ZingTruyen.Info

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 8

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

Lão nuôi ta lớn, ta kết thúc sinh mệnh của lão.

Theo bản năng, ta đột nhiên có chút khủng hoảng, ta lo một ngày nào đó liệu Thẩm Lược có làm vậy với ta không, nếu có, ta sẽ giống phụ thân sao, cam tâm tình nguyện chờ đợi tử vong sao?

Ta không biết, nhưng bất tri bất giác , hắn trở thành người ta thân cận nhất.

Ta tín nhiệm hắn.

17.

Ngày đó bước lên ngôi vị giáo chủ , ta được như ý nguyện có được chiếc nhẫn đại biểu cho ngôi vị giáo chủ , tự xưng cũng thuận thế biến thành bổn tọa.

Khi đó ta chỉ mới mười sáu tuổi, võ công đã cao nhất toàn giáo —— trừ bỏ ba vị trưởng lão đã ẩn cư rất lâu , phóng tầm mắt hơn nửa giang hồ, cũng không có địch thủ, có lẽ trên kinh nghiệm ta còn kém phụ thân, nhưng về tu vi và tri thức võ học, ta nổi bật nhất.

Cảm giác công thành danh toại không tệ lắm, ta có tí hưởng thụ, sau khi đại điển kết thúc, ta lang thang vô định ở trong giáo .

Phụ thân đã chết, không còn ai có thể ước thúc ta, ra lệnh cho ta nữa, cuối cùng ta đã có đủ sức mạnh, có được thứ ta muốn .

—— sau đó ta gặp Thẩm Lược, hắn trốn ở trong một góc, ôm vò rượu.

Dưới ánh trăng, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào ta, mang theo vài phần men say, vừa chuyên chú...... Lại vừa sùng bái.

Ta nhíu nhíu mày, chỉ cảm thấy gương mặt nóng lên, một loại cảm giác chưa từng có bất giác lặng yên dâng lên.

Ta không biết đó là cái gì, nhưng ta rất rõ , sớm muộn thì nó sẽ làm ta mất khống chế.

18.

Bất luận như thế nào, hắn cũng trái với giáo quy.

Ta phạt hắn một trận, nhưng không nặng, ngày hôm sau hắn vẫn có thể thẳng eo lưng đi thỉnh tội với ta.

Ta nhìn hắn quỳ trên mặt đất, trong lòng bỗng dưng có hơi hụt hẫng, nên vẫy vẫy tay bao hắn đứng lên.

Sau đó quan hệ của chúng ta vẫn như cũ , chỉ là ta không dám tiếp cận hắn, sợ sẽ phát sinh tình huống như trước đó.

Vì thế liên tiếp nửa tháng ta không gặp hắn, nhưng vẫn thường xuyên nghĩ đến, trừ bỏ luyện công đả tọa , Thẩm lược là tồn tại duy nhất ta thấy hứng thú , ngoài hắn ra, ta không thể nghĩ đến thứ khác.

19.

Sau khi tạm thích ứng, ta quyết định thừa dịp bóng đêm lặng lẽ qua xem, võ công của hắn không bằng ta, nếu thả nhẹ bước chân, ngừng thở, hắn sẽ không phát hiện ra ta.

Vì thế rất nhanh, ta đã đứng ở trước cửa Thẩm Lược, nương theo ánh trăng ngoài phòng, nhìn khuông mặt ngủ say của hắn.

So với lúc chật vật hồi mới gặp , hắn đã trưởng thành, trở nên thành thục hơn...... Ta thấy hắn trở mình, đá chăn xuống mặt đất, tạo ra một tiếng động khó nghe thấy.

Gần như là vài giây tiếp theo, hắn mở mắt , trong mắt không có tí buồn ngủ, như là con sói vận sức chờ phát động .

"Ai?!"

Nghi vấn của hắn không nhận được câu trả lời, bởi vì trước khi hắn tỉnh ta đã rời đi.

Chờ khi vận khinh công trở lại trong phòng của mình, ta đè ngực lại.

Bên tai, là tiếng tim đập kịch liệt.

20.

Trong nháy mắt Thẩm Lược tỉnh lại , thế mà ta lại hơi kinh hoảng.

Dù là phụ thân trừng phạt, ta cũng có thể trước sau duy trì bình tĩnh, nhưng vì sao khi đối mặt với Thẩm Lược, ta sẽ như vậy......

Như vậy, càng ngày càng không giống mình.

Ta lặng lẽ hít vào một hơi, mạnh mẽ bình ổn lại trái tim đập kịch liệt, đem tinh lực hòa vào trong võ học.

