ZingTruyen.Info

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 6

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

Có lẽ sẽ có người có thể thay thế ta, nhưng không ai có thể trở thành ta.

79.

Hồi ức một khi bắt đầu thì lưu loát thông thuận,như hồng thủy cuồn cuộn không ngừng bừng lên.

Nhớ mang máng năm 23 tuổi ấy, ta thay Ma giáo huyết tẩy dư nghiệt dây dưa mười mấy năm, xích sắt huy động, vuốt sắt bắn ra, giống như lưỡi hái" thu hoạch" đầu đối phương, máu đỏ thắm bắn lên mặt ta, chảy vào trong miệng, toả ra tanh ngọt buồn nôn.

Nhưng ta lại hưng phấn không thôi, không ngừng chặt đầu của bọn họ, cất vào trong hộp gấm đã chuẩn bị trước đó, ngựa chạy không ngừng vó trở về.

Tần Phi Nguyệt nhìn ta dâng lên vật phẩm, đôi mắt xanh sau mặt nạ hơi hơi cong một chút, như là đang cười.

Ta còn chưa hoàn hồn, đã thấy hắn quay người đi, dùng nội lực hồn hậu truyền âm toàn bộ Ma giáo, nói Thẩm Lược làm việc có công, thưởng!

Ta đến nay vẫn còn nhớ rõ giọng nói khó có thể che giấu vui sướng của hắn, cùng với tươi cười tựa ảo giác chợt lóe rồi biến mất, trong chớp mắt ngắn ngủi , ta thậm chí không muốn nghĩ gì nữa.

Ta chỉ nghĩ muốn hắn cười với ta một chút, để ta nhớ nụ cười kia, nhớ cả đời.

80.

Cái ngày ta được phong làm hộ pháp , mưa to tầm tã, Tần Phi Nguyệt đứng trên đài cao, ta lầy lội quỳ gối dưới chân hắn, vùi đầu rất thấp.

Ma giáo sách phong, không chú ý ngày lành tháng tốt, từ trước đến nay luôn tùy duyên. Khi đó ta vận khí không tốt, ngay mùa mưa,  nửa tháng trời cũng không thấy nắng, thật vất vả có một ngày nhàn rỗi, nghi thức diễn ra được một nửa thì mây đen che trời. Ta có chút hoảng sợ , nhưng giáo chủ khăng khăng hoàn thành nghi thức, hắn có quyền lên tiếng lớn nhất, chúng ta tự nhiên khó mà cãi lại, chỉ phải ủy khuất hắn bồi ta dầm mưa thôi.

Một bên trưởng lão đọc xong giáo quy, ta rút chủy thủ ra, ở trên lệnh bài dính máu của mình khắc một chữ "nguyệt" , cũng trộm liếc hắn . Hắn cũng đang nhìn ta, nước mưa chảy xuống theo mặt nạ bạc của hắn , tóc ươn ướt bao lấy hai sườn mặt, đôi mắt màu xanh lục phảng phất như cũng ngâm trong nước, có chút mông lung.

Ta không dám mạo phạm, hấp tấp cúi đầu xuống, trái tim đập nhanh như sắp bay ra ngoài.

Hai tay ta dâng lệnh bài lên, hắn tự mình nhìn tên ta ở mặt trên, cũng tuyên bố với mọi người địa vị của ta.

Ta càng vùi đầu xuống thấp, nước mắt ấm áp không nhịn  được chảy ra từ hốc mắt, hòa vào nước mưa lạnh lẽo .

81.

Tần Phi Nguyệt 22 tuổi năm ấy từng bệnh nặng.

Người tập võ có nội lực bảo vệ thân, theo lẽ thường thì khó sinh bệnh hơn so với người bình thường, nhưng Tần Phi Nguyệt lại bị bệnh, còn là phong hàn bình thường nhất. Ngày ấy ta vừa lúc về giáo, nghe cấp dưới nói giáo chủ đã  lâu không ra ngoài, nghĩ đi thăm một lát, gõ gõ cửa hồi lâu cũng không thấy đáp lại, đành cắn răng, phá cửa vào.

Đáng lẽ không nên bước vào, lúc này ta sợ tới mức ta vội vàng đuổi đứa bé giữ cửa theo ta vào đi ra ngoài ngay, lúc này mới thật cẩn thận bước  lên.

Tần Phi Nguyệt ghé vào trên án, vẫn không nhúc nhích, áo khoác rơi trên mặt đất, ta tiến lên nhặt nó, mới vừa nhấc đầu, đã cảm thấy cần cổ cứng lại, ra là bị người nắm lấy.

"Ai?"

"Giáo chủ...... Là ta." Ta khó khăn mở miệng.

