ZingTruyen.Info

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 9

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

Thẩm Lược mất trí nhớ như thay đổi thành một người khác, hắn trở nên nhát gan hay sợ, thậm chí có chút yếu ớt. Ta nhìn một Thẩm Lược như vậy, không thích ứng nổi, nhưng ta phải đối tốt với hắn, tư vị khó chịu đến sắp chết ấy, ta không muốn cảm nhận thêm lần nào nữa.

Ta bắt đầu kè kè bên hắn, nhưng đối mặt với một Thẩm Lược quá khác với ấn tượng, ta thường không biết nên nói gì, chỉ biết trầm mặc, trầm mặc, rồi lại trầm mặc...... Cổ của hắn bị thương, lúc nói chuyện rất gian nan, nên ta cũng mượn đó làm cớ, không chủ động mở miệng.

Cứ như vậy trôi qua mấy ngày, ta không nín được nữa, hỏi: "Ta nghe Vu Luyện nói, ngươi mất trí nhớ?"

Hắn có chút hoảng loạn gật gật đầu, tóc đen tản ra trên áo gối, mặt càng thêm tái nhợt.

Ta nhíu nhíu mày, trong lòng đột nhiên không đành lòng, nên cũng không truy vấn thêm nữa.

36.

Ta luôn cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng không tìm ra nguyên cớ.

Sau đó ta nghĩ, liệu Thẩm Lược này có phải giả hay không, vì vậy vào đêm trăng tròn theo lẽ thường đi vào phòng hắn. Tim ta đập liên hồi, nhưng hắn vẫn nằm ở trên giường, khuôn mặt bình thản, chủ là hơi có chút bất an.

Nhưng ta so với hắn càng thêm bất an...... Ta đi lên trước, đặt tay lên cổ hắn, thử một chút, có thể cảm nhận được cổ trùng ta đặt ở trong máu hắn chậm rãi bơi lội. Khắp thiên hạ chỉ có một con, chỉ nghe ta triệu hoán, rời cơ thể tất sẽ chết, tuyệt đối không ai có thể phục chế.

Nghĩ như vậy, ta thoáng an tâm.

37.

Hắn vẫn là Thẩm Lược, làn da hắn có dấu vết của ta, thân thể hắn có vật của ta, hắn vẫn thuộc về ta, nhưng tựa hồ có chỗ nào không đúng.

Hắn không như ta nhớ nữa, ánh mắt hắn nhìn ta vẫn chứa dự sùng bái, nhưng dường như thiếu đi thứ gì đó.

Ta tìm không ra đáp án, rồi lại luyến tiếc giống như lần trước, đàng phải cố gắng đối xử tốt với hắn.

Chưa có người nào dạy ta cái này, ta chỉ có thể giống như trẻ con tập tễnh bước đi, vuốt ve từng chút đi thích một người.

38.

Đúng vậy, ta thích hắn, từ rất sớm đã bắt đầu thích, chỉ là ta bây giờ mới phát hiện những cảm giác lo được lo mất đại biểu cho cái gì.

Tựa như ta cho rằng ta vô tâm, thẳng khi hắn chết đi mới phát hiện, nguyên lai nơi đó cũng sẽ đau.

Cũng may, hiện tại không tính là quá muộn.

39.

Lúc Thẩm Lược thay quần áo , ta gắt gao nhìn chằm chằm dấu vết sau eo hắn, sau đó không nhịn được, vươn tay nhẹ nhàng chạm vào, cả người Thẩm Lược chấn động, tai đỏ lên......

Hắn không nên có phản ứng như thế, ta nghĩ như vậy, như không có việc gì buông tay xuống.

Thẩm lược chẳng những mất trí nhớ, đến võ công cũng quên, ta đầu tiên là khiếp sợ, sau lại có chút mờ mịt —— những ý niệm đã từng chợt lóe qua đột nhiên thực hiện được, nhưng ta lại không cảm nhận được nửa phần vui sướng.

Vì sao?

40.

Bất quá từ khi không có võ công, ta không cho hắn ra cửa, Ma giáo là nơi cá lớn nuốt cá bé, bây giờ Thẩm Lược quá yếu, nhất định sẽ bị người ta đạp dưới lòng bàn chân.

