ZingTruyen.Com

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 11

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

Vì thế ta vỗ vỗ lưng hắn, trấn an tâm trạng của hắn.

Tần Phi Nguyệt thuận theo thả lỏng thân thể, ngoan giống như mèo con vậy...... Làm người ta sởn tóc gáy.

14.

Một đầu ngón tay của hắn đã có thể ấn chết ta, giờ ta ôm cũng không phải một con mèo, mà là một con hổ hung mãnh.

Nghĩ như vậy thì hình như ta đang ôm một củ khoai lang nóng phỏng tay,  bản năng nói cho ta biết phải rời xa đối phương, nhưng thật sự không tránh thoát được, ta hít thật sâu một hơi, xin tha nói: "Giáo chủ......"

"Ngươi kêu ta là cái gì?" Tần Phi Nguyệt tiến đến bên tai ta nhẹ giọng nói.

Khi hắn nói chuyện toả ra hơi nóng lượn lờ bên tai, ta run lên, cười khổ, "A Nguyệt."

Tựa hồ cảm nhận được ta đang cứng đờ, Tần Phi Nguyệt ôm một lát liền buông lỏng, ta thấy hắn xuống giường, cũng chống thân thể lung lay, dựa vào mép giường thở phì phò.

Đây không phải đổi tính đâu, giống như đổi thành người khác vậy...... Không, sẽ không xui xẻo như ta chứ, bị đoạt xá à?

15.

Lại nói tiếp, từ khi tỉnh lại, ta đã ở trong phòng này mãi, Tần Phi Nguyệt không cho ta ra ngoài, ta cũng không tính ra, giờ đã qua nửa tháng mới nhớ tới...... Nơi này, vẫn là Ma giáo ta biết sao?

Lại nhìn tần suất xuất hiện của đối phương, cần mẫn thì cũng có, nhưng cũng không phải thời khắc đều ở đây, ta chú ý tới lúc hắn ra ngoài sẽ khoá cửa lớn, trong phòng cũng không có cửa sổ...... Ta không nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài, càng đừng nói là đi ra.

Huống chi mỗi lần hắn rời đi, sẽ luôn đúng giờ đem thuốc lại đây, ta không muốn hắn quá chú ý nên ngoan ngoãn nuốt xuống, cho tới giờ cũng không xảy ra chuyện gì, nhiều nhất thì có hơi tham ngủ thôi.

Nghĩ đến đây, đã thấy Tần Phi Nguyệt bưng chén sứ từ ngoài cửa bước vào, "Nên uống thuốc rồi."

Ta nhìn cái chén trong tay hắn, chất lỏng đen thui cũng không biết là cái gì, lúc uống vào vừa khổ vừa tanh, quả thực khó uống muốn chết. Nhưng dù sao cũng do Tần Phi Nguyệtmang đến, ta có bóp mũi cũng phải nuốt xuống, uống xong rồi còn không thể tỏ ra quá khó chịu......

Ai, thật muốn mạng mà.

16.

Ta không muốn gây chuyện với Tần Phi Nguyệt, nhưng kia phải thật sự là "Tần Phi Nguyệt".

Người ta biết không bao giờ đối tốt với ta, cũng không phải nam nhân tóc bạc luôn cười với ta, thật sự rất kỳ quái, từ khi ta chết rồi sống lại, phảng phất toàn bộ thế giới đều không thích hợp, ta bị Tần Phi Nguyệt nhốt ở trong căn phòng nhỏ, dù võ công khôi phục từng ngày, trong khoảng thời gian ngắn, cũng không thể thoát ra ngoài.

Nhưng ta phải đi ra ngoài, ta muốn nhìn xem Ma giáo như thế nào, ta phải biết giờ là tình huống gì, trong hai năm ta chết đã xảy ra chuyện gì......

Ta thật sự đã chết? Hoặc là nói, ta thật sự sống lại sao?

16.

Cái gọi là nghi hoặc một khi có, thì sẽ rất khó tan —— ta bắt đầu không an phận cứ đi loanh quanh phòng trong, ý đồ tìm kiếm cửa ra mới, nhưng xoay một vòng lớn, phát hiện phòng trong không hề có một cánh cửa nào khác, càng đừng nói đến cửa sổ.

Tần Phi Nguyệt tựa hồ còn bất an hơn ta, thời gian ở trong phòng dài hơn, hầu hết thời gian đều là hắn ôm ta, đôi ta ngốc nghếch ngã lên cái giường lớn, không nói lời nào.

