ZingTruyen.Info

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 14

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

Quần chúng hét lên kinh hoảng, ta thấy rõ phía sau cổ người nọ bị cắm một ngân châm mỏng như sợi tóc —— hơn phân nửa là bút tích của Vu Luyện. Vừa nghĩ như vậy, đã động thân, chạy đến chỗ Tần Phi Nguyệt.

66.

Hắn thấy ta tới, dang hai tay, gông xiềng trên cổ tay không biết từ khi nào đã vỡ thành tro...... Ta thuận thế vọt vào trong lòng ngực hắn, xoang mũi quanh quẩn mùi máu tươi, với ta mà nói, lại là mỹ thực ngon lành.

Tần Phi Nguyệt thấy hai mắt ta đỏ lên, cười ấn đầu ta vào cổ hắn, dùng ngữ khí mềm mại gần như thở dài, " Rất nhanh sẽ qua thôi."

Ta nhắm mắt lại, mặc cho răng nanh đâm thủng làn da hắn, trong tiếng chém giết bên tai, chỉ có tiếng tim đập của người nọ ngày càng nặng, đập như nổi trống.

67.

Trận chiến ấy, Ma giáo toàn thắng.

Một năm ẩn nhẫn không lên tiếng, Ma giáo nhờ nhân mạch và tình báo của Ôn lương âm thầm lớn mạnh, giờ lộ mũi nhọn, tất nhiên là một hồi tinh phong huyết vũ.

Ta tự đặt mình vào trong đó suy xét thử, chỉ có một chân quan hệ với Tần Phi Nguyệt thôi —— Ta "Sống" trên đời này cũng liên quan đến một mình hắn, đối với việc này, Tần Phi Nguyệt đã nói cho ta nghe đáp án.

Hắn lấy vô thường trảo thu hồi từ Tiêu Nguyệt sơn trang đưa cho ta, nói với ta,hồn phách chứa tình cảm và ký ức bám lên vật này.

"Là ta đánh mất tâm của ngươi, giờ đây, ta thay ngươi tìm về ." Khi nói lời này, Tần Phi Nguyệt khó có khi xuất hiện biểu tình bất an, ta không biết nên trả lời thế nào , chỉ đành trầm mặc vươn tay, nhận lấy món đồ vốn thuộc về ta......

Khoảnh khắc vũ khí chạm vào đầu ngón tay , giống như có một ngọn lửa đâm vào trong lòng ngực, nhưng ta chỉ cảm thấy cả người rét run.

Những ký ức đã bị lãng quên tuôn trào như thủy triều, tới rất mãnh liệt, thoáng chốc nuốt chửng ý thức.

68.

Đó là một giấc mộng thật dài gần như tra tấ, tàn nhẫn nhất chính là, nó tái hiện lại những sự thật đã từng xảy ra.

Nguyên lai, ngay khi ta cận kề hồn phi phách tán , Tần Phi nguyệt huỷ trận pháp, giữ lại một tia ý thức hoàn hảo, tạm lưu bên trong thân thể ta.

Sau khi ta chết đi, hồn phách giả cũng biến mất lặng yên vô tức , ta một lần nữa có được thân thể của mình, nhưng không cách nào động đậy, không thể nói, giống như một xác chết.

Nhưng cố tình ta lại có thể thấy, cũng có thể nghe.

69.

Ta tận mắt nhìn từng sợi tóc đen tuyền của hắn hóa thành màu trắng.

Nhìn hắn cắt nát hai cổ tay, lấy máu tươi tưới lên pháp trận.

Nhìn hắn ngày càng điên cuồng, tẩu hỏa nhập ma, khắp nơi cướp đoạt thiên linh địa bảo, bởi vậy đắc tội rất nhiều người, trực tiếp khiến Ma giáo điên đảo, bị vạn người chỉ trích.

Ta thấy hắn thống khổ, hắn giãy giụa, ta nhớ rõ mỗi một ánh mắt đau thấu tâm can của hắn, mỗi một câu nói au yếm lạ lẫm lại kiên định ...... Những điều đó là thứ ta từng ảo tưởng , nhưng không có được, hắn cho ta toàn bộ.