Ta tự nhiên sẽ để tình huống đó phát sinh, nhưng trưởng lão là cái đám phiền phức, bọn họ ở trong giáo có danh vọng cực cao, dù là ta hay người phụ thân vô pháp vô thiên, cũng phải nghe theo chỉ thị của bọn họ. Vị trí hộ pháp trong tay Thẩm Lược tất nhiên không giữ nổi, nhưng ta vẫn không biết nên an trí thế nào, chỉ đành chủ động gánh công tác của hắn.

41

...... Không nghĩ tới những việc hắn làm ngày thường lại khó như vậy, bị một đống con số làm cho sứt đầu mẻ trán.

Có phải...... Trước kia ta luôn tệ bạc với hắn không?

42.

Vì thế, ta tìm rất nhiều thư tịch về tình yêu, lật xem từng cuốn.

Thế gian này phần lớn đều ca tụng tình yêu nam nữ, đồng tính lại cực ít, ta xem mấy quyển liền, đều là về phương diện hợp hoan.

Công pháp song tu của Ma giáo ta có đấy, chỉ là hậu cung toàn nữ nhân kia, đều là thứ vó cũng được không cũng chả sao, Thẩm Lược không giống bọn họ, hắn bên ta hai mươi năm, những hồi ức từ lúc ta nhớ được đều có hắn, trên đời chỉ có hai người vậy thôi, một là phụ thân, một là hắn.

Khác nhau ở chỗ, người trước ta chắc chắn phải giết chết, người sau ta nhất định bảo hộ hắn.

...... Bất luận như thế nào, khi ta xem xong những quyển sách đó, đột nhiên nhớ tới một vấn đề.

Thẩm Lược hắn...... Thích ta không?

43.

Ta lấy hết can đảm hỏi hắn, nhận được đáp án làm ta vui sướng.

Thẩm Lược cũng thích ta!

Hắn nói hắn đã quên mọi việc trước đó, là thật sự quên đi...... Ta đột nhiên thấy may mắn, dù sau hồi trước ta đối cử với hắn rất tệ, giờ hắn đã quên đi, ta có thể cho hắn một tương lai tốt hơn.

Vì thế dưới sự kích động, ta giang hai tay ôm lấy hắn, cảm thụ thân thể nóng ấm nhẹ nhàng phát run ở trong lòng ngực ta, yếu ớt tựa như một bảo vật yếu ớt.

Ta nghĩ, từ giờ trở đi, ta sẽ thật quý trọng hắn.

Đền bù những việc trước kia thật tốt.

44.

Sau đó ta cuối cùng cũng tìm được một chức vị an toàn, có thể chuyể Thẩm Lược qua đó.

Trước đó ta còn thấp thỏm dò hỏi ý kiến hắn, nhưng đối phương lại dễ dàng tiếp nhận —— ngược lại ta bắt đầu do dự.

Ta có một dự cảm, nếu thật sự làm như vậy, Thẩm Lược ở bên ta hai mươi năm, sẽ vĩnh viễn biến mất......

45.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn chọn phong hắn làm cung chủ Uyên Ương cung.

Ta thích Thẩm Lược, ta muốn bảo vệ hắn, nếu thực sự có ngày bao vây tiễu trừ Ma giáo, trong Uyên Ương cung có mật đạo, hẳn kaf hắn có thể sống sót.

Ta không muốn lại nhìn thấy hắn bị thương, thậm chí là chết đi......

So với thương tổn hắn, ta càng muốn hắn sống.

46.

Việc ngoài ý muốn vẫn xảy ra.

Trong nháy mắt đó ——  mộc bài bị đánh rơi, Thẩm Lược bị một sức mạnh vô hình đánh trúng, cơ hồ chỉ trong chớp mắt.

Toàn bộ quá trình, bốn phía Thẩm lược không có một bóng người, ta mờ mịt lại phẫn nộ trừng mắt giữa không trung, ý đồ nhìn ra gì đó, nhưng lại không phát hiện được gì cả......

Đó là lần đầu tiên ta cảm thấy mình thật vô năng.

47.

