ZingTruyen.Com

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 12

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

29.

Lượng tin tức có hơi lớn, ta ngốc cả buổi, phản ứng đầu tiên là nhớ kỹ lời này.

Bởi vì không biết ngày nào đó khi ta mở mắt ra lại quên mất.

30.

Tuy rằng nội tâm ta không có vẻ dao động, nhưng đây cũng là lần đầu ta được tỏ tình.

...... Rất ý nghĩa có kỷ niệm, không phải sao?

31.

Ta không đáp lại hắn, càng không biết nên nói gì, cuối cùng trầm mặc.

Đối phương tựa hồ đã sớm đoán được kết quả này, hắn không lên tiếng ôm ta, hôn môi, lỗ tai bà gương mặt của ta.

Chúng ta cũng không biết hôn thế nào, chỉ có thể xấu hổ nhìn nhau, đem hai cánh môi dán vào một chỗ...... môi Tần Phi Nguyệt so với trong tưởng tượng của ta thì mềm hơn, mang theo nhiệt độ cơ thể khó được, có hơi ấm áp.

Bởi vì kề sát bên nhau, ta có thể thấy từng sợi lông mi dài của Tần Phi Nguyệt đang run nhè nhẹ, hình ảnh nhu ở trước mắt, như là cánh bướm đang run rẩy.

Hắn hôn môi ta vừa bất an lại bức thiết, đầu lưỡi không theo quy luật trượt vào, ta khẩn trương, thiếu chút nữa đã cắn xuống, may là nhịn được.

—— nhưng ta cũng không dám ngậm miệng, cũng không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể cứng đờ  tùy ý hắn; Tần Phi nguyệt dùng sức hôn ta, liếm mút nước bọt trong miệng ta, liếm láp nướu răng , khoang miệng của ta...... Ta không biết hình dung cảm giác này như thế nào, ta chỉ biết ta hơi khó thở.

Nụ hôn này không hề đả động đến ta, lại làm ta cảm thấy hít thở không thông.

32.

Sau khi hôn xong, đôi ta thở hổn hển tách nhau ra, Tần Phi Nguyệt không dám nhìn biểu tình của ta,  ấn mặt ta vào trong ngực hắn.

Ta nghe thấy dưới làn da mỏng manh đó, có một cơ quan đang đập bang bang .

"Nghe thấy không?" Thanh âm Tần Phi Nguyệt thở dốc vang lên ở bên tai, tay hắn mơn trớn tóc sau gáy ta, động tác dịu dàng tới cực hạn.

"Từ thật lâu trước kia đã bắt đầu, nó...... Cũng chỉ vì ngươi mà đập."

Đây là lời nói dịu dàng nhất ta từng nghe, cũng là lời âu yếm duy nhất......

Ta chớp chớp mắt, tựa như có chất lỏng chảy xuống từ khóe mắt, lại tựa như không có.

"Ta nghe thấy được."

Cuối cùng, ta chỉ có thể nói như vậy.

33.

......

34.

Ngày hôm qua không biết khi nào thì ngủ, tỉnh lại lật nhật ký mới phát hiện, tựa hồ đã bỏ qua một ngày.

Khiến ta trợn mắt là, ta dựa vào bên cạnh Tần Phi Nguyệt, hắn ngủ rất yên tĩnh, lông mày luôn nhíu lại cũng buông lỏng .

Đã xảy ra chuyện vui gì sao sao?

Ta cố gắng nhớ lại, kết quả là vẫn không nhớ gì.

Chỉ có ký ức càng xa xăm lạc sâu trong đầu ta, thật quỷ dị.

...... Thôi vậy.

35.

Tần Phi nguyệt đột nhiên hôn ta, làm ta có hơi giật mình.

Dù sao ở trong nhận thức của ta, hắn chưa từng thân cận người khác, bao gồm những nữ nhân trong hậu cung......

Cho nên hắn vì sao hắn muốn hôn ta?

Ta có chút buồn bực, nhưng không dám đặt câu hỏi, thành thật mà ngậm miệng không nói, coi như chẳng xảy ra chuyện gì.

Kết quả hắn tựa hồ không tính buông tha ta...... Hắn xoay mặt ta lại hôn vài cái, môi mềm mại, còn khá ấm.

Sau đó hắn tỏ tình với ta.

36.

A...... Ta phải nhớ kỹ, nếu không ngày nào sẽ quên mất.

Tuy rằng phần tình cảm này, ta không cách nào đáp lại.

37.

Đối với việc này, Tần Phi Nguyệt rất thương tâm.

