ZingTruyen.Info

Sủng phi của Thuận Đế

Chương 107

habangbang1023

Bích Đồng thư viện....

- Người nói gì cơ, Hoàng thượng hỏi về tịch quán của ta ư?

Kỳ Phượng Nhi không còn bình tĩnh trước những gì Liễu Tuyền nói nữa. Ông liền đưa tay ra hiệu cho nàng nhỏ giọng lại.

- Nương nương, bình tĩnh đã. Lúc đầu ta cũng tưởng Hoàng thượng là quan tâm tới người nhưng có vẻ như Hoàng thượng đã phát giác ra điều gì rồi.

Kỳ Phượng Nhi vuốt trán thở dài:

- Vậy đại nhân thử nói xem ta phải đối phó như nào bây giờ?

- Nương nương đã nghĩ đến chuyện nói tất cả cho Hoàng thượng biết?

Kỳ Phượng Nhi nghe vậy liền nhìn Liễu Tuyền với con mắt nghi hoặc. Liền hiểu ngay ra câu trả lời của nàng là không.

- Ta biết... Ta biết là chưa phải lúc này nhưng ...  Chỉ là sao nương nương không nói sự thật rồi nhờ Hoàng thượng ra tay giúp. Nếu Người biết được thân phận thật của nương nương Người sẽ bảo toàn...

Chưa để Liễu Tuyền nói hết câu, Kỳ Phượng Nhi liền lắc đầu xua tay.

- Không được đâu. Nếu ngay từ đầu Hoàng thượng tin tưởng phụ thân thì Người đã bảo toàn gia tộc ta từ đầu rồi.

Liễu Tuyền vẫn cố ra sức giải thích

- Nương nương không hiểu. Năm đó thế lực Hoàng thượng còn non trẻ...

- Chính vì điều đó mà toàn gia ta đã phải gánh lấy hậu quả nặng nề thế nào, đại nhân là người hiểu rõ nhất. Tuy Thừa tướng là kẻ chủ mưu nhưng Hoàng thượng không thể trốn tránh một phần trách nhiệm trong sự việc này.

(Chúng ta sẽ gọi đây là một pha quay xe hoặc lật mặt)

Cuộc nói chuyện đi đến hồi kết mà không thu được kết quả gì. Liễu Tuyền ảo não quay về chuẩn bị lên đường trở lại Lĩnh Nam.

Còn Kỳ Phượng Nhi? Nàng không trở về Tử Hoa điện mà quyết định đi dạo một lát để tịnh tâm. Vòng qua hồ Bán Nguyệt, Kỳ Phượng Nhi thấy một bóng dáng cao lớn tiến lại gần. Nàng nheo mắt. Đêm hôm còn ai đi lại như vậy nữa, là quân đi tuần sao?

Người đó tiến lại gần Kỳ Phượng Nhi liền nhận ra cái bóng cao lớn đấy là Đại Vương gia. Có vẻ hắn nhận ra nàng trước liền lên tiếng.

- Kỳ Tần có nhã hứng đi dạo buổi đêm ?

Chẳng phải Vương công công vừa nói đêm nay nàng gặp Liễu Đại nhân sao. Vậy chắc là nàng vừa từ chỗ hẹn về. Hắn cũng vừa dời Cam Lộ điện không lâu.

- Vương gia quan tâm. Ta chỉ là đi tản bộ ngắm trăng thôi.

Minh Hựu thoáng có nét cười trên mặt. Đúng là nữ nhân Hậu cung nói chuyện không chớp mắt. Kỳ Phượng Nhi nhận ra ý cười mỉa trên gương mặt liền thắc mắc nhưng nàng không hỏi, liền muốn né đi.

- Không làm phiền Vương gia, thần thiếp xin quay về trước.

- Từ từ đã...

Ngay lúc Kỳ Phượng Nhi định rời đi, Minh Hựu liền giữ lấy nàng. Chợt nhận ra hành động của mình đã thất lễ. Minh Hựu liền thu tay.

- Vương gia có gì muốn nói với ta sao?

- À... Bản vương có chút thắc mắc muốn Kỳ Tần giải đáp.

