ZingTruyen.Info

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 5

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

59.

Ta không muốn giống những nữ nhân trong hậu cung đó, nhưng lại thật sự không quá cam tâm.

Từ khi chết đi, thời gian của ta cũng thay đổi, cả ngày suốt đêm nhàn nhã quá, nên đâm ra hay rối rắm này nọ, có hơi làm quá.

Ta một bên phỉ nhổ mình, một bên bình tĩnh lại trái tim nôn nóng trong lồng ngực, xoang mũi thở ra mùi ghen tuông.

Nếu là do sinh thời tạo nghiệt quá nhiều gặp báo ứng, ta nhận.

Khỉ thật này cũng quá hại người mà, còn không bằng thống khoái đâm cho ta mấy đao .

Ông trời biết ta không sợ chết, cũng không sợ đau, nên phải đào ra tấm lòng coi như còn sạch sẽ, đặt ở trên ngọn lửa nướng một lát.

Ta có thể ngửi thấy cả mùi khét.

60.

......

Dù sao cũng là người lớn rồi, ghen ghét thành dáng vẻ như vậy, cũng quá khó coi.

Ta hít thật sâu , cuối cùng cũng nhẹ nhõm, tiếp tục bình tâm làm người đứng xem .

Nhưng từ giờ trở đi, ta không còn khách quan nữa.

Chà, ta chưa bao giờ khách quan cả.

61.

Tần Phi Nguyệt đắp chăn đàng hoàng rồi đi, thi thể ngủ đến buổi chiều mới rời giường, lại bắt đầu ăn không ngồi rồi.

Ta lạnh lùng nhìn hắn đào ra văn phòng tứ bảo, viết vẽ bậy bạ trên giấy Tuyên Thành, hận không thể nắm cổ áo y ném vào luyện võ đường, để Võ Nguyệt Mai  dạy dỗ một chút.

Võ Nguyệt Mai là đường chủ  nữ duy nhất, cũng không khác gì mấy với tú bà, nhận người mới về nàng quản, cũng thuận tiện dạy dỗ luôn, mỗi một đệ tử Ma giáo  cơ bản đều từ luyện võ đường , ta cũng không ngoại lệ.

Lấy tư chất thân thể của ta, nếu thi thể chịu học, dù không đạt đến trình độ của ta, cũng là hạng ba trong giới giang hồ , ít nhất có thể tự bảo vệ mình.

Ta không chịu không nổi y xem người khác bảo vệ là đương nhiên, ở trong đình viện nho nhỏ suốt ngày chơi bời lêu lổng, ăn nhậu chơi bời.

Một phế vật như thế, dùng thân xác của ta, ngồi trên vị trí của ta, là chuyện khiến ta phỉ nhổ nhất.

Dựa vào cái gì chứ?

62.

Mấy ngày gần đây  oán khí của ta ngày càng tăng , không chừng một ngày nào đó sẽ thật sự thành lệ quỷ.

Nếu thực sự có ngày đó, điều đầu tiên ta làm chính là giết chết thi thể.

Ta tình nguyện xé nát thân thể của ta, băm thành từng khối từng khối, cũng không muốn nhìn thấy nó chỉ mãi ăn chơi trác táng, sau khi ta chết lại hủy hình tượng của ta, bại hoại thanh danh của ta.

Thật phức tạp.

63.

Tựa hồ vì chứng minh ta phỏng đoán trước đó của ta, Tần Phi Nguyệt tới càng thường xuyên, bất quá phần lớn đều là khi thi thể ngủ.

Ta không rõ hắn có ý gì, nhưng ta thấy hắn sờ sờ mặt thi thể, lại sờ sờ băng vải vẫn luôn quấn trên cổ .

Sau đó thi thể đột nhiên tỉnh, mơ mơ màng màng mở mắt ra, thấy hắn ngồi ở bên cạnh, mặt bá đỏ lên.

Y lắp bắp kêu một tiếng giáo chủ, xoa xoa đôi mắt, ngáp một cái.

Tần Phi Nguyệt tựa hồ nhíu nhíu mày, không nhẹ không nặng trả lời "ừ".

Không khí thực xấu hổ, ta cũng rất xấu hổ, hận không thể  làm ầm lên đánh vỡ  cục diện bế tắc này.

Một lát sau, vẫn là Tần Phi Nguyệt mở miệng trước, "Đã quen chưa?"