Chẳng sợ khi đó ta chỉ là một xác chết lạnh lẽo .

70.

Ta chưa bao giờ nghĩ có một ngày Tần Phi Nguyệt sẽ chịu khổ vì tình, nhưng hôm nay thấy được, lại liệt hỏa đốt tâm, sống không bằng chết.

Ta tình nguyện hắn vẫn như xưa làm một giáo chủ vô tình vô nghĩa , cũng không muốn thấy hắn vì ta, huỷ hoại chính mình.

...... Thẩm Lược ta có gì tốt? Đáng giá...... Đáng giá để ngươi làm như thế......

Kết quả là, người ta căm hận nhất, lại chính là mình.

70.

Nhưng nghịch thiên cải mệnh thì phải trả giá, thân thể dần dần bị vu cổ chi thuật như tằm ăn tơ, đổi lấy,  là một thân xác vô tình không có trái tâm, không duyên cớ phải nhận ký ức một đời, nhưng trước sau không phải người kia.

...... Nhưng hiện tại, "Thẩm Lược" mới tính là thật sự sống lại, dù cho ta đã không còn là nhân loại.

Tần Phi Nguyệt tự mình nuôi ta thành quái vật khao khát máu tươi sợ hãi ánh mặt trời, nhưng ta sẽ không trách hắn.

Dù sao hắn khát vọng ta sống lại như vậy, để đền bù những gì đã xảy ra......

Là do hắn yêu ta.

Còn  ta...... trái tim của ta, trước sau vẫn như thuở đầu.

71.

Từ bừng tỉnh, phát hiện mình đang nằm trên xe ngựa, cổ gối lên đùi Tần Phi Nguyệt, người nọ thả tóc xuống, sợi tóc bạc quét trên mặt, hơi ngứa một chút.

Ta ngẩn ra hồi lâu, bỗng nhiên cảm thấy trên mặt nóng lên, ra là hắn dán tay lên, đầu ngón tay trắng nõn có vết chai, lúc cọ vào khóe mắt mang đến xúc cảm rất nhỏ.

Ta như bị điện giật bật dậy, có chút hoảng loạn kêu một tiếng "giáo chủ".

Hắn thuận thế ôm chặt ta vào lòng, thở dài nói ba chữ.

"Thực xin lỗi."

72.

Ta theo bản năng nói: "Nếu là nói"Ta yêu ngươi", ta sẽ càng vui hơn......" Nói xong mới kinh ngạc phát hiện mình bất kính, nhưng Tần Phi Nguyệt không cho ta đổi ý, "Ta yêu ngươi."

Vì thế lúc này đến phiên ta nói lắp, "Ta, ta...... Cũng vậy."

Tần Phi Nguyệt chôn đầu vào trong cần cổ ta ngửi thật sâu, qua hồi lâu mới chậm rãi nói: "Ta sẽ đền cho ngươi cả đời."

Ta nhìn hai tai ửng đỏ của hắn, trái tim như hóa thành một hồ nước xuân.

"Ta cũng vậy." Lần này ta không nói lắp nữa, "Cả đời Thẩm Lược  sẽ mãi bên giáo chủ, sống chết...... Không rời."

Những lời này đã ở trong lòng ta gần hai mươi năm, bây giờ cuối cùng cũng nói ra.

Trong nháy mắt, hốc mắt ta nóng lên, nhưng nước mắt của ta không thể nào rơi xuống.

73.

Tần Phi Nguyệt hôn môi ta, trong âm thanh mang theo nghẹn ngào. "Đây là ngươi nói." Hắn nói: "Ngươi đã đáp ứng ta, không được đổi ý...... Ta cũng không cho ngươi cơ hội đổi ý."

Đó là một nụ hôn nhẹ nhàng, mềm mại như khẽ chạm một cục bông —— ta nhắm mắt, nhẹ nhàng nói, " Được."

74.

Sau này ta mới biết được, Tần Phi Mguyệt đã rời Ma giáo.

