ZingTruyen.Info

Ta không phải đã chết rồi sao

Chương 1

GauLam2203

Editor: Gấu Lam

01.

Ta đã chết, bị người giết chết.

Cư nhiên không đau như trong tưởng tượng, cũng có thể là tắt thở quá nhanh nên chưa kịp cảm nhận cẩn thận, chỉ cảm thấy trên cổ như bị người vặn mở cái van, suối máu phun tung toé...... Tóm lại ta trơ mắt nhìn thân thể của mình nằm trên mặt đất, mẹ nó còn chính diện đập xuống đất nữa chứ, nhìn lực đạo phỏng chừng mũi cũng gãy luôn rồi, thương thay cho khuôn mặt vốn đẹp ngời ngời của lão tử giờ trở nêm cực kỳ bi thảm.

Nói đi cũng phải nói lại, không phải ta khoe khoang, ngươi đi hỏi hỏi cả giang hồ ai không biết huyết thủ vô thường Thẩm Lược lớn lên nhân mô cẩu dạng (?), một bộ trảo đoạt mệnh truy hồn vừa kêu một cái thì kinh thiên động địa quỷ khiếp thần sầu, tuổi còn trẻ nhưng thân thủ bất phàm, nắm thần binh trong tay bước vào top 30 , tất có tên Thẩm Lược ta. Ta bán mạng cho Ma giáo, thanh danh tuy lớn, nhưng không phải chính danh, đi ra ngoài uống trà thôi cũng có thể nghe thấy thuyết thư đang kể nợ cũ của ta, kéo theo một đám người qua đường trong quán trà lòng đầy căm phẫn, hận không thể lột da ta, uống máu ta, nhai thịt ta.

(?): mặt người thân chó, đây là câu nói mang hàm ý mỉa mai, ý chỉ những người bên ngoài tỏ ra chính nghĩa ngay thẳng nhưng trong lòng lại không biết đang suy nghĩ điều gì.

Ngay từ đầu ta còn rất tức, bảo tiểu nhị thêm hai cân thịt bò, kết quả lúc sau ăn không hết, xám xịt đóng gói trở về, bị A Chu la một trận. Vì thế về sau khi muốn uống trà, ra cửa rẽ trái đến gần chợ mua mười cân, uống cả đời luôn.

A Chu là tiểu tỷ tỷ của ta, đôi ta cùng nhau lớn lên ở Câu Lan viện, nàng lớn hơn ta ba tuổi, nhưng vì dung mạo bình thường nên không bán được giá tốt, thường xuyên bị tú bà mắng là hàng lỗ vốn. Sau này Ma giáo xuống núi chọn người, nàng và ta đều bị đóng gói bán ra ngoài...... Sống nương tựa lẫn nhau ngần ấy năm, nàng đã thành người thân duy nhất của ta, ta cũng không phải là chưa từng nghĩ đến gả cưới, chỉ là ta sinh ra đã có bệnh, thích nam nhân chứ không phải nữ nhân, A Chu là nữ nhân tốt như thế, ta không xứng với nàng.

Lần này trước khi đi, ta phó thác nàng cho người khác, ta tồn tại, nàng luôn nhớ thương,giờ ta chết rồi, sớm hay muộn nàng cũng sẽ quên ta.

Cũng tốt.

Không bao lâu trước đó thường nghe lão nhân gia nói, trước khi chết có thể nhìn lại cả đời này, trí nhớ ta không tốt, phần lớn đã quên hết, dong dong dài dài như vậy nửa ngày cũng coi như không sai biệt lắm, ta an tường nhắm mắt lại, chỉ chờ Diêm Vương gia tới hốt thôi.

02.

...... Kết quả lão tử sắp ngủ luôn rồi, vừa mở mắt, thái dương chói lọi treo trên bầu trời, chiếu thẳng vào đôi mắt.

Có ý gì hả? Sát nghiệt quá nặng? Âm tào địa phủ cũng không nhận ta?

Ngay khi ta còn đang mộng mị, đột nhiên ngẩng đầu lên liền nhìn thấy thi thể trên sàn nhà, tuy rằng đầy mặt là máu nhưng cũng may cái mũi chưa gãy...... Không đúng, mẹ nó đây không phải trọng điểm.

Ta không phải đã chết sao?

03.

Ta hỗn độn một hồi lâu mới có dũng khí cúi đầu, nhìn thân thể nửa trong suốt của mình xác nhận một lần nữa.

Đúng, ta đã chết, chết dưới kiếm của "Khiếu Nguyệt công tử", nghe nói nói năm nay hắn cố ý nhắm vào cái ghế minh chủ, vài phút trước còn làm trò ở trước mặt nhiều người giết ta đây này, có thể kéo được không ít phiếu......

