ZingTruyen.Info

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 7

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

Giờ đây bị đóng đinh trên mặt đất chính là lệ quỷ bị oán hận cắn nuốt, không phải Thẩm lược.

Ta nhe răng nanh bị che kín, hốc mắt tức giận như sắp nứt ra, khô khốc không chảy nổi bất cứ giọt nào.

96.

Tựa hồ có người đang nói chuyện.

Bọn họ đứng ở ta quanh thân, vòng quanh ta, dùng đinh gỗ đáng chết gõ gõ đánh đánh ở trên người ta.

Thẳng đến khi cây đinh gõ cuối cùng đóng cuống, ở sau cổ ta, đầu ta đập thật mạnh trên mặt đất, phát ra một tiếng vang dội.

Ta giãy giụa, nhưng tứ chi tựa như không phải của mình, ta thậm chí không cảm nhận được sự tồn tại của chúng nó.

Ngay khi ta khủng hoảng cực độ, đột nhiên cửa bị người mở ra, có ai đó bước đến không tiếng động.

Trái tim vốn không còn đập trong lồng ngực đột nhiên run rẩy một chút, ta dùng hết sức lực cả người nâng mắt lên, lại thấy được đôi giày màu đen thêu vàng quen thuộc.

...... Là Tần Phi Nguyệt.

97.

Móng tay sắc nhọn ghim xuống mặt đất, trong chớp mắt đó ta bỗng run rẩy, không biết là hưng phấn hay là bi ai.

Ta cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, và cuối cùng hắn cũng thấy ta.

Nhưng giọng nói ta không thể phát ra thanh âm, tứ chi vô lực ghim trên mặt đất, ta thậm chí ngẩng đầu nhìn hắn cũng không làm được ——

Hắn thấy ta, nhưng ta đã không còn là Thẩm lược.

Ta chỉ là một con...... Một con ác quỷ muốn giết hắn.

98.

Một khắc cuối cùng đó, ta lại rất bình tĩnh.

Có lẽ đã có giác ngộ của cái chết, hoặc có lẽ là ngay lúc này đây mọi thứ sẽ yên hết.

Tần Phi Nguyệt đứng ở trước mặt ta, hắn không nhìn ta, mà  hạ lệnh với mấy đạo sĩ, ta không nghe rõ cụ thể hắn nói gì, nhưng ta từ bóng dáng rời đi quyết tuyệt của hắn và những câu chú ngữ khiến thần hồn như muốn xé toạc, à, hắn muốn giết ta.

Ta đã chết, nhưng trên thế giới này có thể giết ta một lần nữa, chỉ có hắn.

Ý thức được điều đó, ta đã từ bỏ giãy giụa.

99.

Bỗng dưng hồi quang phản chiếu, ta đột nhiên muốn nhìn đôi mắt của hắn.

Mội ta hơi động, răng nanh run rẩy xé nát hoàng phù.

Ta tựa hồ hét lên một tiếng, cụ thể phát ra âm thanh hay không, ta không biết.

Bởi vì giây tiếp theo, cả thế giới đột nhiên an tĩnh.

100.

Kỳ thật lúc còn sống, ta không có nhiều tâm tư suy nghĩ mấy cái nhi nữ tình trường đó, có lẽ là do tử vong nên nó được phóng đại hơn, hoặc có lẽ chỉ sau khi chết, ta mới có thể tĩnh tâm, chầm chậm nếm trải.

Bởi vì điều đó đối với ta quá xa xỉ, xa xỉ đến mức ta thậm chí không dám nghĩ, sợ vì thế mà mất nhiều hơn được.

Nhưng ta biết, cũng rõ hơn bất cứ người nào, ta thích hắn, vì hắn ta nguyện ý làm mọi thứ—— nỗi đau đớn nhất cả đời ta, cũng là những hồi ức về hắn, hắn thay đổi cuộc đời của ta, ban cho ta sức mạnh, địa vị, mang ta rời Câu Lan viện không thấy ánh mặt trời...... Đi vào một địa ngục khác.

Ta không trách hắn, bởi vì hắn sinh ra như thế, ta cũng vậy.

Chúng ta đều không có quyền lựa chọn nơi mình sinh ra, cũng không có năng lực nghịch thiên cải mệnh, cho nên bây giờ trời xui đất khiến cũng tốt, báo ứng thì cũng thế thôi, ta vì hắn hồn phi phách tán, cam tâm tình nguyện.

Hắn không phải oán của, hắn là cầu mà không được.