Thẩm Lược vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, ngay cả Vu Luyện cũng không có phương pháp, mắt thấy hắn hô hấp càng ngày càng mỏng manh, ta chỉ có thể ngày đêm canh giữ ở bên người hắn, dùng chân khí giữ mệnh cho hắn. Sau đó không biết Vu Luyện tra xét gì trong sách cổ, nói vết chưởng trên ngực Thẩm Lược giống như bị lệ quỷ đả thương.

Ta cũng không tin thần quỷ yêu ma, nhưng chuyện tới giờ cũng không có thường thức nào giải thích được những chuyện đã xảy ra, vừa lúc một đám đạo sĩ du lịch đi ngang qua chân núi, ngựa chết cũng coi như ngựa sống, bắt bọn họ đi chạy chữa.

48.

Phục Ma Trận tiêu phí ba ngày, bọn họ đưa ra yêu cầu gì ta đều làm theo, chỉ cầu có thể cứu sống Thẩm Lược của ta.

Lúc khai trận ta không ở trong phòng, mà nôn nóng chờ ở bên ngoài. Lấy nhĩ lực củ ta, ta nghe rất rõ động tĩnh phía sau cửa, sau khi những đạo sĩ đó đi vào, liền có một tiếng thét thê thảm chói tai truyền đến, theo đó còn có thanh  lẩm bẩm niệm chú, cùng với âm thanh vũ khí sắc bén đóng với thân thể. Ta cau mày, trong lòng đột nhiên dâng lên nỗi bất an, tựa như vận mệnh đã định sẵn, ta lầm rồi chăng......

Nhưng vào lúc này, chỉ nghe thấy một tiếng đóng cuối cùng rơi xuống, tiếng kêu thảm thiết càng thêm mỏng manh, cuối cùng, an tĩnh.

49.

Ta vừa vào cửa nhìn thấy một màn như vậy ——

Một người tóc bạc huyết y bị đóng đinh ở trong pháp trận, trên trán hắn dán hoàng phù, huyết sắc phù văn tản ra ánh sáng sâu sắc, quyện với đinh gỗ đóng trên sống lưng, tứ chi cũng vậy, móng tay sắc nhọn ghim chặt trên mặt đất, kịch liệt thống khổ, đã cắm sâu trong đất.

Đạo sĩ tiến lên trước, kêu: "Giáo chủ."

Ta gật gật đầu, đột nhiên nghe thấy lệ quỷ run lên, lồng ngực phát ra tiếng thở dốc đứt quãng, tứ chi kịch liệt co rút bởi đinh gỗ, hắn hé miệng, nhưng không phát ra bất cứ thanh âm nào.

Đạo sĩ kia lại nói: "Giáo chủ, quỷ này oán niệm sâu nặng, nhưng ta tu vi không đủ, không thể tinh lọc, ngài xem......?"

Ta cơ hồ không chút suy nghĩ nói: " Vậy thì giết đi."

50.

Nói xong lời này, lệ quỷ đột nhiên an tĩnh lại, ta không nhìn hắn, mà xoay người đến cửa lớn...... Nếu đã giải quyết đầu sỏ gây tội, hắn có phải sẽ tốt lên hay không?

Ngay khi ta vừa nghĩ như vậy, ta lại nghe thấy  một thanh âm.

Mỏng manh tựa như truyền từ địa ngục, giây lát gọi ra, như trong đau khổ mà được giải thoát, thực nhẹ, lại cũng rất rõ ràng.

Ta cơ hồ lập tức kết luận thanh âm của chủ nhân, nhưng giây kế biết được điều đó, lông tơ ta dựng đứng.

...... Vì sao lại phát ra từ phía sau?

Ta đột nhiên đã không có dũng khí quay đầu lại.

51.

Nhưng cuối cùng, ta vẫn quay đầu, nhìn thoáng qua ——

Quỷ đầu bạc hơi hơi ngẩng đầu lên, hoàng phù trên mặt bay xuống mặt đất, tứ chi hắn không thể động đậy, chỉ hơi hơi ngẩng đầu, lộ ra nửa khuôn mặt đầy máu dưới tóc rối.

Là Thẩm Lược.

Trong nháy mắt, trái tim ta như ngưng đập.

52.

Tại sao lại như vậy?

Thẩm Lược...... Sao Thẩm Lược lại thành...... Quỷ?

