ZingTruyen.Asia

Sword Of Death

Bị mọi người chỉ trỏ và bàn tán đã là tệ lắm rồi, cậu không ngờ mình lại có thêm khả năng làm người khác co giật và tỏa ra khói xanh chỉ sau vài phút chạm tay. Cậu đã cố nghiêng đầu, căng mắt ra tìm khuôn mặt Chenle trong đám người nhưng có vẻ cậu ấy không có ở đây.

Lúc này, người mà Mark đã giới thiệu là Oracle của trại vẫn đang co giật không khác gì bố cậu lúc trước khi bị lũ edilon nhập vào người. Hai trại viên trông như đã luyện tập thường xuyên cho chuyện này vội vàng chạy đi và trở về với một chiếc ghế đầu 3 chân trên vai. Họ nhấc lên Renjun lên và đặt cậu ấy lên chiếc ghế kỳ là đó. Dù chỉ có 3 chân, nhưng bằng một cách thần kỳ nào đó, nó vẫn đứng thẳng như thể ai đó đã ghim nó xuống mặt đất vậy.

Khói xanh bao quanh người Renjun ngày càng dày đặc cho đến khi mắt cậu ấy tỏa ra ánh sáng màu xanh kỳ dị. Từ miệng cậu ấy, một giọng nói kỳ lạ phát ra. Giọng nói đó rõ ràng không phải là phải của Renjun. Giọng nói rền vang pha lẫn tiếng xì xì kỳ là như một con rắn khổng lổ đang nói qua một chiếc loa cũng to không kém.

" Bồ câu và sương mù, ánh sáng và bóng tối

Từ đây đến kết thúc chỉ còn 7 lần mặt trời mọc

Cả ba người đi nhưng một sẽ ở lại

Tìm đến người mẹ thứ hai bên cạnh cánh cổng địa ngục

Trò lừa của vị vua đi kèm món quà chết chóc

Giải thoát chiếc chìa khóa khỏi nơi từng sụp đổ từ lâu

Bộ ba Âm Phủ phía sau giúp đỡ nhưng vô hiệu

Phương thuốc thầy lang đánh đổi bằng sự hy sinh

Chỉ để nhận lại sự phản bội không ngờ tới"

Tuy giọng nói đã ngừng từ lâu, khói xanh cũng tan đi hết nhưng mọi người xung quanh vẫn bất ngờ đến mức vài người trong số họ đang há to cả miệng. Haechan cũng nằm trong số đó. Những gì Renjun vừa nói khiến cậu cảm thấy khó hiểu. Nó cứ nghe như là ...

" Một lời tiên tri, phải rồi." Một giọng nói ôn tồn vang lên. " Bác Chiron" vài trại viên kêu lên, hướng về phía người đàn ông lớn tuổi đang ngồi trên lưng ngựa. Không phải, hình như nửa thân dưới của ông ấy THẬT SỰ là một con ngựa. Từ eo trở lên, ông ta có thân hình của một vận động viên điền kinh lực lưỡng nhưng từ thắt lưng trở xuống, ông ấy lại là một con ngựa béo tốt với 4 cái chân chắc khỏe và một chùm đuôi rất dày. Ông ấy thực sự rất cao, cậu dường như chỉ đứng tới hông của ông.

Thấy vẻ sửng sốt trên mặt cậu, người đàn ông lớn tuổi mới bật cười " Mới đến trại sao hả cháu bé? Đáng lý ra ta cũng không nên xuất hiện trong hình dạng như vậy trước các trại viên mới nhưng nhà Hephaetus vẫn chưa sửa lại chiếc xe lăn cho ta. Dù gì thì di chuyển trong hình dạng này vẫn thoải mái hơn nhiều so với xe lăn, đúng không Renjun?" Ông ấy hướng mắt về phía người ngồi trên chiếc ghế 3 chân, đang chật vật tỉnh dậy. Trên trán Renjun lấm tấm mồ hôi, chứng tỏ việc làm Oracle cũng không dễ dàng gì.