Nhưng hiện tại, phiếu gì đó phỏng chừng ngâm nước nóng rồi, bởi vì khi bọn họ đang tính toán chặt đầu ta làm chứng vật mang về, "Thi thể" của ta đột nhiên xác chết vùng dậy, được cứu binh 800 năm mới tới mang đi rồi, giờ đang ở trên xe ngựa chữa thương.

Người mang ta đi là hữu hộ pháp Vu Luyện, mọi người đều biết tả hộ pháp Ma giáo Thẩm Lược làm nhiều việc ác, cái gì mà giết người diệt khẩu, tuyên dương giáo uy đều là ta quản, nhưng đều là hộ pháp, Vu Luyện lại nhàn nhã hơn nhiều, chủ yếu là không ai dám trêu chọc hắn.

Thẩm Lược thiện võ, Vu Luyện thiện độc, người sau khó phòng hơn người trước, tự nhiên càng thêm kiêng kị.

Hình như lạc đề rồi......Dừng, tóm lại bây giờ ta đang lượn lờ trên thùng xe, chờ mãi chờ mãi mà Hắc Bạch Vô Thường chưa tới, đành phải theo xe ngựa trở về
trước.

04.

Lại nói tiếp, cũng thật là kỳ quái, Vu Luyện thấy trên cổ ta có nguyên một lỗ chà bá lại xem như không thấy, như không tiếc tiền đem hết những bình thuốc hắn trân quý rất nhiều năm thoa lên miệng vết thương, thật không phù hợp với tính cách keo kiệt của thằng nhóc đó.

Hoặc là nói kỳ thật gia hỏa này cũng không chán ghét ta như vậy? Ta ngồi xổm trêm thùng xe ngáp một cái, nhìn đối phương quấn từng bòng băng vải lên cổ ta...... May thật, kia đã không còn là cổ ta nữa.

Này phải xưng hô thế nào? Người anh em mượn xác hoàn hồn?

Lỡ như đúng là xác chết vùng dậy, lấy công phu tam lưu của Vu Luyện, có thể né trong khoảng cách gần thế sao?

Ta không tự chủ được bắt đầu tự hỏi vấn đề này.

05.

Nhưng sau đó đã chứng minh được, đây không phải xác chết vùng dậy.

Vị thi thể tiên sinh không biết là ai sau khi tỉnh lại, bắt đầu giả vờ mất trí nhớ, Vu Luyện tuy rằng trong lòng có nghi, nhưng vẫn kể hết mọi chuyện của ta cho y. Bất quá hắn biết cũng không nhiều lắm, dù sau quan hệ của đôi ta căng đét, chỉ là đồng sự bình thường, không tính là thân mật.

Thi thể nghiêm túc nghe xong, kêu một cái tỏ vẻ thuận theo, nhìn thấy thế ta trợn trắng cả mắt.

Vu Luyện phỏng chừng cũng chịu không nổi, cho y uống dược gì đó để y ngủ.

Sớm làm vậy không phải xong rồi sao? Cư nhiên còn dây dưa với hắn lâu như vậy.

Sao lúc lão tử còn sống không thấy ngươi nhiệt tình như vậy?

06.

À trước đó quên nói, ta tuy rằng đã chết, nhưng linh hồn vẫn trói định với thân thể, không thể bay xa hơn phạm vi 10 mét. Hồi trước ở trong xe buồn quá, nên tính đi ra ngoài hóng gió, kết quả xe ngựa chạy phía trước, ta như con diều treo trên bầu trời, ngu xuẩn đến độ muốn lấy mạng ta luôn, đành xám xịt chui vào trong xe.

Đến ta còn thấy mình âm hồn không tan, nhưng không có biện pháp mà, không ai nhận ta, cũng không ai thấy ta, nói chuyện bọn họ cũng không nghe thấy. Muốn báo mộng, à đại khái là chuyện này chỉ có quỷ có tu vi mới làm được, còn ta...... Chà, cô hồn dã quỷ, tương đương với giáo đồ đẳng cấp thấp nhất trong Ma giáo, chỉ có thể tự kỷ thôi.

Nói thật, rất tịch mịch.

Cho nên ta muốn đầu thaiiii! Có ai quản quỷ hay không!

07.

Mãi cho đến ngày thứ bảy ta mới ý thức được, mẹ nó thật không có ai.

Vì thế ta bắt đầu tự mình tỉnh lại.

Khi còn nhỏ từng đọc qua những cuốn sách lung tung rối loạn của tiểu nhân, khi còn sống nếu chấp niệm quá nặng, thì lúc chết sẽ lưu lại nhân gian không thể siêu sinh...... Nhưng ta suy nghĩ nửa ngày, nghĩ mãi vẫn không ra thứ có thể được xưng là chấp niệm.