Ta hiểu hắn, cũng an ủi hắn, nhưng không có tác dụng lớn lắm, chúng ta đều không thể thay đổi chính mình, càng không cách nào chữa lành cho nhau.

Ta chỉ có thể cứ quên đi, sau đó mở mắt ra lại chào đón một ngày hoàn toàn mới...... Sau đó ở trong vòng ngực không mấy ấm áp ngủ lần thứ hai.

Vòng lặp giằng co không biết bao lâu, nhật ký của ta toàn là lời âu yếm của hắn —— ở trong trí nhớ của ta, hắn không phải người giỏi ăn nói như vậy, cũng không nhiệt tình với ta như vậy......

Nhưng trừ bỏ tin tưởng hắn, ta không có lựa chọn nào khác.

Bởi vì trong thế giới của ta, chỉ có một mình hắn.

38.

Ngày đia hôn môi ngọt ngào, lời âu yếm cũng luôn nói thời thời khắc khắc...... Nhưng Tần Phi nguyệt trước sau không cam lòng, hắn muốn đạt được nhiều thứ hơn...... Muốn tìm về thứ ta đã đánh rơi, ta nhìn hắn ngày càng điên cuồng, nhưng ngoại trừ  trầm mặc, hình như không làm gì được nữa.

Sau đí, hắn rốt cuộc không nhịn nổi nữa.

Vẫn là một buổi sớm hoàn toàn mới, Tần Phi Mguyệt ngồi ở mép giường, duỗi tay sờ sờ mặt ta, nói chờ ta trở lại.

Sau đó, hắn hồi lâu cũng chưa từng xuất hiện.

39.

Ta vẫn bị nhốt ở trong căn phòng nhỏ, theo thời gian kéo dài, ký ức quên đi càng lúc càng lớn, ta chỉ có thể không ngừng nhờ nhật ký nhớ lại mọi chuyện...... Dù chỉ là nhưngc việc vặt vô vị, nhưng ít ra để ta cảm nhận được, thời gian đang trôi đi.

Tần Phi Nguyệt muốn ta chờ hắn trở về, ta sẽ chờ.

Phục tùng hắn, cơ hồ đã khắc vào trong xương cốt ta —— mạng ta là của hắn, từ lúc chúng ta gặp nhau đã định sẵn như thế, bây giờ vũng vậy.

"Trung thành" là thứ duy nhất ta còn giữ, không có gì có thể thay đổi, dù là cái chết cũng không thể huỷ diệt nó.

40.

Nhưng ta vẫn không thể chờ đến khi hắn trở về.

Tần Phi Nguyệt rời đi nhiều ngày, thân thể của ta càng thêm suy yếu, càng làm cho người sợ hãi chính là, mỗi lần hôn mê đến khi thức tỉnh, trong phòng thường xuất hiện vài món đồ không nên tồn tại...... Tỷ như đồ dùng trong nhà bị náy bấy, hay là hai ngân trên vách tường, ta luôn đối chiếu với nhật ký trước khi ngủ, do đó phán đoán là những cái đó hẳn do sau khi ta "Hôn mê" đã tạo thành.

Nhưng ta lại không biết gì cả —— như bị nguyền rủa vậy, cũng như là trả giá vì ta chết nhưng sống lại.

Bất luận như thế nào, ta càng chờ mong Tần Phi Nguyệt có thể trở về...... Dù hắn không nói sự thật cho ta biết, dù cho hắn chỉ ở bên ta thôi, cũng đủ rồi.

Ít nhất như vậy ta vẫn còn cảm giác tồn tại, chứ không giống như bây giờ mơ màng hồ đồ, sống một ngày bằng một năm.

41.

Ngay khi ta nghĩ rằng mọi chuyện sẽ tiếp tục như thế, vẫn sẽ vì chuyện ngoài ý muốn mà bị đánh vỡ.

Bên ngoài vách tường  truyền đến tiếng người —— nhưng không phải Tần Phi nguyệt.

Ngay sau đó, ngoài cửa phòng truyền đến thanh am cạy khoá cửa, ta nuốt nước miếng, nhìn cánh cửa đóng chặt, lần đầu cảm thấy tim đập nhanh hơn.

Bởi vì ta sắp sửa được thả ra ngòi.

Từ căn phòng nhỏ hẹp giơ tay là có thể với tới.

42.

Cửa gỗ chậm rãi bị đẩy ra, ánh mặt trời không chiếu vào như trong dự đoán...... Bên ngoài là đêm tối, ta nghĩ như vậy , hô hấp lặng lẽ thả lỏng, ngón tay rũ bên người nắm thật chặt.