(?): nếu mọi người thấy quen thì đúng rồi á, nó bị lặp lại 😢. Không biết có ý đồ nghệ thuật gì không nữa, mời chuyên văn vào phân tích 😂😂😂.

=====
Tác giả:

Kế tiếp là phiên ngoại dựa trên góc nhìn của công cùng với giai đoạn 2 HE ~~

Giáo chủ thị giác phiên ngoại 《 Nghiệt 》

01.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Thẩm Lược , là lúc năm tuổi .

Sau khi giết chết ca ca của ta, ta nhận thức rằng không thể dựa vào bất luận kẻ nào, bức thiết muốn sức mạnh thuộc về chính mình. Lúc đó có chiêu tân, ta tâm huyết dâng trào đi theo, tiếp đó ở trong đám người liếc mắt một cái đã thấy hắn.

So với đám bạn cùng tuổi thì hắn cao hơn,  đứng ở nơi đó, mặc áo rách bươm, cánh tay dơ bẩn lộ ra bên ngoài, ta có chút chán ghét không nhìn nữa, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của hắn.

Vẻ mặt của hắn có chút chết lặng, đôi mắt lại rất sáng, mang theo một sự tàn nhẫn ta cực thưởng thức.

Cho nên ta chọn hắn.

02.

Phụ thân ta coi trọng việc thuần thú, hắn cho rằng cường giả không thể bị bất cứ thứ gì trói buộc, cho nên ta và ca ca bị lão bày mưu tính kế cho đấu với nhau , cuối cùng ta hơn một chút, cắn chết hắn.

Thẩm Lược cũng là người thắng, trổ hết tài năng nhất trong 300 đệ tử mới, hơn nữa tự giết chết đồng bạn của mình.

Cuối cùng con sói ta nuôi đã học được cách bắt giết con mồi, lúc này cả người hắn tắm máu quỳ trên mặt đất, tư thái thần phục như thế, khiến ta hưng phấn.

Vì thế ta đi xuống đài, dùng chân nâng cái cằm máu của hắn, hỏi: "Ngươi tên gì?"

03.

Hắn bảo hắn tên Thẩm Lược, là lược bỏ, ta cảm thấy tên này không tốt, nghe có vẻ như đoản mệnh.

Ta hy vọng hắn sống lâu một chút, dù sao thì nuôi sói thì dễ, nhưng nuôi một con trung thành có thể dựa vào lại khó.

Nhưng ta không thể đối xử quá tốt với hắn, bởi vì như vậy sẽ làm dã thú mất đi dã tính, cái ta cần chính là một con sói hung mãnh hiếu chiến, chứ không phải con chó dịu ngoan ngoan ngoãn.

Huống chi hắn còn yếu như vậy.

Ta cũng thế.

04.

Ta đã từng có một con mèo nhỏ.

Nó có lông màu xám, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp, cái đuôi có một dúm lông vàng.

Ta rất thích lông mềm mại bóng loáng, thừa dịp nhàn hạ trộm đi thăm, kết quả bị phụ thân phát hiện, lão ở ngay trước mặt ta rút gân lấy máu của mèo nhỏ, lột bộ lông ta yêu thích nhất, vứt trên mặt đất.

Ta cả đời cũng không quên được tiếng kêu thê thảm của nó, chỉ có thể nhìn đôi mắt nó dần dần ảm đạm, không còn biểu cảm nào.

Ta khổ sở rất nhiều ngày, võ công cũng dần hoang phế, vì thế lúc phụ thân thảy ta vào thí luyện, suýt chút nữa mạng cũng ném.

Từ một khắc đó ta đã hiểu, tình cảm là thứ vô dụng nhất, nó chỉ càng khiến ngươi trở nên mềm yếu; đồng thời ta cũng thấy rõ sự yếu ớt của mình, nếu ta không có năng lực bảo hộ thứ ta thích, bất luận yêu thích gì đều là dư thừa.

Ta chỉ có không ngừng mạnh hơn, thẳng đến khi đứng trên đỉnh quyền lực, mới có tư cách có được vật của riêng mình.

05.

Phụ thân họ Tần, ta không thích họ đó, bởi vì đó cũng là lão bố thí.

Nhưng Thẩm Lược không phải, hắn là vật ta coi trọng, ta sợ phụ thân cướp hắn đi, nên khắc tên mình ở trên người hắn.

Hắn thoạt nhìn rất đau, nhưng ta chính là muốn hắn đau, như vậy hắn mới có thể nhớ kỹ rằng hắn thuộc về ai.