Thi thể chớp chớp mắt, hơn nửa ngày mới phản ứng lại . "Rất, rất tốt......" Y luống cuống tay chân từ trên giường bò dậy, kết quả không đứng vững, trực tiếp nhào lên người Tần Phi Nguyệt, vậy mà hắn cũng không tát bay y, mà thuận thế ôm lấy y.

Trái tim ta không còn đập nữa, nhưng vẫn  có thể nghe thấy tiếng tim đập chợt phóng đại của hai người.

64.

Giáo chủ nhẹ nhàng khụ hai tiếng, tựa hồ đang che giấu . Hắn buông thi thể ra, hỏi y có nhớ được gì hay không .

Thi thể đương nhiên là ngoan ngoãn lắc lắc đầu.

Tần Phi nguyệt nheo mắt lại, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên duỗi tay kéo y lên .

Tay Tần Phi Nguyệt thực lạnh, thi thể theo bản năng run lên một cái, lại bị nắm chặt hơn, đầu ngón tay mất huyết sắc, sau đó, y rõ ràng rất đau, trong mắt dần dần hiện lên sự sợ hãi.

Tần Phi Nguyệt từ trên cao nhìn xuống y, bên môi treo  một nụ cười khó có thể phân biệt, lực đạo trên tay chợt buông lỏng,  kéo thi thể xuống giường, đi ra ngoài.

65.

Ta tự nhiên cũng bị ép theo sau, nhìn hai người bước lên tế đài ngắm trăng, thi thể thấp thỏm lo âu nhìn Tần Phi Nguyệt, mê mang trên mặt sắp tràn ra ngoài luôn rồi.

Mà lúc này, Tần Phi nguyệt xoay người lại, chậm rãi tháo mặt nạ xuống......

Ta có thể nghe thấy thi thể hít hà một hơi, bởi vì người nọ vươn tay tới, nâng mặt y lên.

Tần Phi Nguyệt nhìn chăm chú đôi mắt của thi thể , mặt mày tinh xảo tẩy rửa dưới ánh trăng nhu hòa, đẹp không giống phàm nhân.

"Thẩm Lược." Ta nghe thấy hắn kêu tên của ta, "Ngươi thật sự, không nhớ sao?"

Thi thể há miệng thở dốc, không nói nên lời.

Sợ là muốn nói cũng không thể nói, dù sao y vốn không phải Thẩm Lược.

Nhưng Tần Phi Nguyệt lại không nghĩ như vậy , hắn đang đợi đáp án không có cậu trả lời, thậm chí cười một cái, nói: "Như vậy cũng tốt."

Tốt...... Tốt cái gì?

Ta chỉ cảm thấy cả người rét run,  đầu váng mắt hoa, lung lay quỳ trên mặt đất.

66.

Làm như còn ngại không đủ, hắn lại hỏi: Thẩm Lược, ngươi thích ta không?

Ta muốn nói có, nhưng có người giành trước một bước, y dùng thanh âm giống như ta, dùng bề ngoài giống như ta......nhưng lại không giống linh hồn, nhỏ nhẹ đáp "có".

67.

......

68.

Đợi ta hoàn hồn, hai người đã ở bên nhau.

Ta đứng cách 3 mét nhìn bọn họ , nhìn ánh trăng kéo dài cái bóng , kéo tới dưới chân trống rỗng của ta.

Một khắc đó, ta  ý thức vô cùng rõ ràng là ta đã chết, cũng cho ta cảm nhận được, mùi vị của hồn phi phách tán.

69.

...... Có lẽ nói vậy thì có hơi khoa trương, nhưng ta thật sự không tìm được từ chính xác .

Trong khoảnh khắc đó ta có cảm giác như món đồ mình dốc lòng bảo vệ lại bị người khác cướp đi , nhưng càng khiến ta cảm thấy tuyệt vọng chính là, đối mặt với tình huống như vậy, ta chẳng làm được gì cả.

Loại cảm giác bất lực này thật sự rất đau lòng —— đã thật lâu rồi, ta không còn trải qua nữa.

Hiện tại xem ra, lại là cảm giác quen thuộc chết tiệt đó.

70.

Ta cho rằng Thẩm Lược ta  cả đời tạo nghiệt, cái gì cũng đã thấy rồi, không nghĩ tới vẫn kém xa lắm.

Ta cho rằng ta không có vướng bận, nhưng cuối cùng ta vẫn có thứ không buông bỏ được, điểm này, có lẽ ông trời đã thấy rõ hơn ta.