Nếu hắn là quỷ, vậy người ta dụng tâm yêu quý là ai?

53.

......

54.

Chờ khi ta phục hồi tinh thần, Thẩm Lược đã biến mất, ta quỳ trên mặt đất, vụn gỗ trong lòng bàn tay rơi đầy dưới đất, chỉ cảm thấy miếng thịt trong lồng ngực như là bị người xẻo, lôi ra ngoài, lưu lại một lỗ trống máu tươi đầm đìa.

Nguyên lai khi ta tự cho là cuối cùng có thể nắm chặt hắn, cũng là lúc ta vứt bỏ hắn.

55.

Vậy người trong thân thể Thẩm Lược...... Hoặc là nói, linh hồn kia, không còn tỉnh lại nữa.

Ta nhìn thân thể hắn từ từ lạnh băng, nghe mạch đập hắn càng thêm mỏng manh, thẳng đến khi ngừng đập —— ta ôm thi thể hắn, hôn môi , gương mặt hắn, vuốt ve vết sẹo đã khép lại ở cổ họng...... Đây là thân thể hắn, nhưng hắn đã không còn nữa.

Chờ ta phục hồi lại tinh thần, nước mắt không tự giác chảy xuống.

56.

Phụ thân nói kẻ yếu mới rơi lệ, kẻ mạnh chỉ biết đổ máu.

Có lẽ ta sinh ra đã không thích hợp làm kẻ mạnh, ta chỉ biết Thẩm Lược đã chết rồi, người bên ta hai mươi năm, người cùng ta lớn lên đã không còn nữa, ta đã đánh mất hắn, hỏng rồi, ta sẽ không còn được gặp lại hắn.

Ta muốn đối xử với hắn thật tốt, ta muốn nói cho hắn ta cũng thích hắn, nhưng tại sao lại như vậy?

Là báo ứng sao?

57.

Hẳn là vậy.

Ta giết nhiều người như vậy, ta đã gây ra nhiều chuyện như thế...... Tội nghiệt đeo trên lưng ta đã định sẵn ta không thể có được hạnh phúc.

Phụ thân chỉ dạy ta giết người thế nào, nhưng hắn chưa từng dạy ta yeu một người cần phải làm gì, mà ta cũng vừa mới hiểu được.

Nhưng đã chậm —— một bước sai, từng bước sai, ta và hắn chung quy vẫn âm dương lưỡng cách, thậm chí......

Ta không dám nghĩ thêm nữa, ta không dám nghĩ vì sao Thẩm Lược trở thành lệ quỷ, thậm chí không dám nghĩ về hắn......

Cũng may, một khắc cuối cùng phá hủy trận pháp, ta không tự mình giết hắn.

Nhưng ta vẫn muốn cứu sống hắn, liền ép hỏi đám đạo sĩ kia, cuối cùng được đến một tờ giấy tàn, nói là thời xưa có phương pháp chiêu hồn, cần gom đủ tài liệu.

Ta chỉ thoáng nhẹ quét mắt một cái, liền thành thành thật thật ghi tạc trong lòng.

58.

Xác chết của Thẩm Lược được ta dùng quan tài băng và cổ thuật bảo trì, đặt ở một nơi an toàn nhất, cổ trùng lấy máu ta làm thức ăn, cần mỗi ngày đúng giờ rút máu. Ta không sợ cái này, ta chỉ sợ khi ta tìm thấy hồn phách của Thẩm Lược, hắn lại không có nơi để thể trở về.

Ta tin tưởng mọi chuyển sẽ có một hội thay đổi, nên tiêu phí tâm huyết lệnh người tra xét cao nhân tu vi cao thâm đắc đạo, trong lúc đó, Vu Luyện nói với ta, hắn từng ở Thẩm Lược trong đá quý trên mặt nạ, chỉ chợt lóe qua, hắn cho rằng hoa mắt, nên không nói.

Nhưng ta biết đó là sự thật, nếu Thẩm Lược chết, hắn sẽ không rời đi mà ở bên cạnh ta.

Ta huỷ viên đá trên mặt nạ, cho người mài thành mảnh kính trong suốt, làm thành gọng kính, đeo trước mắt.