Chờ khi gặp lại hắn, đã là một tháng sau, hắn phục mệnh trở về tìm ta, mùi máu tươi trên người hắn còn chưa tan, sắc mặt cũng không khỏe.

Lòng ta nào có nghe hắn báo cáo xong, hỏi: "Ngươi làm sao vậy?"

Hắn ngây ra một lúc, rất nhanh đã trả lời: "Thuộc, thuộc hạ có chút mệt......"

Đối với đáp án nghe là biết cho có lệ, ta không vui nhăn mày lại, hắn thấy, còn hoảng loạn hơn ta, run run rẩy rẩy quỳ xuống. "Giáo chủ bớt giận."

Mày ta nhăn càng sâu, sự bực bội từ tâm trỗi dậy, ta há miệng thở dốc nhưng lại không biết mở miệng như thế nào, đành phải vẫy vẫy tay bảo hắn lui xuống.

21.

Sau đó ta tìm người tra rõ, ra là bộ dạng nhuốm máu của hắn dọa tới nữ nhân kia.

Trong nháy mắt đó ta nổi lên sát tâm, có thể tưởng tượng được Thẩm Lược thương tâm cỡ nào, bất đắc dĩ ta không thể giải thích được vì sao.

Ta từ khi nào đã bắt đầu để ý cảm giác của hắn như vậy?

Ta không biết, ta chỉ biết là, càng ngày ta càng không thể khống chế cảm xúc của mình.

Phụ thân lúc còn sống từng nói qua, kẻ đứng trên cao không cần màng hơn thua, vui giận không được biểu hiện ra, phải cao thâm khó đoán.

Hiện tại ta đã là kẻ bề trên, nhưng lại không đáp ứng được yêu cầu của kẻ bề trên.

Nên cuối cùng, ta quyết định đeo mặt nạ.

22.

Mặt nạ do Thẩm Lược làm giúp ta .

Làm rất tinh xảo, cũng vừa khuôn mặt ta.

Hơn nữa có nó, cuối cùng ta cũng có thể trực tiếp đối mặt với Thẩm lược.

Nhưng hắn tựa hồ không quá vui, ta muốn hỏi, rồi lại nhịn .

Sau đó ta nghe nói Thẩm lược đã tốn không ít tâm huyết, hơi hơi động lòng, có hơi luyến tiếc tháo xuống.

23.

Khi ta cho rằng thế giới này đã không ai có thể thương tổn hắn, nhân lúc phá quan, ta tẩu hỏa nhập ma.

Khi đó hai mắt ta đỏ đậm, không nghe thấy bất luận thanh âm gì, chỉ có dần dần bành trướng chính khí hội tụ trong cơ thể, mỗi một kinh mạch đều tràn ngập đau đớn khó chịu. Ta mơ hồ cảm thấy hắn tới, há mồm muốn bảo hắn cút, nhưng chỉ toàn phát ra tiếng gào rống vô nghĩa.

Chờ khi ta thanh tỉnh , Thẩm Lược đã bị trọng thương, bất tỉnh nhân sự trên đất, ta có chút hoảng loạn bảo người nâng hắn lên, nhìn vết máu lưu lại trên mặt đất , chỉ cảm thấy cả người rét run.

Lúc đó là ta đánh hắn bị thương, ta không thể trách tội bất luận kẻ nào, chỉ oán chính mình vẫn chưa đủ mạnh.

Dưới sự chột dạ, ta thậm chí không dám tới nhìn hắn một cái, xoay người bế quan.

24.

Khi xuất quan hắn vẫn ốm đau trên giường, nghe Vu Luyện nói đã khá hơn nhiều, ta một bên phân phó hắn chiếu cố nhiều hơn, một bên trộm đạo đi nhìn thử, nhưng mỗi lần thấy người nọ sắc mặt tái nhợt nằm ở trên giường, trong lòng lại càng thêm khó chịu.

Ta muốn bảo hộ hắn, nhưng kết quả là, chính ta lại tổn thương hắn.

Vì thế sau này lúc tu hành, ta đều ở mật thất, chỉ chừa một cái lỗ nhỏ để đưa cơm.

25.

Mấy năm kế tiếp, quan hệ giữa hai người ngày càng đạm mạc, nhưng cũng may hắn vẫn là thân tín của ta, còn ta vẫn cũ ổn ngồi trên ghế giáo chủ.

Nhưng sau đó, giang hồ rung chuyển, người mới dũng mãnh tràn vào, võ lâm Trung Nguyên không ngừng phân tranh, Bái Nguyệt tuy ẩn cư đã lâu, nhưng uy danh còn đó, ta có dã tâm, hắn cũng có, ta thường xuyên phái hắn ra ngoài, hoàn thành một vài nhiệm vụ cực kỳ khó.