" Hết thời gian tụ tập rồi, các trại viên! Quay về cabin của mình để chuẩn bị cho lửa trại tối nay đi nào"

Người đàn ông hô to. Tất cả lục tục kéo nhau, để lại Haechan đứng trơ trọi trên mặt đất. Mark đã cố đứng bên cạnh cậu, tỏ vẻ muốn giúp đỡ. " Khi ta nói các trại viên, ta nghĩ là ta muốn nói TẤT CẢ đấy Mark, trừ cậu bé mới tới này." Trước khi đi, Mark đã vỗ vai cậu nhè nhẹ, ngụ ý rằng " Không sao đâu". Nhưng cậu vẫn khá sợ hãi khi đứng trước sinh vật cao hơn mình cả mét như này.

" Đi với ta nào cậu bé. Để ta cho cháu thấy xung quanh trại như thế nào nhé." Người đàn ông nửa người nửa ngựa đưa tay ra. Cậu cảm thấy khó hiểu. Người đàn ông muốn cậu trèo lên lưng ông ấy sao? Tuy không am hiểu lắm về thần thoại nhưng những câu chuyện về lũ centaur ngỏ ý muốn chở người thường đi chơi trên cái lưng vững chãi của chúng sau đó dìm chết họ vẫn ám ảnh cậu hằng đêm. " Ta không man rợn như lũ họ hàng phiền toái của ta đâu. Cháu có thể yên tâm." Bác Chiron cười hiền hòa, sau đó quay lưng đi. Cậu quyết định mình nên đi theo hơn là chỉ đứng yên trên nền đất của cái trại lạ lẫm này.

" Vậy cháu tên là gì ? Cha mẹ thần thánh của cháu là ai?" " Tên cháu là Haechan. Về vụ cha mẹ thần thánh, cháu không biết. Bố cháu là một nhà khoa học. Mẹ cháu là người Hàn Quốc, đã bỏ đi từ khi cháu mới sinh ra." " Một nữ thần người Hàn Quốc sao? Thú vị đấy. Cháu không biết đến chuyện các vị thần có thể thay đổi hình dáng, giọng nói, tính cách thậm chí cả quốc tịch chứ?" Chiron ôn tồn hỏi cậu. Cậu cảm thấy khá bất ngờ. Các vị thần làm được điều đó luôn sao? " Cháu không nghĩ đến chuyện đó, thưa bác." " Không sao, may mắn là cháu đã đến được đây. Vậy cháu đi cùng với ai?" " Chenle, thưa bác. Cậu ấy đâu rồi hả bác? Con Hydra không ăn thịt cậu ấy chứ?" Cậu bắt đầu sốt sắng hỏi. Tuy chỉ mới gặp nhưng cậu rất thích Chenle. Cậu mong không điều gì tồi tệ có thể xảy ra với cậu ấy. " " Ồ, Chenle ư, bạn ấy không sao. Chỉ bị thương ở chân một chút. Cháu có thể đi thăm bạn ấy ở nhà trị thương sau buổi gặp mặt với giám đốc trại, ngài D."

" Đó là ai vậy bác?" " Một con người đặc biệt. Ông ấy khá nóng tính nên cố đừng làm ông ta nổi giận." Cách bác Chiron dùng từ " ông ta" để nói về ngài D khiến cậu cảm thấy sợ hãi. Chắc hẳn ngài D này là một người ghê gớm lắm. Bác Chiron đột nhiên dừng lại. Cậu cũng đứng khựng lại, phát hiện ra mình đang đứng trước một dãy các ngôi nhà được xây theo hình vòng tròn. " Đây là những cabin ở trại. Các trại viên sẽ được phân vào nhà tùy theo bố mẹ thần thánh của mình. Thông thường, nếu ai đó chưa được thừa nhận thì họ sẽ được ở cabin số 11 - thần Hermes cho đến khi được thừa nhận." Một số ngôi nhà trông bình thường nhưng đa phần đều khá kỳ lạ. Một ngôi nhà được làm từ cỏ tranh với các chậu hoa được trồng xung quanh trông khá đẹp mắt. Một ngôi nhà với những bức tường sáng lấp lánh dưới ánh nắng như thể ai đó đã trộn kim tuyến vào nước sơn vậy. Trong khi cả hai người đang đi dạo một cách lặng lẽ qua các dãy nhà, cậu đột nhiên chú ý đến một ngôi nhà ở cuối đường.