Sau đó...... Sau đó ta ngủ mất tiêu.

Không có cách nào, ta cũng không chịu được sự giam cầm này, mặc kệ ngồi đứng nằm, một lát đã ngủ rồi.

Từ khi tỉnh lại, ta rất mâu thuẫn với chuyện ngủ, luôn cảm thấy đôi mắt đã đóng mấy năm rồi, nhưng thấy an ủi là, mỗi lần ta mở to mắt, Tần Phi Nguyệt luôn ở đó.

17.

Lại một lần tỉnh giấc từ trong giấc mơ, ta ngáp một cái, lật người, liền thấy Tần Phi Nguyệt kề bên người ta, một đầu tóc bạc xoã trên khăn trải giường, cảm xúc lạnh lẽo, như là tơ lụa thượng hạng. Ta dùng tay gom chúng nó đặt qua một bên, tránh mình không cẩn thận đè lên.

Trên bàn đồ ăn đã hơi lạnh, ta không ăn được, tâm tình cũng tự dưng bực bội, lấy mấy miếng thịt đưa vào trong miệng, lại chủ động bưng chén thuốc hắn đặt bên cạnh đồ ăn, ngửa đầu uống hết.

Vị tanh quen thuộc rót vào trong cổ họng, vậy mà thoáng trấn an sự nôn nóng trong ta, ta hít vào thật sâu một hơi, quay đầu lại thấy Tần Phi Nguyệt đã tỉnh, mắt buồn ngủ mông lung nhìn ta, trên mặt mang theo mờ mịt hiếm thấy.

Ta gọi hắn, "A Nguyệt."

"Ừm." Hắn lên tiếng, còn không quên ngáp một cái, duỗi tay sờ mặt nạ đặt ở đầu giường.

Ta nhìn cánh tay thò ra từ ống tay áo to rộng của hắn, bắt đầu từ bàn tay tới trước khuỷu tay, cả cánh tay quấn đầy băng vải trắng —— tựa hồ vừa mới đổi không bao lâu, kề sát vào còn có thể ngửi thấy mùi vị của thuốc.

Ma xui quỷ khiến, ta nắm lấy tay hắn, "Tay ngươi làm sao vậy?"

18.

Sau đó ta liền bắt lấy khoảng không.

Nháy mắt, Tần Phi Nguyệt đã đứng lên, ngược lại nắm cổ tay của ta. "Còn đói không?" Hắn hỏi, ngữ khí ôn nhu, "Đói thì nói, ta sẽ lấy cho ngươi ăn."

Ta không trả lời hắn, chỉ là nói: "Ta ngủ bao lâu?"

"Không lâu, mấy canh giờ mà thôi." Tần Phi Nguyệt đi lên phía trước, giúp ta chải đầu tóc lộn xộn, "Ngươi mới vừa tỉnh lại, dễ đói cũng rất bình thường, đừng nghĩ quá nhiều."

Đây không phải do ta nghĩ nhiều, người bình thường cũng sẽ cảm thấy tình huống bây giờ quá quỷ dị...... Ta nghĩ có hỏi trực tiếp hắn cũng sẽ không nói cho ta biết, liền nói, "Ngươi tốn nhiều thời gian như vậy ở trên người ta, vậy Ma giáo......"

Tần Phi Nguyệt đột nhiên kích động lên, " Nếu không quan trọng bằng ngươi! Ta sẽ không để ngươi rời đi ta, ta cũng sẽ không giao ngươi ra...... Thẩm lược, ta thật vất vả, thật vất vả mới chờ được ngươi tỉnh lại, ta ——" hắn hít hà một hơi thật mạnh, nắm lấy ngón tay ta , đột nhiên dùng sức, mạnh đến độ như muốn bóp nát xương ta. Ta hoảng sợ, bản năng nghĩ phải quỳ xuống, lại thấy cánh tay hắn vùng lên, khiến ta ngã trên người hắn.

Tần Phi Nguyệtchôn đầu chôn ở cổ ta, trong thanh âm mang theo nức nở khó phát hiện.

Hắn tựa hồ đang sợ hãi cái gì đó......

19.

...... Là cái gì?

Phảng phất như linh hồn bị người ta đào đi một mảng, tư duy liên kết của ta nháy mắt đứt đoạn, chờ khi phục hồi lại tinh thần, đã nằm ở trong lòng ngực Tần Phi nguyệt.

Ta chớp chớp mắt, phát hiện mình không thể phát ra âm thanh.

