyền tin hỏi thăm cậu.

Kookie trăm lần tự hỏi, người hôm ấy có phải Tư tế Husani Vee hay không, nhưng nét cao lãnh rất đặc biệt của ngài đã khẳng định với Kookie, cậu không nhìn lầm. Tư tế đã về đến Hoàng cung, lại không có chút gì đoái hoài đến cậu.

Tư tế đi cạnh Công chúa, lại đặc biệt đẹp đôi.

Suy nghĩ ấy, hình ảnh ấy vỡn vơ trong đầu Kookie, khiến mỗi ngày khi bóng đêm ập xuống, cậu bắt đầu gặp ác mộng. Cậu thấy mình bị bỏ rơi, thấy mình bị chôn sống, thấy Tư tế đã rời khỏi cậu.

Kookie tỉnh giấc. Giữa bóng tối bao trùm, giữa khung cảnh đơn côi, cậu không chịu nổi nữa, bật khóc.

Ban đầu chỉ là từng tiếng rấm rứt, càng khóc càng không kìm được đớn đau, cuối cùng là òa lên vụn vỡ.

Cậu muốn gặp Tư tế, cậu muốn rời khỏi chốn giam giữ này, cậu muốn được ở bên cạnh ngài.

Vì cái gì cậu không được hạnh phúc? Vì cái gì mọi người lại đối xử với cậu như vậy? Cậu đã chọn một cuộc sống lương thiện không tranh đoạt, chọn cứu giúp thay vì lặng im, chọn thứ tha thay cho oán hận, cuối cùng, cậu nhận lại được gì?

Kookie gục đầu vào đầu gối, ngồi co rút vào vách tường, nỉ non từng tiếng bi thương. Bóng đêm bao trùm lấy cậu, như cũng muốn góp phần với những con người vô cảm kia, cô lập một mình cậu.

Oubestet nghe tiếng khóc, vội chạy đến bên Kookie, cố gắng chui vào lòng chủ nhân, meo meo kêu lên an ủi. Nó giơ bàn tay bé chạm đến mái đầu Kookie, cào cào nhẹ, rồi lại vươn người hỉnh mũi vào tóc cậu, nhắc nhở sự tồn tại lặng lẽ này.

Kookie ngẩng đầu, ôm chầm lấy Oubestet, òa lên:

- Mày sẽ không rời bỏ tao, phải không? Cho dù tao chết, mày cũng không rời bỏ tao, phải không?

Oubestet meo meo hai tiếng, như lời khẳng định.

Vừa lúc đó, cửa sổ bật tung ra, một người cao lớn vạm vỡ nhảy vào, tay cầm theo ngọn đuốc, rọi sáng cả gian phòng. Gã liếc nhìn qua, tức giận quát:

- Ngươi còn có thời gian ôm mèo? Đi mau!

Sau cơn hoảng hồn kinh hãi, Kookie nhận ra người đến là Ramsis, càng ngỡ ngàng hơn:

- Ngươi... sao ngươi lại đến đây?

Ramsis tức giận: - Dĩ nhiên là cứu ngươi, cái tên ngốc này.

Ramsis tiến đến, gần như là vồ lấy Kookie, lôi cậu đi.

Kookie hoảng sợ, ghì hai chân xuống nền đá, thất thanh:

- Ngươi làm gì vậy? Ta không thể rời khỏi đây, ta chờ gặp Nữ hoàng. Ta mà trốn đi sẽ bị định tội.

Ramsis nghiến răng:

- Ngươi đã bị định tội, ba ngày sau sẽ hành hình, còn chờ đợi gặp ai?

.

.

.

* Ở Ai Cập, Quan Tư tế và thầy tu vẫn kết hôn bình thường nha. Không giống phật giáo là phải lục căn thanh tịnh đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info