Tần Phi Nguyệt chậm rãi đứng dậy, hắn phá lệ không đeo mặt nạ, xinh đẹp trên khuôn mặt mang theo sự mê mang vừa tỉnh ngủ, "Ngươi tới làm gì?"

Ta khẩn trương đến độ nói cũng chả trôi chảy, "Ta,  vừa rồi ta gõ cửa không ai trả lời, nên tiến vào nhìn thử......" Ta nhìn mặt hắn hơi ửng hồng, cùng với tinh thần không tốt lắm, cả gan nói: "Giáo chủ, cần ta gọi hữu hộ pháp đến xem không......"

Tần Phi Nguyệt nhắm mắt lại, ngay khi ta cho rằng hắn đã ngủ mất, mới nghe hắn nói: "Đừng gọi hắn."

Tựa hồ là sốt đến mơ hồ rồi, Tần Phi Nguyệt hơi lung lay.

Đầu hơi hoảng loạn, nói một câu ta vĩnh viễn không bao giờ quên .

Hắn nói: Thẩm Lược, ta chỉ tin ngươi.

82.

Tuy rằng sau khi hắn thanh tỉnh đã ra lệnh cưỡng chế ta quên đi.

Nhưng ta không thể quên, hơn nữa vẫn nhớ rất rõ  tới tận bây giờ.

83.

Nhưng hiện tại, ta không biết những lời có còn tính không nữa.

Tần Phi Nguyệt không tin thi thể —— cũng rất dễ lý giải, dù sao thì "Thẩm Lược" đột nhiên tính tình đại biến, hắn đề phòng, cũng hết sức bình thường, đây cũng là điều duy nhất khiến ta cảm thấy an ủi.

Nhưng cũng không đủ để đền bù những mất mát của ta.

84.

Tối hôm trước ngày đại điển tế nguyệt , giáo chủ ra lệnh cho người đem xiêm y mới đến cho" ta", ta cúi đầu nhìn vải lụa đỏ thẫm trên giường , đôi mắt cực kỳ đau đớn.

Sinh thời ta cực ít mặc quần áo màu này, thường mặc đồ đen thêu ám văn , ống tay áo và vạt áo cũng nhanh gọn, tóc thì tùy tiện cột lên, chứ không phải như bây giờ, búi tóc tinh xảo ,  mặc trường bào đẹp đỏ tươi như máu.

Ta nhìn mọi thứ trước mặt ta, chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Nhưng thi thể đại khái rất vui vẻ, soi gương hơn nửa ngày, khi đó ta ghé lên vai y, đôi tay bóp chặt cái cổ quấn băng lụa đỏ , biểu tình dữ tợn.

Nếu y có thể thấy ta, phỏng chừng sẽ bị hù chết.

Tưởng tượng thế thôi ta cũng rất vui vẻ, khóe miệng không tự chủ được hơi nâng lên, lộ ra một tươi cười vặn vẹo .

85.

Lúc ta cho rằng ta đã hai bàn tay trắng, ông trời vẫn  không chịu buông tha ta.

Cùng ngày đại điển, sau khi Tần Phi Nguyệt hiến tế chấm dứt, chính thức tuyên bố trước mặt mọi người: Cách chức tả hộ pháp của Thẩm Lược , nhâm mệnh chủ quản Uyên Ương cung , quản lý việc trong cung.

Lúc hắn nói lời này thần thái bình thản, thậm chí còn chứa một tia vui sướng, nhưng lại khiến người khiếp sợ, đặc biệt là mấy vị đường chủ,  chữ "sợ hãi" cơ hồ viết trên mặt.

Nhưng để cho ta tuyệt vọng chính là, bọn họ không một ai phản đối,  mà quỳ xuống không rên một tiếng.

Ta ở phía sau trông thấy, nhìn một đỏ một đen trên đài cao , nhìn trăm ngàn giáo chúng phủ phục dưới chân bọn họ, sững sờ.

Chất lỏng màu đỏ tươi chảy ra từ hốc mắt , ta mới biết được, nguyên lai thành quỷ cũng sẽ khóc.

86.

Khi thi thể dâng lệnh bài nhiễm máu của ta, ta rốt cuộc không kìm nén được nữa, từ tận cùng linh hồn phát lên một tiếng  rống giận.

Đó là minh chứng cho thành tựu cả đời của Thẩm Lược ta, là vinh quang ta lấy làm tự hào , là mồ hôi và tâm huyết ta đổi lấy, đại biểu thân phận, địa vị, cho danh vọng của ta...... Đại biểu cho mọi thứ của ta.

Ngươi dựa vào cái gì mà vứt bỏ nó?

Dựa vào cái gì!

Một khắc suy nghĩ đó phảng phất như bị phẫn nộ chặt đứt, ta giống như mũi tên xông lên phía trước, hung hăng đâm vào cánh tay nữa giơ của y —— thế mà thành công rồi! Ta thành công chạm vào tay y, lệnh bài theo đó rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang nhỏ.