Chính là sau khi hắn phát sốt, ta sợ hắn chết như vậy, nhưng trước đó đã từng trải qua, ta không dám đối xử với hắn quá tốt.

Ta chỉ có thể đem dược trị cho hết, cũng ở hình đường nhớ thật kỹ.

Vì không để phụ thân nhìn ra manh mối, ta còn dặn riêng đường chủ, xuống tay không cần lưu tình.

06.

Lúc đó hắn không sinh bệnh, chỉ nằm ba ngày là dậy.

Ta nhẹ nhàng thở ra đồng thời lại có chút vui mừng, bởi vì hắn chưa từng làm ta thất vọng.

07.

Đi theo Thẩm Lược nhập giáo còn có hai bé gái, ta không biết tên nàng, chỉ nhớ rõ Thẩm Lược cực kỳ để ý nàng.

Cái này làm cho ta cực không vui.

Nhưng cũng không cần thiết phải động tay động chân với một con kiến.

Chuyện mỗi ngày phải làm quá nhiều, ta còn quá yếu ớt, không bằng phụ thân ta; vì thế ta mở một mắt nhắm một mắt mở, trong giáo quy có một quy định đó là không thể ôm tư tình, nếu thật sự tới ngày đó, ta sẽ bảo Thẩm Lược tự mình giết nàng.

Nếu hắn không muốn......

Ta sẽ tự giết chết bọn họ.

Ta không cần một con chó không biết nghe lời.

08.

Tuy rằng nói là nói như vậy, nhưng khi Thẩm Lược chủ động xin ra trận lấy thân thí cổ, ta nhìn đôi mắt màu đen của hắn, đột nhiên nhớ tới con mèo đã chết.

Khi đó Thẩm Lược đã giết người, vị máu dần dần che giấu tinh thần phấn chấn trên người hắn, nhưng ánh mắt hắn vẫn sạch sẽ như ngày nào, hắn khát vọng nhìn ta, mang theo một chút sùng bái, một chút khẩn cầu.

Lại là vì nữ nhân kia.

Hắn đã dễ dàng thỏa mãn như vậy?

Ta có chút tức giận, thậm chí là chán ghét nhăn mày lại, Thẩm Lược lặng lẽ ngắm ta, lại càng vùi đầu thấp hơn.

Hắn đang sợ hãi ta, hắn tự cho là che giấu rất tốt, sống lưng run nhè nhẹ vẫn bại lộ điểm này.

Nguyên nhân chính là như thế, hắn sẽ không ngỗ nghịch ta.

09.

Ta cuối cùng vẫn đáp ứng rồi yêu cầu hoang đường đó, như hắn mong muốn.

Cơ hồ là ngay khoảnh khắc ta gật đầu , Thẩm Lược đã lộ ra biểu tình chờ mong, lòng ta không thể nói rõ là tư vị gì, nhưng tóm lại là rất không hài lòng.

Ngay khi cổ trùng chui vào khe hở làn da , ta có thể thấy rõ hắn co rúm lại, chảy xuống vài giọt mồ hôi lạnh.

Ta từng có một khắc do dự, nhưng rất nhanh đã phủ quyết.

Cổ trùng  đảo mắt đã biến mất trong da thịt, ta nhìn thấy bộ dạng Thẩm Lược quay cuồng chật vật ở trên giường , ngón tay không tự chủ được nắm thật chặt.

10.

Đây là do hắn tự tìm.

Thiên hạ nào có bữa cơm nào miễn phí, hắn muốn giữ nữ nhân đó, nhất định phải trả đại giới nhất định  —— đây là quy củ ta lập ra cho hắn, không có nguyên do nào cả, bởi vì ta mạnh hơn hắn thôi.

Kẻ mạnh thống trị kẻ yếu, đây là đạo lý từ xưa đến nay.

......

Nhưng nhìn hắn thống khổ, ta cũng không quá dễ chịu.

11.

Cứ như vậy lăn qua lộn cả đêm, đến hừng đông , Thẩm Lược đã hư thoát, cả người xụi lơ trên giường, tựa như đã chết .

Ta không biết nên bày ra biểu tình gì, chỉ có thể  nhìn...... Nhìn hắn ngẩng đầu,  cười với ta một cái.

Nụ cười thực nhẹ, yếu ớt mong manh tưởng chừng như chạm vào là vỡ.

Ta nhìn hắn ngất xỉu, sau đó không tự chủ được vươn tay ra, chạm vào gương mặt chảy đầy mồ hôi.