Sau đó khi đối phương thăm dò tiến vào, trong nháy mắt, ta bóp lấy yết hầu hắn.

Ta nheo mắt lại, tiến về phía trước vài bước, khinh miệt đảo qua những kẻ ở đây—— như ta đoán, chỉ là một đám đám ô hợp, nếu  võ công ta khôi phục, bọn họ cùng tiến lên cũng không đánh lại ta.

Bọn họ thấy ta đi ra , tựa hồ cũng sợ hãi, đồng thời lui nhanh về sau, ta thừa dịp đối phương hoảng loạn  quan sát chung quanh, phát hiện gian phòng nhỏ này cư nhiên xây ở gần vách núi, trên dưới đều dán đầy bùa chú màu vàng,  bị gió đêm thổi nên hơi hơi phiêu động......

Đại khái đây chính là đầu sỏ gây tội khiến ta không thể ra ngoài?

Ta nhịn không được cười khổ .

43.

Người trong tay giãy giụa, ta có chút không kiên nhẫn siết chặt hơn, "Không được nhúc nhích."

Giọng nói còn chưa dứt, lại nghe thấy một tiếng kêu to, có người múa cây đuốc vọt  lên, ta cũng không thèm nhìn tới, phất tay ném kẻ trong tay qua, hai người đâm vào nhau lăn mấy vòng, đồng thời rớt xuống vách núi, tiếng kêu thảm thiết cũng không kịp phát ra.

Ta xoa xoa tay, ngửi thấy mùi máu, nó khiến ta có chút hưng phấn —— nhưng bây giờ không phải thời điểm giết người, ta còn có chuyện phải hỏi .

Vì thế ta lau mặt, để mình thoạt nhìn không quá hung ác, sau đó nở một nụ cười giả dối.

"Các ngươi tới đây, chuẩn bị làm  gì à?"

44.

Ta cảm thấy ta đã quá nhượng bộ rồi, đáng tiếc luôn có người không cảm kích.

Tùy tay giải quyết hai kẻ xông lên , ta lại lặp lại câu hỏi vừa này, quả nhiên lần này, bọn họ thành thành thật thật trả lời.

"Giang hồ đồn đãi nói  giáo chủ Ma giáo Tần Phi nguyệt ẩn cư ở đây, ta  vì bí tịch Lãnh Nguyệt trên người hắn  mà đến......"

Ta cười nhạo một tiếng đánh gãy lời hắn , kiêu căng nói: "Tần Phi Nguyệt có tu vi bậc nào, chờ bọn chuột nhắt tới đây làm càn à, các ngươi có lá gan lại , cũng đã tính không mang đầu về đúng không?"

Mấy người kia nhìn nhau, sắc mặt biến hóa mấy lần, cuối cùng có người nói: "Một năm trước Trung Nguyên võ lâm vây công Bái Nguyệt đỉnh, Ma giáo nguyên khí đại thương, giáo chủ Tần Phi nguyệt  tẩu hỏa nhập ma, võ công hoàn toàn biến mất,  giáo chúng ẩn lui giang hồ, không còn xuất đầu ——"

Hắn lời còn chưa dứt, ta đã nhịn không được, phất tay chém đứt cổ hắn.

45.

Ma giáo không còn?

Sao có thể!

Tần Phi Nguyệt có công lực cỡ đó không nói, dù ta không còn nữa,  mấy đường chủ cũng không phải là đèn cạn dầu, huống cơ quan trên đỉnh Bái Nguyệt rất mạnh, chẳng sợ Trung Nguyên võ lâm người đông thế mạnh, muốn đánh vào cũng không phải chuyện dễ...... Huống chi nếu võ công của Tần Phi Nguyệt hoàn toàn biến mất, vì sao ta vẫn không phải đối thủ của hắn?

Suy nghĩ đến đây, ý nghĩ giết chóc đã nảy ra.

46.

Quá trình cụ thể không cần miêu tả, tóm lại chờ ta sắp xếp tốt, thì mặt trời đã mọc .

Từ thật lâu trước kia, ta đã không cần ăn cơm, mà ta cũng  thường xuyên quên ta có ăn cơm hay chưa...... Nhưng giờ đấy, cuối cùng ta đã tìm được thứ ta khát vọng .

Máu tươi.

Ta liếm láp vết máu trên đầu ngón tay, nếm mùi vị tanh ngọt, chỉ cảm thấy bất quá mỹ vị của thế gian cũng thế thôi.