Ta tín nhiệm hắn, cho nên mọi chuyện đều giao cho hắn, ta không biết cách này có chính xác hay không, nhưng hắn thoạt nhìn cũng không bất mãn.

Sau khi ta bước lên ngôi vị giáo chủ, cao tầng Ma giáo thay máu, những kẻ khi phía đi theo phụ thân ta không chết cũng tàn —— có lẽ phụ thân đã sớm đoán trước được cái chết, lãi không cho mình đường lui, cũng không giữ lại bọn họ, dù ta ta không chủ động xuống tay, những người đó cũng sống không lâu.

Võ công Ma giáo học càng nhanh, tu luyện tới một trình độ nhất định, càng không ổn định, ngay cả Thẩm Lược cũng không ngoại lệ. Lần đầu tiên hắn phát tác là khi ta đang âm thầm nhìn, tính toán nêu xảy ra việc gì sẽ tiến lên tương trợ, cũng may hắn hữu kinh vô hiểm vượt qua.

Tiếp theo lần thứ hai, lần thứ ba...... Mãi cho đến lần thứ sáu , sắc mặt hắn thống khổ, mồ hôi lạnh tuôn trào, cuối cùng ta nhịn không được âm thầm đi ra, đan bàn tay lên giữa lưng hắn.

Ngày ấy Thẩm Lược mặc một bộ bạc sam, làn da hắn thực nóng, chỉ dán thôi, tưởng như bỏng rát tay của ta.

Trừ đó ra, ta cũng cảm nhận được một thứ dưới lòng bàn tay, là trái tim đập liên hồi.
26.

Tim của hắn đập rất nhanh...... Do khẩn trương sao?

Vì thế ta mở miệng an ủi, "Đừng sợ."

Hắn thở dốc một chút, kêu một tiếng giáo chủ.

Kỳ thật ta càng muốn hắn hô tên của ta, nhưng như vậy rất không hợp quy củ.

Vì thế ta không nói gì, chỉ nhắm mắt lại, an tâm giúp hắn điều trị nội tức.

27.

Lúc còn phụ thân có không ít kẻ thù, sau khi chết, những con kiến đó tìm tới cử, tuy không có gì uy hiếp, nhưng tâm ta cũng rất phiền.

Trong đó có một kẻ rất năng nổ, thường thường tạo vài phiền toái cho giáo của ta, khi đó ta gặp bình cảnh, không có tâm quản, bảo Thẩm Lược đi làm, kết quả đương nhiên nằm trong dự kiến của ta.

Hắn cũng sẽ không làm ta thất vọng —— hơn nữa còn tiêu diệt đối thủ, trong lòng ta rất vui, tính tính những công tích trước đó của hắn, vị trí kia, rốt cuộc cũng có thể danh chính ngôn thuận đưa cho hắn.

Kết quả liên tiếp nửa tháng mưa to không ngừng, trong lòng ta tức giận, khăng khăng muốn tổ chức nghi thức cho hắn.

Ngày ấy đón mưa to, ta nhìn tay hắn bị cứa, máu đỏ thắm vương trên lệnh bài, khiến chữ "nguyệt" rỗng nhiễm đỏ, nhưng rất nhanh đã bị nước mưa tách ra.

Hắn tự mình dâng lên lệnh bài dính máu loãng, ta hít sâu một hơi , tiếp nhận, dùng tiểu đao khắc tên của hắn, cuối cùng giơ lên cao, lớn tiếng tuyên bố.

28.

Từ đó về sau, Thẩm Lược chính thức thành tả hộ pháp của Bái Nguyệt giáo, cáu danh huyết thủ vô thường cũng dần dần lan khắp giang hồ.

Ta thâm cư trong giáo, lâu không đi ra, cũng thường xuyên nghe có người nói đến, tả hộ pháp phong lưu đa tình thủ đoạn độc ác độc tâm, ngay từ đầu chỉ tạm thời nghe, sau đó ta đột nhiên nhớ tới bộ dáng hắn thán tình với nữ nhân đó, trong lòng cực kỳ không thoải mái.

Sau lại ta thường giao việc cho Thẩm Lược, đối phương không thể hiện gì, ta nhìn chằm chằm đỉnh đầu hắn hồi lâu, không biết nên nói từ đâu bây giờ.

Không có người dạy ta, ta không hiểu, lại không có ai để hỏi.

Vì thế chỉ có thể nghĩ dù sao hắn là người của ta, hắn sống hay chết, cũng trốn không thoát lòng bàn tay ta.