Tần Phi Nguyệt thoạt nhìn còn hoảng hơn ta, hắn luống cuống tay chân đặt ta lên giường, sau đó dùng tay bưng kín đôi mắt của ta.

"Đừng sợ......" Ta nghe thấy hắn nói như vậy, có chút ngỡ ngàng, há mồm lại là gào rống không có ý thức, ý thức trong một khắc đó thoát ly bản thể, nhưng trước mắt ta vẫn là một màu đen như cũ......

Tại sao lại như vậy?

Trong mờ mịt, ta ngẩng đầu, thấy trong bóng tối có gì đó tựa hồ đang sáng lên.

20.

......

21.

Vừa rồi không cẩn thận lại ngủ nữa.

Tật xấu thích ngủ này không tốt chút nào...... Ta thở dài, từ trên giường bò dậy, duỗi người.

Tần Phi Nguyệt khó có khi không ở trong phòng, ta dao quanh bốn phía không thấy bóng người, liền duỗi tay chạm vào cánh cửa gỗ......

Giây tiếp theo, một sức mạnh vô hình đánh văng ta, ta hơi ngơ ngác mà dựa vào góc tường, còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện.

Chờ khi ta lên tinh thần, kết quả vẫn giống vậy, rơi vào đường cùng, ta đành phải tạm thời chết tâm.

Bên ngoài không ra được, trước tiên dạo trong phòng thôi.

Ta nghĩ như vậy, bắt đầu lục tung, đầu tiên là bò vào gầm giường nhìn xem có mật đạo hay không, lại chạy ra sau bếp dạo qua một vòng...... Ngươi đừng nói căn phòng này nhìn qua không lớn, nhưng bên trong phòng cũng không nhỏ, vòng qua vòng lại vài vòng, người đổ đầy mồ hôi.

Ta phủi phủi quần áo từ dưới bếp đứng lên, còn chưa đứng vững đã bị đè lên tường, nồi chén gáo bồn rơi xuống đất. Tần Phi Nguyệt bóp bả vai ta, tóc bạc hỗn độn, ánh đỏ quỷ dị trong ánh mắt, cùng lúc ấy có vài phần giống như lúc ta biến thành lệ quỷ......

Ta run run rẩy rẩy kêu một tiếng "giáo chủ", lại bị véo ác hơn, rơi vào đường cùng đành phải gọi một tiếng "A Nguyệt".

22.

Hắn nghe ta kêu hắn như vậy, lực đạo dần thả lỏng, nhưng trạng thái hình như không đúng.

Ta nắm lấy cánh tay nổi đầy gân xanh của hắn, "A Nguyệt, ngươi bình tĩnh một chút......"

Hắn hít thật sâu một hơi, ngực phập phồng kịch liệt dán lên ta, cả người run lên, như tẩu hỏa nhập ma.

Ta nhất thời không biết làm thế nào mới phải, chỉ có thể truyền châm khí ít ỏi của mình cho hắn......

Đáng mừng là, hắn không như lần trước trực tiếp bạo tẩu, ngược lại thật sự dần dần bình tĩnh.

"Đừng đi......"

Đây là câu nói cuối cùng trước khi Tần Phi Nguyệt hôn mê.

23.

Kỳ thật giờ ta muốn chạy cũng không được.

Ta nhìn bộ dạng Tần Phi Nguyệt hôn mê, trong lòng cũng có vài phần không đành lòng.

Ta và hắn lớn lên bên nhau, nói như thế nào cũng có mấy năm cảm, hơn nữa ta cũng không cảm thấy hắn có lỗi bới ta —— dù sao thì hàng giả hắn thích đã không còn nữa, ta một lần nữa trở về thân thể này......

Tuy nói quan hệ đôi ta bây giờ rất ái muội, bất quá ta phải làm sáng tỏ một chút, ta không có cảm giác này với hắn.

24.

Tần Phi Nguyệt lộ ra vẻ mặt thèm thuồng nhìn tôi, nhưng hình như tôi không có chung ý nghĩ với hắn rồi, bằng không hai mươi năm này đã sớm yêu đương, sao có thể kéo dài tới hiện tại?

Ta nhìn quanh mái tóc bạc của hắn, lại buông tiếng thở dài có duyên không phận.

Thật là đáng tiếc.

25.

Tần Phi Nguyệt không lâu thì đã tỉnh, sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên làm chính là nắm lấy tay của ta...... Ài, kịch bản này cũng hơi gớm đó, nhưng sự thật đích xác là như vậy.