Thẩm Lược ta sống 28 năm, làm chó săn cho Ma giáo hai mươi năm, tuy rằng thanh danh không dễ nghe, nhưng khi đi ra ngoài ít nhất vẫn vang dội, so với những kẻ tầm thường vô vi cả đời, ta đã thấy đủ rồi.

Nếu sự nghiệp đã thành công đầy hứa hẹn, chẳng lẽ là do bên tình cảm?

......

Ngươi đừng nói nữa, đúng là có thứ có thể xưng là vật "Cầu mà không được".

Nhưng nếu đều là cầu mà không được, ta cũng không phí tâm tư đi cầu, con người của ta tuy rằng không thể nói là thông minh, nhưng ta tự mình hiểu lấy, là thứ của ta, ta chết cũng sẽ không buông tay, không phải của ta, ta đến chạm cũng không muốn chạm vào.

Khó chịu thì bất quá là ăn không đủ no, thống khổ hơn cùng lắm là một kiếm cắt đứ yết hầu, mấy cái đó ta còn chịu nổi, nhi nữ tình trường, làm gì được ta?

Huống hồ trong lòng thằng nhóc đó như gương sáng, phỏng chừng mười năm trước đã biết ta thích hắn, đến nay vẫn không tỏ vẻ gì, vẫn một kiểu có việc ta làm, có nồi ta kháng, coi người như súc sinh mà sai sử...... Bất quá trên dưới Ma giáo từ xưa giờ đã như vậy, hắn đối với ta cũng coi như công tư phân minh, có thưởng có phạt, duy nhất có một chút bất mãn chính là, trong nhà mà hắn cũng đeo mặt nạ.

Nhớ mang máng có một hồi ta thất thủ làm sai chuyện, bị áp đến Hình bộ lãnh hai trăm roi, khi chỉ còn một hơi tàn thì hắn tới, đôi giày hắc kim dẫm lên, tôn quý như vạn tuế gia.

Ta nhớ rõ ta lúc ấy dùng hết ý thức cuối cùng ngẩng đầu một cái, lúc nhìn thấy mặt nạ màu bạc, bỗng cảm thấy...... Trận roi này ăn đáng lắm.

Con mẹ nó lúc này cũng không cho xem mặt, thật nhỏ mọn.

08.

Nếu đã nói đến việc này, ta tĩnh tâm lại, khó được bắt đầu nhớ lại.

Nhớ đến lúc ở Câu Lan viện nhìn thấy Tần Phi Nguyệt, ta nắm A Chu, cùng một đám nhóc gầy gầy khô khô đứng thành một hàng, chờ người ta chọn. Lúc đó ta mới tám tuổi, Tần Phi Nguyệt kém ta hai tuổi, cũng lùn hơn ta rất nhiều, nhưng khí tràng mạnh, cố tình ép ta không dám ngẩng đầu, ta đến nay vẫn nhớ rõ bộ đồ hắn mặc lúc ấy, áo bào bên ngoài là ám văn, bên hông đeo ngọc bội, trên cổ là vòng cổ lạnh lẽo, giống như một tiểu vương gia.

Sở dĩ ta ấn tượng khắc sâu, là bởi vì gương mặt hắn quá mức xinh đẹp, tuy rằng còn nhỏ, nhưng mặt mày không phải người bình thường, ta không biết hình dung như thế nào, ta chỉ biết, hắn ngẩng đầu nhìn ta một cái, đủ ta nhớ cả đời.

Tần Phi nguyệt có một đôi mắt màu xanh đậm, tựa hồ đến từ mẫu thân ngoại lai của hắn, cụ thể ra sao ta không rõ lắm, nghe nói là đã chết.

Kỳ thật lúc ban đầu, ta còn ôm một tia đồng tình với hắn, chờ chính thức nhập giáo thì không còn nữa, bởi vì trên dưới nơi này đều là biến thái, hắn tự nhiên cũng không ngoại lệ.

09.

Dư thừa thiện tâm ở Ma giáo chỉ là gánh nặng, ta cũng nhớ không rõ từ khi nào đã bắt đầu vứt bỏ lương tri, nhưng chỉ cần có thể sống sót, dù là gì cũng không sao cả.

Hồi ức không nhiều lắm, chọn lựa lời cuối sách lại càng ít, tương đối khó quên chính là lúc thanh đao của ta thọc vào tâm của đứa bạn cùng tuổi ở chung với ta, ta nhìn biểu tình vặn vẹo của hắn, nhìn máu phun tung toé, bắn một dòng ấm áp lên thân ta.