"Hồi trước ta tẩu hỏa nhập ma, dẫn tới chân khí hỗn loạn, tổn thương căn cơ, ước chừng một năm không thể động võ. Khi đó Bái Nguyệt đỉnh gặp nạn,  đệ tử trong giáo vâng lệnh ta phân tán khắp nơi, hơn nữa có Ôn Lương đẩy tay từ sau, tạo ra cảnh giả rằng Ma giáo đã bị diệt sạch, kỳ thật che giấu thực lực, âm thầm ẩn núp." Hắn dựa vào thùng xe lắc lư, chậm rãi giải thích ngọn nguồn với ta, " Mà trước đó, ta đã gom đủ tư liệu giúp ngươi sống lại, mang thân thể của ngươi vào mật thất ẩn cư đã sớm chuẩn bị tốt...... Những lúc ta thường xuyên ra ngoài, là để xử lý việc trên giang hồ sự tình. Ôn Lương còn oán hận võ lâm Trung Nguyên hơn cả ta, nếu như thế, ta đáp ứng rằng sau khi mọi chuyện chấm dứt, truyền ngôi vị giáo chủ cho hắn."

Lời này vừa nói ra, ta đã khiếp sợ nói không ra lời, hắn hiểu rõ nhưng chỉ cười cười, "Sau khi ngươi chết, ta không màng việc trong giáo, thậm chí đồi bại võ học...... Lý niệm của phụ thân sai lầm, nhưng bởi vì ta ngu muội nên đã mất đi rất nhiều thứ, thậm chí cả...... Ngươi."

"Cho nên hiện tại, là thời điểm rời đi." Tần Phi Nguyệt hít thật sâu, "Ta đã không còn thích hợp ở vị trí kia nữa, hãy để cho người thích hợp hơn ngồi đi."

"Giáo chủ......"

"Ta không còn là giáo chủ nữa." Hắn nói, "Từ giờ trở đi, ta là A Nguyệt, ngươi chỉ có một A Nguyệt mà thôi."

—— "Tần Phi Nguyệt đã chết, từ lúc Thẩm Lược hồn phi phách tán."

Chương cuối.

" Cuối cùng cũng kết thúc." Ta nhìn hai người ôm nhau trong gương, nhẹ nhàng thở ra.

Ta là quỷ sai của địa phủ, chưởng quản sinh tử luân hồi.

Cái gọi là ở đây một ngày, nhân gian một năm —— vì thế ước chừng năm ngày trước, ta đang xử lý một án mạng, nhưng do ngủ gà ngủ gật nên điền sai, dẫn tới một linh hồn vô tội bị liên lụy đến kiếp trước của hắn, người kia vốn không nên đoạt xác.

Những việc kế tiếp càng làm ta rối hơn —— thân thể dương thọ chưa hết, dẫn tới hồn phách không thể cách thi thể quá xa, nhưng sau đó vị này không có ký ức kiếp trước, do đó dẫn tới một loạt bi kịch...... Khụ khụ, tóm lại ta thuận lợi giải quyết xong, cũng thừa dịp linh hồn suy yếu đem hắn trở lại thời đại của mình.

Nhưng linh thể cũng đã hóa thành lệ quỷ, người chấp niệm trong lòng hắn cũng luôn tìm kiếm phương pháp trọng sinh linh thể, ta sợ bị cấp trên phát hiện, đành nhờ miệng người khác nói cho đối phương, âm thầm dùng quỷ thuật giúp hắn tục mệnh......

Nói ngắn gọn thì, xem ra, kết cục đã viên mãn rồi.

Ta duỗi người nghỉ ngơi vài phút, đột nhiên ma xui quỷ khiến mở hư kính ra, muốn nhìn linh hồn được ta đưa về hiện thế trải qua như thế nào.

Chỉ thấy trong mặt kính, một người tóc ngắn mặc áo bệnh nhân tỉnh dậy từ trên giường bệnh, nhìn cặp mắt xanh lục của bác sĩ trước mắt, hoảng hốt đặt câu hỏi ——

"Ta không phải đã chết rồi sao?"

< Toàn văn hoàn >

Editor: Trước chung kết của Chuang 2021, cuối cùng tui cũng xong rồi, tung bôngggg 🥰🥰🥰

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info