47.

Ta không để bụng ta biến thành bộ dáng gì, ta chỉ biết, ta có chuyện phải làm.

Tần Phi Nguyệt vẫn lừa ta, hắn nói ta chỉ ngủ hai năm, kỳ thật không phải  như thế.

Từ lúc ta hồn phi phách tán đến khi thức tỉnh , đã qua 5 năm.

48.

...... Bất quá có một chuyện tương đối phiền phức .

Ta bắt đầu trở nên sợ ánh mặt trời —— nếu bị chiếu vào trực tiếp , làn da sẽ trở nên rất nóng...... Như là  tùy thời sẽ bị thiêu cháy , cho nên ta chỉ có thể  chờ đến khi màn đêm tới mới xuống núi, lẻn vào thị trấn gần đó, trộm vài  bộ quần áo dày phủ thêm.

Có vải vóc che đậy,  cuối cùng ta cũng có thể hoạt động vào ban ngày , tuy rằng vẫn không thoải mái, nhưng còn nằm trong nhẫn nại của ta.

Ta không biết Tần Phi Nguyệt đi đâu, cho nên chỉ tạm thời đến chỗ đã từng là Ma giáo...... Dù sao phải tận mắt thấy mới được, vô luận thế nào, ta cũng phải tự mình đến xem.

49.

Dọc theo đường đi, ta cũng tiện đường hỏi thăm những tin tức liên quan đến Ma giáo, mấy ngày gần đây sắp tới đại hội võ lâm nên rất ồn ào huyên náo, người giang hồ cũng đang thảo luận đến, ngẫu nhiên nhắc tới Ma giáo, đại khái là một năm trước lúc môn phái Trung Nguyên vây công Bái Nguyệt đỉnh dũng mãnh hiếu chiến,  thổi tới thổi đi, trong đó mấy phần thật giả, cũng không biết được.

Ta ngồi ở trong góc khách điếm , chậm rãi uống rượu, yên lặng sắp xếp tin tức, cũng nhớ kỹ những cái tên nổi bật , chờ ngày sau tính sổ.

Giang hồ vốn chính là con sông chảy mãi, 5 năm , đủ để thay đổi cả triều đại,  trong trí nhớ của ta những  thiếu niên thuở còn trẻ hăng hái tài cao  phần lớn chết vì ân oán tình thù —— trong đó bao gồm cả Lăng Nhiễm, kẻ đã giết ta, nghe nói  hai mắt hắn bị móc ra, tứ chi bị phế, cả ngày ngồi ở trên xe lăn, đã thành phế nhân.

Thời gian biến thiên như bóng câu qua khe cửa, chỉ có một mình ta lưu lại 5 năm trước, mờ mịt không biết thế sự.

Ta lại uống một ngụm rượu, chất lỏng nóng bỏng xuyên qua yết hầu, kích thích khối thân thể vốn vĩnh viễn ngủ say ,  khó có thể giữ được hưng phấn.

Bất luận như thế nào, thì ta cũng đã trở về.

50.

Ta vốn xuất thân từ Ma giáo, sớm đã như ác quỷ , lúc này cùng lắm phủ thêm một lớp da người, hơn nữa không ai quản thúc, đương nhiên tùy tâm sở dục. Từ lúc xuất phát đến bây giờ đã năm ngày, dọc theo đường đi ta thuận tiện bóp chết mấy kẻ trộm cắp vô lại, dùng máu của bọn họ trì hoãn cơn đói khát, rồi băm xác chôn qua loa, tiếp tục tiến về phía trước.

Kết quả qua không bao lâu, lời đồn đãi nổi lên bốn phía, đầu tiên là nói có quỷ quái quấy phá, sau càng lan truyền rông hơn, cũng càng đa dạng hơn, ta nghe rất hứng thú , nghĩ thầm Tần Phi Nguyệt đã gọi mình về, hẳn sẽ biết, nếu hắn may mắn nghe được lời đồn như thế, không chừng sẽ chủ động tìm ta.

Nhân tiện cũng nói luôn, ta cũng mang nhật ký theo bên người, thường thường viết thêm, để tránh sau khi tỉnh ngủ, quên hết mọi việc.

Từ khi ta chủ động hút máu tươi tới nay, cả người tinh thần gấp trăm lần, thời gian mệt rã rời ít hơn, tố chất thân thể cũng tăng lên...... Ta  không rõ đây là tốt hay xấu, nhưng nếu đã thành quái vật, có rối rắm nữa cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com