Ta không muốn bỏ lỡ hắn nữa, dù chỉ có một tia hy vọng rất nhỏ, ta cũng không muốn từ bỏ.

59.

Lúc ta vì cầu tông môn chí bảo mà diệt sạch các môn phái, trong giáo có đồn đãi nói ta điên rồi.

Ta đích xác điên rồi, khoảnh khắc ta biết chân tướng thì đã điêm rồi.

Gan đứt từng khúc cũng được, cái xác không hồn cũng thế, ta biến thành bộ dạng gì cũng không sao cả, chỉ cần hắn có thể sống lại......

Ta cam nguyện làm một kẻ điên.

60.

Điên rồi,  ta giết đỏ cả mắt rồi, xách theo huyết kiếm, đi từng bước vào trong cánh cửa.

Trong phòng to như vậy, hòa thượng khoác áo cà sa quỳ gối trước Phật, khi hắn thấy ta, thở dài nói: "Thân phàm nhân, lại vọng tưởng nghịch thiên cải mệnh —— buồn cười, thật đáng buồn, đáng tiếc."

Ta đáp: "Nghịch thiên cải mệnh thì thế nào? Ta phạm sai lầm, thì ta gánh vác."

Hắn lắc đầu: "Trên đời này phải chú ý đến nhân quả tuần hoàn, trên người thí chủ nợ máu quá nặng, định trước không có tình, nếu có cũng là nghiệt ......"

Ta không hề để ý đến lão, cất bước, lại đá trúng cái gì đó. Ta cong lưng, nhặt lên Phật châu dính máu trên mặt đất , quấn từng vòng từng vòng lên cổ tay.

Ta không tin những thứ đó, nhưng khi ta thấy Thẩm Lược bị đóng đinh trên mặt đất , ta không thể không tin.

108 viên phật châu, nhìn thấu hết khổ trên đời, nhìn thấu tình yêu và thù hận, uống canh Mạnh bà, qua cầu Nại Hà, quên hết chuyện xưa tích cũ, kiếp sau...... Đầu thai vào nhà tốt.

Ta nghĩ như vậy , cuối cùng quay đầu nhìn tượng Phật vàng ròng  sau đó vung tay lên, đánh nghiêng giá cắm nến, sáp dính vào vải dệt khô ráo, ngọn lửa bốc cháy lên, dần dần cắn nuốt đại điện.

Hòa thượng  khoác áo cà sa kia, vẫn ngồi thiền như cũ, hai mắt khẽ nhắm, thần thái bình thản.

Thanh âm của mõ chậm rãi vang lên, cùng với câu  kinh Phật, quanh quẩn bên trong ngọn lửa địa ngục  ——

"Thế nhân cầu yêu, vết đao liếm mật, mới nếm thử tư vị, đã suýt cắt lưỡi......"

Ta cảm thấy Phật nói sai rồi.

Nỗi đau xẻo tim, há gì cắt lưỡi?

Phiên ngoại 《 Nghiệt 》 xong

---

Tác giả:

Được rồi ~ phiên ngoại của giáo chủ  cũng viết xong ~ kế tiếp chính là phần 2 HE _(:з" ∠)_


Editor: Ok, trong cốt truyện này, cả 3 đều đáng thương, thi thể đến một thế giới xa lạ, yêu một người, ngày hạnh phúc nhất lại bị giết chết. Thẩm Lược chết rồi nhưng không được đầu thai, bị ép nhìn người mình yêu ân ái với thi thể của mình, cuối cùng hoá thành lệ quỷ rồi bị chính người mình yêu tiếp tay giết chết, mà lệ quỷ đã định trước là hồn phi phách tán, không thể siêu sinh. Còn Thẩm Phi Nguyệt mất rồi lại có, nên thà chấp mê bất ngộ cũng không muốn chạm đến cánh cửa sự thật, đến khi biết thì hắn đã giết đi người mình yêu, chỉ biết ôm xác người nọ, bấu víu vào 4 chữ mỏng manh" nghịch thiên cải mệnh".

Trong đây ai đáng thương ai đáng trách? Khó nói, cả 3 đều đáng thương, có trách thì trách số phận nghiệt ngã, trách mẹ đẻ ác độc, huhuuu 😢.

Lúc edit chương này khóc suốt lun 😖😖😖.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info