Vì thế ta thực bất đắc dĩ nhìn hắn, giành mở miệng trước, "Ta không đi."

Hắn tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn nắm tay ta không buông, ngược lại càng khẩn trương hơn.

Ta đành phải nói sang chuyện khác: "Ngươi vừa rồi là......?"

Ta không trông cậy hắn sẽ trực tiếp nói cho ta nghe, như ta đoán, Tần Phi Nguyệt dăm ba câu đã đổi qua đề tài khác, một lần nữa trở về mấy cuộc đối thoại không có tí dinh dưỡng như là có đói bụng không có khát không. Còn ta hả, trong khoảng thời gian này chỉ toàn ăn với ngủ, cũng có chút không kiên nhẫn, nhưng ta vẫn có thể nhẫn, trên mặt không biểu hiện ra ngoài, vẫn tất cung tất kính với hắn......

Dù sao trừ bỏ nó ra, ta cũng không biết ta còn có thể làm gì.

26.

Ta luôn cảm thấy, ký ức của ta có vấn đề.

Chuyện quá khứ ta đều nhớ rất rõ, nhớ kĩ càng từng việc, vui sướng và thoải mái —— trước khi chết hay sau khi chết, chỉ cần ta nguyện ý, chúng nó sẽ hiện lên rõ ràng trong đầu ta.

Nhưng ta vẫn cảm thấy thiếu cái gì, như là linh kiện khuyết thiếu một mảnh ghép, tuy không tạo thành ảnh hưởng với sinh hoạt hằng ngày của ta, nhưng mỗi khi chủ động theo đuổi, lại không tránh khỏi sởn tóc gáy.

Ta trọng sinh —— nhưng cũng không có gì đáng vui vẻ, cả đời ta không có dục cầu, chết thì chết, sống cũng không có khác quá nhiều......

Hoặc có lẽ là, ta vốn dĩ có đó, nhưng đã quên hết.

27.

Nhìn căn phòng trống rỗng, đột nhiên, ta biết mình mất đi cái gì rồi.

Ta mất đi cảm xúc của nhân loại...... Nói đúng hơn là, ta không còn cảm thấy tịch mịch hay cô độc, không cảm nhận được vui sướng hay hưng phấn...... Không biết được cảm giác yêu.

Ký ức của của ta bị hụt, mỗi khi ta lâm vào giấc ngủ rồi tỉnh lại, luôn không nhớ nổi tại đã xảy ra việc gì. Vì thế ta ở trong thư phòng tìm giấy bút, viết lại những ngày trôi qua, ta không biết Tần Phi Nguyệt có phát hiện không, nhưng ánh mắt hắn nhìn ta ngày càng tuyệt vọng, ta không thể hiểu hắn, cũng không thể an ủi hắn, chỉ có thể cứ vậy thôi.

Mùi thuốc trên người hắn càng ngày càng nặng mùi, băng vải cũng đổi nhiều hơn, sắc mặt tái nhợt như người chết, nhưng chỉ việc nắm tay ta thì vẫn chặt.

Mỗi khi ta tỉnh lại, hắn đều buộc ta gọi hắn là A Nguyệt, ôm ta không cho ta đi.

Ta chỉ có thể dỗ dành hắn, tê liệt cảm giác này, sau đó, thấy trong mắt hắn luôn mang theo cảm giác trái lương tâm.

Trên thực tế ta không ghét hắn, cũng không thích hắn.

Ta chỉ là...... Chỉ là......

Chỉ là đột nhiên không biết ta rốt cuộc là ai.

28.

Ta có được ký ức của Thẩm Lược, nhưng không có tình cảm của hắn.

Ta giống như một người đứng xem tùy ý du lãm nhân sinh của hắn, nhưng không cách nào đồng cảm.

Với ta mà nói thì cũng không sao, nhưng với Tần Phi Nguyệt, không thể nghi ngờ đó là một sự tra tấn.

...... Hắn tỏ tình với ta.

Vẫn ở trong căn phòng không thấy ánh mắt trời, hắn thường ôm eo ta, đầu gác lên vai ta.

Hắn tựa hồ lại gầy rồi, ta dựa vào ngực hắn, có hơi cộm.

Bất quá chúng đều không phải trọng điểm.

Hắn nói hắn thích ta, không phải hàng giả đó.

Hắn đã thích ta từ rất lâu, nhưng không dám nói.

Hắn không muốn thấy ta chết, cho nên cố khiến ta sống lại......

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com