Năm đó, ta mười hai tuổi, hắn mười tuổi. Cả người ta đều là vết thương, kéo dài hơi tàn ghé vào trên thi thể, hắn dẫm lên gió tựa như nện bước từ nơi cao đi xuống, sau đó dùng đôi giày thêu chỉ vàng, nâng cằm ta lên.

Ánh mặt trời từ đỉnh đầu chiếu xuống, vì hắn phủ thêm một tầng sắc màu ấm khó có được lên hắc y hắn, tròng mắt màu xanh lục giống như viên đá quý không tì vết, xinh đẹp lạnh băng khiến người ta hít thở không thông.

"Ngươi tên là gì?" Hắn hỏi.

Ta đáp: "Thẩm Lược."

Tên này là ta tự mình lấy.

A Chu từng nói nó không quá tốt lành, ta lại cảm thấy khá tốt.

Chỉ là ngay từ đầu, không phải kêu đoạt lấy lược, mà là tỉnh lược.

10.

Suy nghĩ nửa ngày, ta thật không nghĩ tới ta thích Tần Phi Nguyệt từ lúc nào, có lẽ là vì gương mặt hắn quá đẹp, lại có lẽ, là do cái ngày hắn vươn đôi tay ấm áp đó về phía ta.

Sau đó ta nghĩ thật kỹ, mẹ nó là bởi vì tay hắn còn chả dính máu.

Bất quá mặc kệ nói thế nào, mang ta rời Câu Lan viện chính là hắn, dạy ta võ học, trọng dụng ta, để ta đi đến ngày hôm nay cũng là hắn, với ta hắn đã thay đổi cuộc đời của ta, so sánh mà nói, hình như hắn cũng không hư lắm. Huống chi Tần Phi Nguyệt lớn lên từ nhỏ ở Ma giáo, lão cha hắn lại là kẻ biến thái của biến thái, năm tuổi hắn tới Câu lan viện thu người thời điểm, trong tay đã dính máu.

Còn là máu của anh ruột hắn —— nghe nói là tiền giáo chủ biến thái không biên giới khiến hai nhóc mười tuổi bất mãn dẫn đến ẩu đả, cuối cùng Tần Phi nguyệt hơn một chút, để lại ở trên xương quai xanh một vết sẹo dài. Ta có vô tình nhìn thấy, vết sẹo rất rõ ràng, nhiều năm như vậy cũng không mờ, tình huống lúc ấy khẳng định không quá lạc quan.

Bất quá tương đối thích nghe chính là, tiền giáo chủ mệnh mỏng, khi Tần Phi nguyệt mười sáu tuổi lão đã chết, ngày đó ta xuống núi mua một vò rượu, một người uống hơn phân nửa, sau đó......

Sau đó không biết sao lại xui xẻo bị hắn bắt được , ăn một trận phạt.

Vừa nghĩ tới, cảm thấy ta thật con mẹ nó xui xẻo.

Bất quá tương đối đáng vui mừng chính là, một ngày nọ, hắn không đeo mặt nạ nữa.

11.

Tần Phi Nguyệt mười sáu tuổi đã cao hơn ta, hắn còn mặc y phục và phục sức của giáo chủ, cái mày đỏ đặc biết đó, như đòi cưới vậy.

Còn có chiếc nhẫn ban chỉ màu máu đại biểu cho quyền lực tối cao —— khi trước nó luôn được lão giáo chủ mang trên tay, Tần Phi Nguyệt mang vào lại có chút rộng, nhưng không thể không nói, màu đỏ phối với mặt hắn thật xứng đôi.

Theo tuổi càng lớn, ngũ quan Tần Phi Nguyệt dần dần rõ ràng, là một vẻ đẹp khó phân nam nữ, xinh đẹp lại nguy hiểm, đuôi mắt như mang theo phệ tâm địa độc, ta bị hắn dùng ánh mắt như vậy nhẹ nhàng đảo qua, trong lồng ngực của một thiếu nam 18 tuổi tưởng như tim này không còn là của mình nữa.

Ở thủy lao bị nhốt ba ngày cũng không thể làm ta bình tĩnh lại.

12.

Tần Phi nguyệt 17 tuổi bắt đầu đeo mặt nạ, hắn tựa hồ không thích dung mạo của mình.

Khi đó ta đã mười chín tuổi, bắt đầu làm việc cho Ma giáo, tài liệu làm mặt nạ là ta chọn, còn uy hiếp một nhà già trẻ để có, đá quý phía trên đều do ta tìm mọi cách vơ vét khắp nơi, trong đó lớn nhất là viên lục bích tỉ, cũng là do ta mạo hiểm sinh mạng trộm từ trong hoàng cung ra.

Editor: tung bông chào hố mới dù hố cũ chưa lấp, nhưng đang buồn nên ai cũng không thoát khỏi ma trảo của tui hệ hệ.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info