Như vậy, mới có thể an tâm một chút.

29.

Sau lại không biết vì sao, ta đột nhiên ngã bệnh, cả người vô lực nằm trong phòng, cũng không tính không xấu hổ gọi ai cả, dùng nội tức chậm rãi điều trị.

Kết quả vừa lúc gặp Thẩm Lược trở về từ bên ngoài, hắn không nói hai lời đã phá cửa, khi tới gần ta vừa vặn bị ta bắt. Khi đó ta rấ nóng, tầm mắt cũng không rõ ràng, đầu óc quay cuồng, chỉ từ một khắc chạm vào làn da, ta đã biết là hắn.

Trong lúc hôn mê, hình như có buột miệng thốt ra một câu, ta có chút hối hận, nhưng thật sự quá mỏi mệt, đành đi ngủ.

May mắn là, ta cũng quên đã nói gì, chỉ cảm thấy bị hắn nghe được có vẻ hơi kì...... Quái biệt nữu, ra lệnh cưỡng chế hắn quên đi.

Ta không biết hắn có quên không, chỉ biết sau này rất hối hận, cảm thấy mất hết thể diện của giáo chủ.

Cũng may, hắn cũng không nhắc tới.

30.

Phụ thân từng nói với ta vô số lần, thân là kẻ ở trên, nhất định phải chuẩn bị cái giá của kẻ ở trên, như vậy mới không ai dám mạo phạm ngươi, xâm lược ngươi.

Ta tin, từ khi bước lên vị trí giáo chủ thì đã bắt đầu, với bất kì ai ta luôn mang vẻ cao cao tại thượng.

Khá đúng như vậy, khoảng cách giữa ta và Thẩm Lược càng ngày càng xa, ta sợ mất đi hắn, rồi lại không biết giữ hắn thế nào...... Ta thậm chí bắt đầu hối hận vì đã nuôi hắn thành bộ dạng như giờ hắn đã có dã tính của một con sói, nếu để hắn làm cho nhà, khó tránh khỏi trong lòng sẽ khó chịu. Ta vô tình làm nhục hắn, ta chỉ là, chỉ là nghĩ......

Nghĩ...... Cái gì?

Thẩm Lược không phải nữ nhân, hắn lớn lên giống ta, có lẽ không lợi hại bằng ta, ở trong giáo cũng là số một số hai.

Nếu hắn là một nữ nhân, hoặc hắn không biết võ công, ta có thể danh chính ngôn thuận bảo hộ hắn dưới tay ta.

Nhưng nếu, hắn không mạnh lên, lúc ta vẫn còn nhỏ yếu, hắn sẽ bị đào thải......

31.

Phụ thân nói, thiên hạ không có chuyện vẹn toàn đôi đường, ta cảm thấy đây là câu lão nói đúng nhất.

Tựa như ta thưởng thức tính sói trên người Thẩm Lược, rồi lại muốn một con chó không có răng nanh.

Nói đến cùng, ta chỉ là muốn hoàn toàn...... Có được hắn mà thôi.

32.

Nhưng đổi góc độ suy nghĩ, nếu Thẩm Llược ngay từ đầu đã như vậy, có lẽ  ta sẽ không coi trọng hắn.

Ta có chút mê mang, ta không biết mình thật sự muốn cái gì, sự nôn nóng này ngày qua ngày càng tăng lên, thẳng đến......

Thẳng đến khi Thẩm Lược xảy ra chuyện.

33.

Cả người hắn đều là máu dựa vào trong lòng Vu Luyện, gương mặt tái nhợt không có huyết sắc, trên cổ quấn từng vòng băng vải, như bị chém đầu sau đó chấp vá lại —— ta nhìn Thẩm Lược như vậy, chỉ cảm thấy hô hấp cũng khó, trái tim tựa như bị nắm lấy, thở không nổi.

Đại não còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã tự động đón lấy, thẳng đến khi Vu Luyện gật gật đầu, mới phục hồi tinh thần lại.

Thẩm Lược...... Thẩm Lược của ta không có chết, hắn còn sống.

34.

Ta không cách nào hình dung được cảm thụ lúc đó, ta chỉ biết, ta không thể mất đi hắn nữa.

35.

Sau khi Thẩm Lược tỉnh lại, hắn mất đi ký ức, ta trước là giận dữ, chất vấn Vu Luyện rốt cuộc chuyện là thế nào, nhưng không có đáp án. Trái lại Thẩm Lược, hắn nhìn chúng ta, ánh mắt lộ ra kinh hoảng, ta tức khắc im lặng, có chút vô thố.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info