Cho nên để  ta lại, không cho đi đầu thai, bắt ta kề bên không cho rời đi, bỏ không xong, cắt không đứt.

—— Hoặc có lẽ, chỉ đơn thuần là trừng phạt, dùng một linh hồn thiên chân vô tà  đổi linh hồn hư thối của ta, thay ta sống hết cả đời bên thứ mà ta không dám hy vọng xa vời.

Ta  suy nghĩ lung tung rất nhiều, rồi cái gì cũng không chịu hiểu, dù sao thì cũng chả ai cho giải thích cho ta cả.

Sau rồi ta cũng chấp nhận, đây là mệnh ta.

71.

Lúc ban đầu thì rất khổ sở , nhưng sau này thì chết lặng rồi.

Quen chuyện này kỳ thật cũng không khó, chỉ là xem ngươi có đủ thấu trải không .

Tựa như lúc ban đầu ta giết người thiếu chút nữa đã nôn cả ngũ tạng ra ngoài, hiện giờ ta lại có thể chuyện trò vui vẻ mặt không đổi sắc, lúc nhàn hạ  còn có thể liếm liếm máu dính trên ngón tay.

Hồi đầu lúc bọn họ ôm nhau ta chịu không nổi, lo âu bay loạn khắp nhà, giờ  cũng dần dần quen rồi, ít nhất sẽ không thất thố như trước nữa,  trong lòng có khó chịu không à...... Ai để ý chứ?

Cũng chưa bao giờ có người hỏi đến.

Ngay cả A Chu luôn luôn thân mật với ta, khi nhìn thấy ta cả người đầy máu trở về còn lộ ra ánh mắt sợ hãi, bởi vì nàng nhìn thấy không phải ta, mà vô thường đến từ địa ngục vô thường.

Khi còn ở Câu Lan viện nàng nhận thức ta là một tiểu nhân hạ đồng chỉ biết cúi đầu, là  chó con có răng nanh nhỏ.

Nhưng chó con chung quy sẽ có một ngày lớn lẹn, bởi vì hắn biết đôi chân ngắn nhỏ và thân thể gầy yếu không thể bảo hộ bất cứ thứ gì, hắn liều mạng tôi luyện  mình, lăn lộn trong núi đao biển máu, trưởng thành thành một con sói uy phong lẫm liệt.

Nhưng khi ta có thể bảo hộ nàng, nàng lại sợ hãi răng nanh và móng vuốt sắc bén của ta, cảm thấy quá tàn nhẫn, quá nguy hiểm.

Tựa như lúc sinh thời ta cúc cung tận tụy đến chết mới thôi cũng không thể đổi lấy một ánh mắt ấm áp, bây giờ ta đã chết, người khác dùng thân xác của ta, lại dễ như trở bàn tay bắt được trái tim hắn .

72.

Được, oán giận xong rồi.

Kỳ thật ta cũng không có gì phải oán giận, chết rồi cũng trách ta học nghệ không tinh, chẳng trách người khác được.

Nếu ta lại lợi hại một chút, ít nhất có thể thoát khỏi vòng vây, hoặc là né tránh chiêu kiếm trí mạng , sau đó đợi Vu Luyện và đám người viện trợ  800 năm mới tới.

Ngươi xem, kết quả thì, vẫn là ta sai.

73.

......

Nhưng nó không hề xung đột với việc ta muốn giết thi thể nhá.

Dầu gì ta cũng là một phần tử Ma giáo, sát ý đã nổi lên,  lục thân cũng không nhận.

À......  nếu là Giáo chủ , vẫn sẽ nhận.

Ai bảo hắn lớn lên đẹp làm chi.

74.

Đại điển tế nguyệt đã dàn xếp xong, Tần Phi Nguyệt  lâu lâu rảnh rỗi lại chạy qua cách vách.

Vu Luyện vẫn sẽ thường xuyên đi vào trong phòng, hoặc là châm cứu hoặc là thoa thuốc, thi thể bị cắm giống như con nhím nằm ở trên giường, vẻ mặt khổ sở.

Ta vui sướng khi người gặp họa , còn  tiến lên vỗ vỗ tay Vu Luyện, chẳng sợ tới tới lui lui đều xuyên qua, trong lòng cũng chờ đợi thằng nhóc này sẽ run lên, đâm vào tử huyệt.

Đáng tiếc tay Vu Luyện quá ồn, hạ châm rất dứt khoát lưu loát, không chịu nửa phần ảnh hưởng.