Thẩm Lược vô ý thức nghiêng nghiêng đầu, gương mặt ấm áp dán lên lòng bàn tay lạnh băng của ta.

Thật giống con chó nhỏ.

Thực...... Đáng yêu.

12.

Lần đầu tiên cảm thấy thật đáng yêu , là con mèo nhỏ chết thảm kia.

Nhưng ta không muốn Thẩm Lược chết, ta đã không phải ta của ngày trước, ta trẻ hơn phụ thân ta, cũng ưu tú hơn, sớm muộn sẽ có một ngày ta đạp lão xuống, lúc ấy, Thẩm Lược sẽ an toàn, đúng không?

13.

Nhưng sói chung quy vẫn là sói, chỉ cần nó còn dã tính ,  sẽ không cam tâm ở mãi vị trí nhỏ.

Thẩm Lược có dã tâm, có khát vọng, tuy rằng hắn không nói, nhưng ta nhìn ra được.

Ta tức thưởng thức điểm này, lại có chút sợ hãi,  càng lãnh đạm đãi hắn, chờ đợi hắn mạnh mẽ hơn, ở trong giang hồ loạn thế cũng có thể tự bảo vệ mình.

Vết thương trên người hắn càng ngày càng nhiều, phụ thân nói, đó là huân chương của nam nhân.

Ta ở trong chuồng heo dắt  về một con sói con, cuối cùng đã trưởng thành thành một con sói uy phong lẫm liệt.

14.

Nhưng ta vẫn cứ cảm thấy bất an.

Ta từ nhỏ đã được gọi là thiên tài, thiên hạ to lớn không có thứ gì ta không học được.

Nhưng ta cố tình không biết phải đối xử với hắn thế nào mới tốt.

16.

Sau này ta suy nghĩ thật lâu, đưa cho hắn một món vũ khí.

Thẩm Lược luyện võ công khó nhất trong giáo, cần lấy chân khí điều động dây xích, ở cuối dây xích, có một móng vuốt sắc chém sắt như chém bùn .

Ban đầu lúc luyện bộ công pháp này dùng dây thừng quấn lấy cục đá, múa may lên rất khó khống chế, rất dễ tổn thương bản thân. Nhưng thiên phú hắn không tồi, tuổi còn trẻ đã có chút thành tựu, ta thấy hắn ngày thường dùng vuốt sắt quá mức trì độn, nên tâm huyết dâng trào, trộm ra lệnh  người ra ngoài sưu tầm, cuối cùng ở dưới núi tuyết ngàn năm tìm thấy một khối hàn thiết.

Sau khi vũ khí chế tạo xong, ta tự mình khắc tên của hắn lên.

Thẩm Lược rất hưng phấn,  yêu thích không buông với móng vuốt sắc, ta thấy hắn như vậy, thoáng yên lòng.

Có cái này, hắn có thể mạnh hơn, phải không?

15.

Phụ thân đã chết.

Không bao lâu kẻ thù của lão tìm tới cửa, hai người ước định đi ra cấm địa sau núi, ở đó đánh ba ngày ba đêm.

Thẳng đến ngày cuối cùng  ta mới xuất hiện, phụ thân và kẻ thù của lão đều ngã  trên mặt đất, không còn sức chiến đấu.

Lão thấy ta, khuôn mặt dính máu lộ ra  ý cười, ta híp híp mắt, trên mặt không hề che giấu sát ý.

Chúng ta đều rõ ,  hôm nay lão chắc chắn chết ở chỗ này.

Chỉ là ta cũng không quá hiểu, vì sao phụ thân luôn luôn khôn khéo  sẽ lựa chọn  đơn đả độc đấu với kẻ thù, lòng hiếu kỳ thôi thúc ta đi qua nhìn thi thể khác.

Ra là một nữ nhân, còn là nữ nhân thật xinh, tóc dài kim sắc vô cùng hiếm có ngâm trong vũng máu, đã không còn thở.

"Giết ta đi." Vào lúc này phụ thân lại  nói: "Như vậy, ngươi sẽ có lí do chính đáng."

"Ta đã không cần ngươi dạy dỗ." Ta nói, đồng thời bóp nát cổ lão.

16.

Sau khi xác định lão đã không còn hô hấp, lòng ta lại không có quá nhiều cảm xúc, tựa như đã dự đoán được sớm muộn sẽ có ngày này, tựa như đây mới là  kết cục nên có của chúng ta.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info