ZingTruyen.Info

[Taekook] Đại ca và giám đốc.

40,

jeontaehyung_kim

Chiều chuộng đôi khi cũng khiến Jungkook cảm thấy bản thân có lỗi với hắn, thai kì bước vào tháng thứ tám. Bụng to đến đỉnh điểm, vậy nhưng Jeon Jungkook mỗi tối không được ngủ bên cạnh Taehyung vì hắn đang bị cảm. Bởi có lẽ sau khi khỏi bệnh, với sự tiếp xúc gần gũi kia bầu đã lây luôn cho hắn rồi.

Jungkook với cái bụng tròn vo như trái banh, lại nặng trịch đến di chuyển cũng là cả một vấn đề. Vì lý do này nên Jeon lại càng cần hắn nhiều hơn, bầu dạo này không được hôn môi, chúc ngủ ngon đều sẽ qua lời nói. Đến cái mức nằm ngủ cũng là một mình một cái giường.

Đại ca mãi mà mới đổi được tư thế nằm nghiêng người, cậu muốn ngồi dậy nhưng cơn buồn ngủ quái đản kia và cả cảm giác buồn tiểu ứ động làm cậu khẽ rùng mình. Bụng to, chèn vào bàng quang của Jungkook. Có khi cậu sẽ vì đôi ba cái đạp nghịch ngợm của bé con mà ứa cả nước tiểu, Jungkook đương xấu hổ khi nói với hắn điều đó. Nhưng Kim Taehyung lại chưa từng chê cười, Jungkook vừa đứng dậy được thì hắn đã mở cửa phòng. Còn cẩn thận đeo khẩu trang.

"Sao thế anh? Đi vệ sinh hửm? Anh đứng yên, em tới dắt tay anh."

Jungkook thấy hắn thì tỉnh luôn cả ngủ, đương nhiên trong lòng càng phấn khích tột đồ. Bầu đưa tay về phía trước, muốn nhanh chóng được hắn nắm lấy. Jeon thở ra một hơi, mặt mày hồng hào còn e ngại đôi chút. Cứ hễ Kim Taehyung cố né tránh thì cậu sẽ tìm cách dính sát vào hắn.

Kim Taehyung dắt được bầu vào nhà vệ sinh, hắn còn định quay mặt đi để người ta thoải mái. Vậy nhưng Jungkook xấu hổ cách mấy vẫn quay sang nhìn hắn, không muốn người ta quay mặt đi.

"Em ra ngoài để anh thoải mái, còn đứng ở đây sẽ nhìn anh đi vệ sinh luôn đấy!" Taehyung có ý chọc ghẹo, thường ngày chỉ cần nói đến đây thì bầu đã tự động thẹn thùng đỏ bừng khuôn mặt. Jungkook lúc ấy chắc chắn sẽ nắm chặt quần, lắp lắp đuổi hắn ra ngoài.

Vậy nhưng hôm nay, Kim Taehyung cũng giác ngộ được vài điều mới lạ.

"Bụng anh bự... không giữ được quần, với... ừm- bình thường em cũng thấy mà. Bây giờ, Taehyungie giữ quần giúp anh... anh không ngại đâu." Jungkook nói càng ngày càng nhỏ, vậy nhưng so với phòng tắm vang vọng thì hai tai của hắn nghe rõ mồn một.

Nói là giữ quần giúp, vậy nhưng Kim Taehyung lại giống như làm bảo mẫu hơn. Áo quần của Jungkook là kiểu vừa dài vừa rộng, bây giờ đi vệ sinh người ta giữ cái này sẽ bị ướt cái kia. Kim Taehyung dùng cả hai tay để giữ. Thế rồi lúc xong xuôi, bầu lại cúi đầu nhìn quần ngủ của mình. Cậu hít vào một hơi đầy căng thẳng. "Ống quần của anh bị ướt..."

"Anh cố tính làm rơi..." Taehyung biết thừa người ta đang làm nũng rồi, tuy đã ba mươi nhưng hắn chắc rằng Jungkook thiếu hơi hắn mấy hôm đã chịu không được. Vòi nước kia mở ra chưa được bao lâu, Jungkook ưỡn bụng bầu quơ tay làm rơi ly nước xuống sàn.

"Anh không... do, do bụng bự nên anh không thấy mà."


"Được rồi, ra ngoài mặc quần khác là được. Mai em phải ra sân bay sớm, Jiwon thay em chăm sóc anh. Cần gì cứ bảo đấy... anh ấy giúp không được thì phải gọi em. Hiểu không?"

Chạm vào rồi, Jeon Jungkook cả ngày ỉu xìu đều vì lý do này. Bây giờ hắn nhắc lại thì mắt nai ngây ngô của bầu cũng tự động bật công tắc mà ươn ướt, Jungkook ngồi phịch xuống nệm mà không kiêng nể gì. Cậu hít mũi, hai cái má phụng phịu rũ xuống. "Em... em nói là đợi anh sinh rồi mới đi mà, sao bây giờ lại..."