Ngôi nhà trông có phần ảm đạm hơn những ngôi nhà còn lại. Nó được xây theo một kiểu dảng khá cổ lỗ sĩ, tất cả cửa sổ đều được đóng kín như thể người sống bên trong là những con ma cà rồng. Ngôi nhà làm cậu nhớ đến nơi cuối cùng cậu ở với bố ở khu West Park. " Đó là nhà số mấy vậy ạ? À không, ý cháu là nhà của ai vậy bác?" " Nhà số 20 - nhà của Hecate - nữ thần của màn Sương Mù và phép thuật. Các trại viên nhà này sống khá khép kín nhưng chớ coi thường những trò đùa của họ. Tuần trước bác đã phải bắt họ giải lời nguyền trên mười trại viên đã vô tình giẫm vào quả bóng lợn của họ. Vài tiên nữ mình người cánh chim suýt ăn thịt một trong số đó." Bác Chiron trả lời, không có vẻ như đang nói đùa. Nhưng có điều gì đó thôi thúc cậu đi vào trong căn nhà. Sợi dây chuyền trên cổ cậu bắt đầu rung lên nhè nhẹ khi cậu từng bước tiến đến cánh cửa của ngôi nhà. Bỗng " Bụp" một cái gì đó nổ dưới chân cậu và bao trùm cậu trong làn khói màu hồng loang lổ. Cậu nghe thoang thoảng mùi lợn đâu đây. Sợi dây chuyền trên cổ cậu sáng lên và xua tan đám khói đi.

" Ủa, con lợn đâu rồi Lila? Tớ tưởng quả bóng lợn sẽ biến bất kì ai dẫm lên nó thành lợn mà." Một chàng trai đang tức giận hỏi một cô gái đang đứng chống nạnh nhìn cậu. " Tôi không biết, Ben. Quả bóng lợn tôi mới chế ra không có tác dụng lên cậu ta. Thật vọng thật đấy." Cô gái ngờ ngợ trả lời. Biểu hiện trên mặt cô có vẻ khá bất ngờ. " Các cháu lại muốn biến ai đó thành lợn ư?" Bác Chiron lớn tiếng. " Chỉ là một trò đùa thôi mà bác. Chúng cháu hứa sẽ biến họ trở lại bình thường." Anh chàng tên Ben cười giả lả. " Đủ rồi, bác không muốn nghe các cháu giải thích gì thêm nữa. Hãy lo chuẩn bị cho lửa trại tối nay đi." " Vâng, thưa bác." Cô gái và chàng trai đều quay trở vào trong nhà nhưng trước khi đóng cửa lại, Lila không quên tặng cho cậu một nụ cười ẩn ý.

" Ồ, ta nghĩ đến lúc cháu phải đi gặp ngài D rồi. Nhanh chân lên nào Haechan. Đùng để ngài D phải chờ." Bác Chiron bắt đầu phi nước kiệu làm cậu phải cực khổ chạy thật nhanh mới đuổi kịp. Cả hai dừng lại trước một ngôi nhà gỗ to lớn ở trung tâm trại. Bác Chiron đẩy Haechan đi vào trước và nói " Vào đi Haechan. Bác sẽ đứng chờ bên ngoài."

Haechan bước qua cánh cửa gỗ và đi vào bên trong. Cậu thấy một người đàn ông ngồi trên chiếc ghế xoay đang xoay lưng lại với cậu. Haechan chưa muốn đối diện với ngài D nên cậu đi xung quanh phòng để khám phá trước tiên. Cậu nghĩ mọi thứ trong phòng đều bình thường cho đến khi cậu chạm vào cái đầu báo. Cậu đập nhẹ vào đầu con vật, thấy nó có vẻ là một con thú nhồi bông đáng yêu. Cậu đã không nghĩ đến chuyện cái đầu nhồi bông há miệng ra và cắn " Phập" một cái vào tay cậu. Cậu hét lên và người đàn ông xoay ghế lại.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia