ZingTruyen.Info

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 4

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

Lại nói đến thi thể, từ khi Tần Phi Nguyệt đối đãi khác bọt, y rất thuận lý thành chương(?) từ phòng mình dọn qua phòng cách vách giáo chủ...... Cái này với ta mà nói kỳ thật rất tiện, bởi vì ta có thể xuyên tường, ai đến nói nhỏ với hắn, ta có thể loại bỏ khoảng cách qua nhìn hắn một cái, nghe cái góc tường gì đó.

(?): cứ như vậy mà làm

Bất quá tưởng tượng mà xem, đường đường là tả hộ pháp Ma giáo lại nghèo khổ đến vậy, có khác gì hái hoa tặc đâu, không khỏi cảm thấy bực mình.

Quên đi, từ xưa nhân sự lưỡng nan toàn(?).

(?): người và việc khó thành đôi.

Bây giờ ta cũng có thể làm việc này rồi.

43.

Thi thể đang ngủ, cách vách thì mở họp, ta ở trên nóc nhà nghe góc tường.

Cái hình ảnh này thoạt nhìn rất hài hòa đúng không? Trên thực tế ta chính là con diều bị túm qua đây, thằng ngốc đó phải đi chuyển thì ta mới đi được, có đôi khi cách quá xa nên đậu phộng chả nghe rõ gì.

Đệt, Tần Phi Nguyệt bộ có tật xấu hả? Xây cái giường bự tổ chảng!

Nói rồi ta lại bị kéo qua nữa, cả người trôi lững lờ giữa không trung, ánh trăng chiếu lên ta, xuyên qua thân thể trong suốt của ta rơi trên mặt đất, một bầu không khí yên lặng.

Nhĩ lực(?) của ta đương nhiên không kém, nhưng mấy kẻ trong phòng cũng không phải ăn chay, thanh âm nhỏ đến độ hận không thể viết ra giấy...... Cũng may bọn họ không đề phòng đến mức đó, ta vẫn chưa lợi hại đến nỗi nghe thanh âm bút cọ xát là có thể phán đoán bọn họ đang viết cái gì.

(?): khả năng nghe

Tình huống hiện tại là, giáo chủ đại nhân đang cáu kỉnh —— tuy rằng giọng nói hắn đều đều, nhưng dựa theo hiểu biết của ta về hắn, hắn lúc này đã dựng lông rồi, nếu ngươi không chịu nghe theo hắn nói......

"Phanh!"

Ta cúi đầu, nhìn một đường chủ Hình Thiên đường bị dính một chưởng tông thẳng ra ngoài cửa, lúc này đang quỳ gối dưới lòng bàn chân ta, ta thở dài.

45.

Mọi người đều biết, Ma giáo chia thành 5 phân đường: Hình Thiên, Thí Vũ, Độc Tâm, Luyện Võ, Công Lâm, trong các đường chủ có hai gã kiêm chức tả hữu hộ pháp, rồi chức vụ này nọ...... Đừng cười chúng ta ít người, Ma giáo lại không phải dễ sai, độ nguy hiểm cao, không chừng ngày nào đó tuổi xuân chết sớm, hơn nữa nào có nhiều nhân tài như vậy, cho dù có, cũng đến cậy nhờ danh môn chính phái, cho nên thật vất vả mới gặp được một người, dương nhiên phải vật tẫn kỳ dụng(?).

(?): vật gì cũng có tác dụng riêng của nó, phải tận dụng.

Đường chủ Hình Thiên đường Lôi Húc, chính là cái vị lúc nãy bị đánh bay ra ngoài, lão xem như là lão tiền bối của chúng ta, Lão giáo chủ lúc còn tại vị thì lão đã là phó đường chủ, cần cù chăm chỉ làm mười mấy năm, mãi cho đến khi Tần Phi Nguyệt thượng vị, thanh tẩy hết giáo phái từ trên xuống dưới , một thế hệ đường chủ trước đó chết hết, mới đến phiên lão.

Lôi Húc à, trung tâm có, năng lực cũng có, nhưng đầu óc thì hơi ngu, ngươi coi này, dăm ba câu đã chọc tức giáo chủ phải động thủ đánh người...... Nếu là ta á hả, chuyện này chắc chắn không xảy ra.

Ta vui sướng khi người gặp họa, nhìn Lôi Húc dập đầu đến mặt mũi bầm dập, tâm tình đột nhiên tốt hơn một chút.

Dù sao thì lão già này không ít lần quất roi ta —— tuy rằng không phải ý của lão, nhưng ta lại không có khả năng đi trách mắng giáo chủ, chỉ có thể để lão đội nồi thôi......

Gì? Không nói lý?

Vớ vẩn, chúng ta chính là Ma giáo.

46.

Tóm lại cứ lăn lộn cả đêm như vậy, chờ trời tờ mờ sáng, cuối cùng bên trong cũng nghỉ. Ta nhìn một đám treo quầng thâm lớn dưới mắt từ trong phòng bước ra, không biết sao đột nhiên nghĩ tới thải dương bổ âm...... Không nhịn nổi mà cười ra tiếng.

Ma giáo có tên là Bái Nguyệt giáo, võ công đương nhiên đều là thuần âm chiêu số, trong đó Lãnh Nguyệt thần công của giáo chủ Tần Phi Nguyệt cầm đầu, mới thật là chí âm chí thuần, dẫn tới nhiệt độ cơ thể hắn luôn thấp hơn người thường, băng băng lương lương, sờ lên giống một khối lãnh ngọc.

Hắn 18 tuổi lúc luyện công đã không ổn rồi, thiếu chút nữa tẩu hỏa nhập ma, vẫn là ta chọn vài tử tù trong tử lao ra để hắn hấp thụ dương khí, nhưng chính vì vậy, hắn cũng giết đỏ cả mắt , lục thân không nhận thấy ai cũng đánh, ta ỷ vào thần chí hắn không rõ tả né phải tránh trái, cuối cùng vẫn không chịu đựng nổi, ăn mấy cú.

Ta lãnh một chưởng kia mất nửa cái mạng, ở trên giường nằm hai tháng, Tần Phi Nguyệt không hề tới nhìn một lần, chỉ bảo Vu Luyện qua chăm sóc —— khi đó ta cho rằng ta mạng cứng, giờ nhìn lại, hóa ra là nhờ tiêu hao thọ mệnh.

Bất quá từ đó về sau, lúc Tần Phi Nguyệt luyện công luôn bế quan, nhốt mình vào mật thất không ai vào được, vừa bế quan là bế tận tháng trời.

Có đôi khi ta còn lo hắn có chết ở bên trong không, sợ chẳng thể nhặt xác cho hắn luôn á.

47.

Lúc thi thể rời giường đã giữa trưa, lôi kéo con diều bự là ta lắc lư ở trong sân, tung tăng nhảy nhót, ta nhìn mà ta tức.

Từ khi được Vu Luyện cứu về tới đã qua một tháng rưỡi, nội thương đã dưỡng khá ổn, ngoại thương cũng khép lại gần hết, nhưng trên cổ vẫn còn quấn băng vải, nhìn sắc mặt trông có vẻ không được tốt lắm. Tuy rằng toàn thân ta có không ít vết sẹo, nhưng ai cũng không nghĩ tới ở cổ lại có một vết thương khủng như vậy, cảm tưởng như nếu không gắn chặt, có khi đã rớt lúc nào không hay.

Tuy rằng đã không phải thân thể của ta nữa, nhưng dù sao thì cũng dùng hai mươi mấy năm, cũng hơi luyến tiếc.

Tần Phi nguyệt tựa hồ cũng luyến tiếc, bởi vì lúc hắn nhìn thi thể , ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra một tia hoài niệm, ta không biết hắn đang nhớ về cái gì, tạm thời coi như là nghĩ đến ta.

Ài, ta biết mình nghĩ thật đẹp, dù sao người cũng chết rồi, nằm mơ tí cũng không sao.

48.

Như đã nói trước đó, thi thể không được ra khỏi viện, bởi vì y không biết võ công, đi ra ngoài cũng bị giết.

Y ở nhà, mang ta theo cùng, y còn có thể đùa giỡn với thị nữ, còn ta chỉ có thể tự bay bay trong phòng, tự giải trí .

Mẹ nó, đều là bị giam lỏng, sao lại chênh lệch lớn như thế?

Ta phiền muộn ngồi trên cửa tủ , buồn bã ỉu xìu gục đầu xuống, cả người mốc meo.

Dùng thân xác ta nhưng không có tâm ta, cả ngày chỉ biết ăn cơm ngủ gật đào giun, đã chết rồi, uổng cho ta có một thân cần cù nghị lực lại không tìm không thấy chỗ để dùng , ngươi nói có nghẹn khuất không.

Ôi, khi ta còn đang chửi thầm, thị nữ tỷ tỷ đã làm trò với thi thể rồi...... Dù sao cũng đi ra từ Ma giáo, ai xuống núi mà không bị người gọi là yêu nữ, thi thể da mặt mỏng, dăm ba câu đi xoay vòng, lúc này nói chuyện còn nói lắp, ta nhìn chỉ biết trợn trắng mắt thôi.

Con mẹ nó ngươi có thể ngưng không hả? Uốn éo đầu lưỡi hai lần rồi hãy nói.

Ta không muốn hoài nghi y có bệnh, bởi vì như vậy là đang hoài nghi cấu tạo thân thể của ta.

Là do đầu óc y có vấn đề.

49.

Đầu óc cũng là của ta à?

Dù sao cũng không phải ta đang dùng.

50.

Nhìn chuyện này, làm ta nhớ tới một chuyện rất đặc sắc của Ma giáo .

Ở chỗ chúng ta , không có đồng tử công, đều là nhanh nhanh phá thân, sau đó học phương pháp thải bổ .

Phương pháp thải bổ gọi là Lãm(?) Nguyệt thần công, có hai cách dùng, một loại chính là chụp lên đỉnh đầu người ta hút lấy hút để, tương đối tiện hơn, không cần cởi quần cởi áo quần, nhưng cũng có độ nguy hiểm nhất định. Có đôi khi tam trinh cửu liệt(?), ngươi còn phải đề phòng hắn tránh ngươi...... Cho nên, trước đó chúng ta phải trói họ lại.

(?): nghĩa là ôm lấy, há há.

(?):thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân.

Còn loại thứ hai, đương nhiên bị thế nhân lên án nhiều nhất, phải cởi quần áo .

Tinh túy của bộ công pháp này do giáo chủ nắm giữ , hạ nhân chúng ta chỉ biết sương sương , có thể sử dụng, nhưng hiệu quả không cao bằng người ta. Ta cũng vậy, ngẫu nhiên lấy ra dọa dọa người thôi, dù gì thì trực tiếp hút khô người ta thoạt nhìn rất dọa người, hơn nữa lúc nội lực cạn kiệt cũng rất tiện để điều tiết......Nhưng mà sau này, cần tốn rất nhiều thời gian để dưỡng lại.

Nhưng mà phương pháp hai này, là lấy âm dương giao hòa gian để phụ trợ, gọi hơi tục thì là song tu, hiệu quả có thể xem như là tốt hơn nhiều so với phương pháp đầu cực kỳ thô bạo, chỉ là ta chưa từng dùng qua, ngay cả hai mươi tuổi năm ấy phía trên đưa cho ta một nữ tử tù, ta cũng rất dịu dàng bóp chết nàng, sau đó ngồi trên giường cả đêm .

51.

Ta chưa từng nói cho người ngoài biế ta là đoạn tụ(?), dù sao thì cũng chẳng ảnh hưởng toàn cục, trừ bỏ không thể cứng nổi với nữ nhân, hôn cái miệng bắt cái tay ấp ấp ôm ôm vẫn làm được.

(?): người có xu hướng tính dục đồng giới

Ma giáo tuy mang ác danh, nhưng không phải ai cũng bộ mặt dữ tợn, với chuyện như thế thì phải dụng tâm đắp nặn hình tượng, tỷ như tả hộ pháp ta này, tuy rằng xuống tay tàn nhẫn tâm địa ác độc, nhưng cũng mang cái danh phong lưu...... Ngươi nói xem lớn lên đẹp trai chính là một loại ưu thế đó, cùng là người, có một số việc ta làm thì gọi là phong lưu, đổi thành Phùng Bình Huy, thì là hạ lưu.

Phùng Bình Huy là một trong các đường chủ ta nhắc trước đó, quản hạt Công Lâm đường, hắn phụ trách phòng vệ, nghiên cứu cơ quan ám khí, dù sao cũng không cần xuất đầu lộ diện, so với chúng ta cả ngày chạy ngược chạy xuôi thì nhẹ nhàng hơn nhiều.

52.

Sau đó cả ngành đều biết, hắn là kẻ biến thái, là kẻ biến thái đeo mặt nạ đồng thau.

Hơn nữa ở một nơi đâu đâu cũng có biến thái như Ma giáo, sự biến thái của hắn còn tương đối lập dị, tươi mát thoát tục.

Hắn thích xem người khác song tu, đôi khi tự hắn cũng nhảy vào góp vui.

Ta không biết hắn trước kia đã từng chịu tổn thương gì, ta chỉ biết so với hắn, ta chỉ thích nam nhân thôi cũng chẳng tính là gì.

Hơn nữa Phùng Bình Huy lúc song tu không thích đeo mặt nạ...... Hồi trước ta nói hắn hạ lưu á, chính là bởi vì cái này.

Nếu ta là hắn, ta sẽ dán mặt nạ lên mặt ta luôn, cả đời cũng không tháo xuống.

53.

Ngươi hỏi ta vì sao biết sf?

Có một hồi ta thỉnh giáo hắn cách sử dụng cơ quan mới thì vô tình bắt gặp.

Cảnh tượng lúc đó vô cùng nóng bỏng, cụ thể ta không muốn trình bày, ta chỉ nhớ rõ trong nháy mắt hắn quay đầu vì nghe được động tĩnh ......

Ai u, nhớ tới là đôi mắt cay xoè.

Làm hại ta sau khi hỏi xong chuyện, phải về phòng soi gương một canh giờ.

54.

Ngươi nói giáo chủ hả? Khi đó hắn đang bế quan, sinh tử không rõ.

Ta soi xong gương còn phải chuẩn bị hậu sự cho hắn, vội muốn chết mà.

55.

Ở chỗ này chơi cả ngày, thi thể cũng mệt mỏi, ăn cơm trưa xong liền ngủ.

Thừa dịp y ngủ gà ngủ gật, ta nhìn thị nữ rời đi ra, đi thẳng đến phòng giáo chủ.

Thật ra ta muốn đi theo, kết quả khoảng cách không đủ...... Nếu ts báo mộng, chuyện đầu tiên ta làm chính là bảo thi thể thả dây diều dài hơn.

Bảo ta chỉ có tí tiền đồ á, là vì ta chỉ có tí khả năng này thôi, bằng không ngươi để ta sống lại đi?

Với tình cảnh bây giờ, ta còn khó nghe góc tường luôn nè, bộ ta dễ dàng lắm sao.

56.

Quay về chính truyện nào, thị nữ kia ở trong phòng ngây người nửa nén hương thì đi ra, phỏng chừng là đi báo cáo nhiệm vụ. Tần Phi Nguyệt rất khoan dung với thi thể, nhưng vẫn chưa đến mức dung túng quá độ, có việc này cũng nằm trong suy đoán của ta.

Ta không biết có phải hắn đã phát hiện điều gì hay không, ta chỉ biết ước chừng hai lần hương, Tần Phi Nguyệt từ trong buồng đi ra, môi mỏng dưới mặt nạ mím lại.

Hình như là giận?

Cũng được, ta cũng không cần ở bên ngoài giả vờ phong lưu, cuối cùng không cần phải im nữa, giả bộ cũng mệt rồi.

Vì thế ta vui sướng khi người gặp họa mà bay về phòng, lẳng lặng chờ giáo chủ đại nhân đá cửa đi vào......

Kết quả hắn đẩy cửa ra, nhưng đẩy rất nhẹ nhàng.

Làm ta có hơi mất mát.

57.

Mà lúc này, thi thể ở trên giường trở mình, chảy nước dãi lên gối, chân cũng tùy tiện banh ra, chăn không biết đã quăng đến chõi nào.

Tư thế ngủ thảm không nỡ nhìn này làm ta lại một lần nữa nổi lên sát ý, ngày thường không nói, lúc ở bên cạnh giáo chủ, đậu moá ngươi không thể chừa chút hình tượng cho ta sao??

Ta ở một bên tức đến nghiến răng, Tần Phi Nguyệt tựa hồ cũng ngây ra một lúc, ngay khi ta cho rằng hắn sẽ tát chết thi thể, hắn cư nhiên nhướn người, đắp chăn cho y.

Đậu...... đậu xanh rau má,  ý gì đât?

Ta dại ra nhìn bóng dáng Tần Phi Nguyệt, vốn tưởng hắn sẽ tính sổ, ai ngờ đắp xong thì hắn rời đi, trong lòng đột nhiên lộp bộp.

Nhớ lại mấy ngày nay đối phương làm điều, những hành động khác thường khiến người ta khó hiểu, hơn nữa cực kỳ bao dung dịu dàng...... Có lẽ ta đã sớm biết đáp an, nhưng vẫn luôn không dám xác định, bởi vì nó quá đáng sợ.

Nhưng chuyện tới giờ, ta không thể không chủ động đối mặt vấn đề.

Giáo chủ...... Không phải là thích thi thể chứ?

58.

Kỳ thật ta không ngại giáo chủ thích ai, tuy rằng hắn có một hậu cung để sủng thiếp, mỗi năm còn đúng hạn chiêu tân, một tháng thị tẩm mười mấy lần, nhưng cũng không thấy hắn thật tâm với ai. Ngược lại đám nữ nhân kia cả ngày làm trời làm đất, tranh đấu gay gắt hại bao mạng người, ta tự mình xử lý không ít đây, thắt cổ uống thuốc độc nhảy sông nhảy giếng, có đôi khi nhìn các nàng cuồng giáo chủ như si như dạo, ta còn thấy bội phục, cũng tiếc hận.

Tâm Tần Phi Nguyệt lạnh, như băng vậy.

Có đôi khi ta cũng từng nghĩ rằng nếu hắn yêu một người sẽ có bộ dáng thế nào, nhưng hôm nay thấy thật, chỉ cảm thấy......

Ta nói không rõ đó là cảm giác gì, nhưng tóm lại là ý nan bình(?).

(?): tâm khó yên

Ta không tin hắn trong vòng hai tháng ngắn ngủn lại yêu thi thể, nhưng nếu không phải, vì sao ta ở với hắn hai mươi năm, chưa bao giờ được đãi ngộ như vậy?

Editor: Đau lòng quớ, khócccc 😢😢😢

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info