Kim Taehyung bị cảm thông thường, tuy vậy vẫn ngại đụng vào người cậu. Hắn mở tủ lấy quần muốn mặc cho cậu nhưng Jungkook thì có vẻ không chấp nhận được việc hắn đi xa mà không mang theo mình.

"Em không trả lời anh, em... không thương anh!'' Jungkook dậm chân một thoáng thật nhẹ, đôi khi mang thai lại khiến cậu nghĩ đến vài chuyện nhỏ xíu như con kiến. Đương như hiện tại, bầu cau mày vẫn đang ganh tị với những bạn bầu khác vì chồng bạn ấy sẽ ở bên từ ngày đầu mang thai cho đến khi người ta chuyển dạ.

Kim Taehyung biến mất khi Jungkook biết tin cậu mang thai, sau đó gần cuối những tháng sắp sinh hắn tiếp tục không ở bên cạnh. Jeon biết hắn vì công việc gấp gáp nhưng cậu đã rất tủi hờn, dù là chỉ một chút bé tẹo như chuyện trẻ con nhưng bầu ức lắm. Vì Jungkook chỉ chờ đến khi mình được Taehyung nắm tay, dắt đi sinh em bé mà thôi.



Jungkook cúi thấp đầu, rụt cổ. Đôi môi mềm mại mím chặt có xu hướng dẩu ra, nhìn kĩ thì cứ như đang ngăn việc bản thân mếu. Mấy tiếng sụt sịt mũi lại len lỏi, truyền đến tai Kim Taehyung thì hắn biết người ta đã dỗi rồi.

Kim Taehyung ngồi xuống trước mặt cậu, vươn tay ôm bụng tròn xoe xinh xắn của bầu lớn. Hắn ve vuốt tấm lưng ấm áp của Jungkook, chất giọng có phần trầm đi và khản đặc chỉ vì nghẹt mũi. "Cục cưng, em sẽ nhanh thật nhanh hoàn thành công việc rồi về nhà dắt anh đi sinh em bé mà? Nếu như em lười biếng chờ đến khi anh sinh xong thì chúng ta sẽ lại càng khó gặp nhau, em muốn sau khi sinh sẽ yêu anh thật nhiều. Giúp anh chăm con nữa, nên bây giờ phải mau chóng xong việc chứ!"

"Anh hiểu em mà, Jungkookie nhỉ?" Taehyung chốt hạ ngọt ngào bằng cái thơm ở trên chiếc bụng tròn, hắn cọ gò má lên chỗ nhô lên mang hơi ấm dễ chịu. Bất ngờ Jungkook nắm tóc hắn, giật nhẹ như "giận yêu" rồi đáp lời thật khẽ.


Cậu nhéo vào chóp mũi hắn, lòng tuy bồn chồn xen lẫn buồn bã nhưng vẫn đầy mạnh mẽ để trả lời. "Anh, nghe lời em. Phải nhanh xong việc để dắt anh đi sinh em bé... nếu em không chịu về thì anh sẽ không đi sinh đâu. Em nhớ đấy!"


"Em biết rồi, sẽ nghe lời anh... vì em ngoan mà."

Jeon Jungkook gật gật đầu, bàn tay ngay tức khắc chớp lấy thời cơ níu hắn. Tròn xoe mắt, chất giọng mang theo nghèn nghẹn như sắp khóc. "Lên giường ngủ với anh... còn không thì, mai em đi anh sẽ ôm bụng theo chúng nó đi đòi nợ đấy! Anh á... không có đùa đâu."



Kim Taehyung phì cười nhưng hắn sợ cứ cái đà này thì "chiếc cảm" kia sẽ cứ lây qua rồi lại lây lại mất. Giám đốc vừa định từ chối nhưng bầu cưng thông minh, lại nhanh nhẹn kéo khẩu trang của hắn ra, vươn đầu lưỡi liếm lung tung trên môi hắn.

"Không... không có lây qua cho anh nữa đâu, anh khỏe lắm! Cảm mà phiền em thì anh liếm là em khỏi ngay!"


Được nằm trong vòng tay của người yêu, Jungkook sung sướng cười híp cả mắt. Cuộn mình ở trong chăn với hắn, bầu nhích mông tiếp tục lùi về phía sau để gần hắn hơn một tẹo tèo teo nữa. Tuy nhiên Kim Taehyung giả vờ ngủ kia biết được giữa bọn họ không còn cái khoảng cách nào để gần hơn nữa rồi.

Giám đốc trẻ sợ nghịch ngợm kia làm hắn mất kiên nhẫn, Kim Taehyung vỗ nhẹ vào má mông đã tròn nay lại còn lớn hơn trước một thoáng thật nhẹ nhưng đủ phát ra loại tiếng kêu ơi là kêu.

"Cưng ngủ đi, cái khoảng cách kia của chúng ta không sát thêm được đâu... bé mang thai tháng thứ tám rồi đấy."


Jungkook không biết nghĩ cái gì, cậu hoảng hốt nhích mông ra xa cái chỗ ban nãy mà mình dí sát vào. Cậu ôm chăn, giấu mặt. "Em nói bừa, không... không có ai ngoan mà nói bậy như em đâu. Giận đấy!"  



___

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info