Thôi thì ta đã chết rồi.

Hành động của ta cũng không ảnh hưởng đến bất cứ ai, thanh âm của ta cũng không thể truyền đến đâu...... Nhưng đó cũng không phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất chính là,  ta đã dần dần quen cảm giác này.

75.

Hôm nay lúc ăn điểm tâm , thi thể dính vụn bên miệng, Tần Phi Nguyệt tự mình lau cho y.

Ta thực kinh ngạc, ta cho rằng đôi tay lạnh băng vô tình kia chỉ thích hợp giết người, không nghĩ tới vẫn sẽ có một hành động tinh tế như thế.

Xem ra ta cho rằng đã nhìn thấu Tần Phi Nguyệt, bất quá là "Ta cho rằng" thôi, hắn còn có quá nhiều điều ta chưa từng thấy, hoặc là do không kịp thấy, nhưng hiện tại, lại biểu lộ ra toàn bộ.

Nhưng cho dù như thế, hắn cũng chưa từng từ bỏ theo dõi thi thể , thị nữ bên người  từ một biến thành ba người, Vu Luyện định kỳ đến thăm, chỉ sợ cũng có liên quan. Ta không hiểu nhiều lắm về y thuật , nhưng ta biết có thể để một hộ pháp chạy trốn thường xuyên như thế, tuyệt đối không phải sự tình đơn giản.

Nhưng bất luận như thế nào, đã chăng còn liên quan gì đến ta.

76.

Ta có thể rõ cảm nhận rất rõ ràng, ánh mắt hạ nhân nhìn thi thể đã thay đổi.

Nếu ngay từ đầu còn che giấu, như vậy hiện tại đã hoàn toàn khinh thường, đương nhiên, bọn họ giấu rất tốt, nhưng không thể thoát khỏi đôi mắt của ta.

Kỳ thật rất bình thường, Ma giáo là nơi cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ có thể,m trở thành vật phụ thuộc, từ lúc thi thể ý quyết ở hậu viện, sống dưới sự bảo vệ của giáo chủ, kết cục đã định sẵn.

Ta hoặc nhiều hoặc ít còn có chút không cam lòng, nhưng sự không cam lòng này cũng không thể thay đổi cái gì, ai bảo ta đã chết, ta thua, y mới là người thắng.

Một kẻ thất bại như ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn thành lũy ta tiêu phí hai mươi năm xây dựng từng chút bị phá hủy, bởi vì hòn đá tảng đã bị thay đổi, từ đá hoa cương cứng rắn đổi thành viên ngọc mềm ấm, có hoa không quả, thay ruột bông rách .

Y không gánh nổi địa vị, uy vọng của ta, bởi vì y chung quy không phải ta.

Buồn cười chính là, tất cả mọi người đều gọi y là Thẩm lược.

Vậy ta là ai?

77.

Gần mấy ngày nay, trong lòng ta luôn bất an, ngày càng nôn nóng khiến ta thường xuyên khó có thể tự khống chế, dần dần tích lũy sát ý tụ ở ngực, không cách nào phát tiết.

Ta đã chết, nhưng ý thức ta còn,ký ức lúc còn sống vẫn còn, ta thấy được những người đó, nghe thấy tiếng nói của bọn họ.

Nhưng ta nghĩ thà bị Diêm Vương gia mang đi, mười tám khổ hình cũng được, núi đao biển máu cũng thế, chỉ cần cuối cùng có thể uống thượng một ngụm canh Mạnh bà, quên đi chuyện xưa tích cũ, trọng nhập luân hồi, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt.

Nghĩ là như thế nhưng cũng thành hy vọng xa vời —— ông trời khinh thường tra tấn ta, hoặc có lẽ bị quên đi mới là tra tấn lớn nhất, có người không sợ đau đớn, nhưng không ai không sợ cô độc.

Dù gì ta đã chết lặng rồi.

78.

Nhưng ta vẫn không từ bỏ.

Ta tốn rất nhiều thời gian nhớ những chuyện khi còn sống, có lẽ ta cuối cùng cũng vô duyên với cầu Nại Hà, tức là đã định rằng sẽ tiêu tán ở trong trời đất, ta cũng muốn tỉ mỉ nhớ rõ, nhớ rõ cái tên đã tạo nên ta, nhớ rõ hai chữ "Thẩm Lược" đại biểu cho 28 năm làm người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info