Ta nhanh chóng quay đầu, hung hăng đâm trước ngực y, thi thể kêu thảm thiết một tiếng, cả người lui về phía sau, rơi vào trong lòng Tần Phi Nguyệt.

Ta còn muốn đuổi theo đánh, bỗng nhiên bắt gặp đôi mắt tỏa  sát khí tứ phương của Tần Phi Nguyệt , ta bị cặp mắt kia đóng chặt tại chỗ, nhụt chí quỳ rạp xuống đất.

Hắn nhìn không thấy ta, ánh mắt hắn xuyên qua ta, nhìn đám giáo đồ lộn xộn phía sau.

Nhưng ta thấy hắn, nhìn thấy đá quý trên mặt nạ của hắn, phản chiếu ra bộ dáng bạc đầu bạc  thất khiếu chảy máu vô cùng đáng sợ.

87.

Ta được như ý nguyện, trở thành lệ quỷ.

88.

Thành quỷ hay lệ quỷ có gì nhau?

Ta tránh ở trong bóng tối, run rẩy nhìn móng tay biến đen của mình, cùng với mái tóc rối tung trên đôi vai tái nhợt.

Trên mặt ta như dính chất lỏng nhớp nháp, ta lắc lắc đầu, tính để mình sạch sẽ chút.

Từ lúc bạo tẩu đến bây giờ khôi phục lý trí, không biết đã qua bao lâu, có lẽ là một ngày, hoặc có khi hơn —— sợi dây diều vô hình cuối cùng đã bị chặt đứt, ta có thể tự do đi đến bất cứ nơi nào, nhưng dường như lại bị lạc đường.

Ta phải đi nơi nào?

Nơi nào mới có chỗ cho ta dung thân?

89.

Vòng đi vòng lại một vòng, rốt cuộc ta vẫn về bên người Tần Phi Nguyệt .

Thi thể đương nhiên cũng ở đó —— y bị ta đả thương, giữa ngực có dấu vết của một bàn tay, là loại  quỷ dị tím đen, sau khi xảy ra vẫn luôn hôn mê chưa tỉnh. Tần Phi Nguyệt ôm cánh tay đứng ở một bên, môi dưới mặt nạ căng chặt, Vu Luyện giơ ngân châm, tựa hồ đang nghĩ ngợi nên xuống tay chỗ nào.

Lại một lát sau, hắn vẻ mặt đau khổ quỳ xuống, "Khởi bẩm giáo chủ, tả hộ...... Không, thương thế của Thẩm Lược  quá quỷ dị, không có ngoại thương cũng không có nội hoạn, thuộc hạ thật sự bất lực."

Ngực Tần Phi Nguyệt bỗng nhiên phập phồng, trở tay đập lên bàn, cả giận nói: "Bất lực? Vậy bổn tọa để ngươi lại có tác dụng gì!"

Thanh âm hắn lạnh thấu xương, Vu Luyện run lên, càng vùi đầu thấp, "Thuộc hạ cả gan suy đoán, việc này rất tà môn , tình huống ngay lúc đó chúng ta đều thấy, trước mọi người Thẩm Lược đột nhiên trúng chiêu, nhưng bốn bề vắng lặng, bằng không lấy công lực của giáo chủ , có thể trong nháy mắt tìm thấy hung thủ."

Tần Phi Nguyệt không nói, tựa hồ cũng cảm thấy việc này kỳ quặc, nhưng hắn luôn luôn không tin quỷ thần, lời Vu Luyện nói có thể xúc động hắn, nhưng còn chưa thuyết phục hắn.

Ta thấy như vậy, lâng lâng quay về.

Nếu không phải đi đến  một bước này, ta cũng không tin.

90.

Thi thể ngủ say không tỉnh, Tần Phi Nguyệt ngày đêm canh giữ ở bên người y, Vu Luyện cũng tới mấy lần, khuyên bảo không có kết quả, ngược lại bị đánh văng ra ngoài.

Ta ở một bên lạnh lùng nhìn, chỉ cảm thấy oán khí trong ngực càng ngày càng nghiêm trọng, nếu không lưu ý  sẽ bị cắn nuốt.

Hiện tại ta là một con  ác quỷ khát máu, mãn tâm mãn nhãn đều là màu đỏ tươi. Ta hoài niệm những ngày trôi qua lúc còn sống, hoài niệm trái tim  tỏa nhiệt trong lòng bàn tay ...... Ta bay ở trên thi thể , nhìn bộ  quần áo đỏ tươi của y, sắc mặt lại trắng bệch như thi thể , đôi môi tím tái run nhè nhẹ, dường như bất an.

Ta muốn giết y, đào mắt y ra, xé nát mặt y, rút máu y, đập nát từng khúc xương của y, dùng lửa luyện hóa thành tro.

Ý nghĩ tàn nhẫn lại huyết tinh không chịu khống chế cứ nhảy ra, ta ôm đầu, gầm nhẹ.

Đủ loại chuyện lúc còn sống hiện lên trước mắt ta, ta thấy  mình bị tú bà đánh, thấy mình mở một đường máu trong bầy rắn độc , thấy  mình dùng dao nhỏ sắc bén đâm vào trong lồng ngực đồng bạn, thấy những ánh mắt hận thù của bọn võ lâm chính đạo , thấy đao quang kiếm ảnh cắt dứt cổ họng ta...... Nhưng hết thảy , cuối cùng lại dừng ở  đôi mắt tràn ngập sát ý của Tần Phi Nguyệt 

91.

Ta đã chẳng có gì cả, ta không muốn mất đi bản thân mình.

Ta không muốn chìm mãi trong thù hận điên cuồng, cuối cùng quên mất ta thân là người có một cái tên, quên mất......

Quên mất Tần Phi nguyệt.

92.

Ta thật muốn đầu thai mà.

Ai cũng được...... Đến mang ta đi nhanh.

93.

Những ngày trôi qua càng ngày càng khó.

Ta dần dần bắt đầu không nghe rõ tiếng người khác nói chuyện, hành động của bọn họ như bị thả chậm rất nhiều lần, biểu tình khi đùa giỡn dần dần vặn vẹo thành bộ dáng hung thần ác sát, cuối cùng chỉ còn lại một màu đỏ không tan. Ta nhìn bọn họ, chỉ cảm thấy thanh âm kia chói tai khó nghe, mỗi một  âm tiết đều như đang trào phúng ta, chỉ cần ta hơi  phẫn nộ, lý trí sẽ bay xa như diều đứt dây, đợi khi hoàn hồn thì đã tạo thành thảm kịch.

Ta thậm chí không biết mình bây giờ đã biến thành bộ dạng gì,  đáng sợ ra sao, ta chỉ biết trong tầm mắt ta không còn thấy màu sắc nào nữa, chỉ có một màu đỏ tươi như máu, moiđều là mùi tanh, nhưng ta thậm chí vô pháp khống chế chính mình, ta không thể khống chế nỗi hận của ta, nỗi oán của ta.

Ta chỉ có thể không ngừng  suy nghĩ những điều tốt đẹp, suy nghĩ nếu ta không có chết, nếu Tần Phi Nguyệt thiệt tình chính ta, thì sẽ như thế nào.

Cứ mãi lừa mình dối người nghĩ như thế, lại lăn qua lộn lại moi móc những kỉ niệm đẹp đẽ nhất, dù cho oán khí vẫn luôn có ý đồ ăn mòn chúng, nhưng ta giãy giụa ít ra cũng có tí tác dụng, ít nhất ta vẫn chưa quên hắn.

Ta không thể quên nụ cười chợt lóe rồi biến mất của hắn, không thể quên mỗi lần hắn  ban thưởng cho ta, không  thể quên một khắc hắn tẩu hỏa nhập ma điều đầu tiên làm là bảo ta cút đi, cũng không thể quên lúc hắn sinh bệnh đã nói một cậu tựa như hàm hồ lại rõ ràng: Ta chỉ tin ngươi.

Tần Phi nguyệt nói hắn chỉ tin ta.

Nhưng vì sao...... Ngươi lại đối tốt với y?

94.

......

Nếu giết y, hết thảy sẽ ——

95.

Ta hét một tiếng thảm thiết, ôm lấy đầu, móng tay bén nhọn  cắm vào trong tóc, khiến da đầu máu tươi đầm đìa.

Lúc ta đau khổ giãy giụa, sàn nhà dưới chân chợt sáng lên , nháy mắt đau nhức truyền khắp toàn thân, ta thậm chí không kịp gào rống, đã bị đóng chặt trên mặt đất, hai chiếc đinh gỗ xuyên qua tay và chân của ta, dọc theo  xương sống của ta đóng từng cây xuống, tưởng chừng như xương cốt bị người đóng nát từng cái một, khảm cây đinh cứng rắn nóng bỏng vào bên trong.

Ta muốn quay cuồng, muốn kêu to, một tấm hoàng phù lại dán lên miệng ta, ta không thể phát ra bất luận  thanh âm nào, chỉ đành nức nở dán trên mặt đất, đó là lần đầu tiên ta cảm nhận được độ cứng của sàn nhà, nhưng ta không có nửa phần vui sướng.

Editor: Con giai tui hóa lệ quỷ rồi chời oiiii, tui muốn đổi công, huhuuuu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info