Kỳ Phượng Nhi quay người lại, chờ đợi lời nói từ Đại Vương gia.

- Bản Vương đã từng gặp nàng trước đây chưa?

- Thần thiếp xuất thân không cao, làm sao có cơ hội từng gặp Vương gia.

Câu này có lẽ Kỳ Phượng Nhi đang nói thật bởi lẽ chính nàng cũng chưa thể nhớ ra đây là ai.
Minh Hựu dò hỏi

- Nàng thật sự là nghĩa nữ của Liễu đại nhân?

- Đúng thế!

Kỳ Phượng Nhi trả lời một cách dứt khoát

- Thật sự... ?

- Vương gia nếu không tin có thể tìm Hoàng thượng kiểm chứng. Thần thiếp đích thực là nghĩa nữ được Liễu đại nhân thu nhận.

Thấy nàng quả quyết như vậy, Minh Hựu cũng không muốn làm khó nàng.

- Không có gì, chỉ là Kỳ Tần giống với một người bản vương từng gặp... Thất lễ rồi! Bản vương xin cáo lui trước.

Nói xong hắn liền lặn mất để lại nàng đứng nghi hoặc.

"Cạch"

Nghe như có tiếng gì rơi. Kỳ Phượng Nhi giật mình nhìn xung quanh một lượt. Thấy không có gì bất thường nàng quay gót về Tử Hoa điện.

- Á!

Kỳ Phượng Nhi cảm nhận rõ hơn từ lòng bàn chân. Nàng dẫm phải thứ gì sao, xém té ngã. Cúi xuống nhặt lên, không phải là một viên đá, là một khối ngọc. Đoán là Đại vương gia đánh rơi, Kỳ Phượng Nhi đành cầm khối ngọc về, định là khi nào có dịp sẽ trả lại.

Về Tử Hoa điện, nàng ngồi trước kính đài để Hồng Đan tháo trâm, chải tóc. Kỳ Phượng Nhi trước khi cất khối ngọc vào trong hộp liền lau qua một lượt. May mà chân nàng không dẵm mạnh, khối ngọc không bị nứt hay vỡ.

Nhìn kĩ khối ngọc, nàng mở to mắt hạ thấp giọng nói với hạ nhân

- Hồng Đan, mang cho ta cái rương lại đây!

- Cái rương nào ạ?

Kỳ Phượng Nhi gấp gáp nói:

- Cái rương đồ mà ta mang vào cung ở dưới gầm giường, nhanh lên.

Hồng Đan dùng nhiều sức lực mới kéo được cái rương ra. Kỳ Phượng Nhi mở hộc tủ trang điểm tìm khoá mở rương.

Cái rương này đựng đồ đạc của nàng khi mang vào cung. Nhìn qua bên trong không có gì quý giá: vài bộ đồ cũ, vài quyển sách, một thanh kiếm, và những hộp đồ nhỏ.

Nhấc một hộp đồ đựng trang sức đã cũ ra, Kỳ Phượng Nhi thổi qua lớp bụi trên bề mặt. Nàng nhanh chóng lấy ra một khối ngọc. Giơ hai khối ngọc lên để cùng so sánh. Y hệt nhau.

- Nương nương ... hai khối ngọc này là?

Hai khối ngọc này đều làm bằng bạch ngọc hình lân sư mẫu tử, kích thước bàn tay vừa nắm đủ. Có thể thấy là xuất phẩm từ cùng một chỗ.

Kỳ Phượng Nhi lo lắng trong lòng. Vậy là nàng đã đoán ra vị Vương gia này là ai và Tại sao hắn lại thấy nàng quen như vậy? Thở dài não nề trong lòng. Xem ra chuyện ngày càng phức tạp.

(Ai quên chi tiết này có thể đọc lại c102 nhó, đoạn quá khứ chữ nghiêng)

- Nương nương, người sao vậy?

Xem ra nàng vừa doạ Hồng Đan sợ một phen. Nàng thở dài cẩn thận cất lại hai khối ngọc vào hộp, định là khi nào có dịp sẽ trả lại.

- Không có gì, đi nghỉ thôi!

Hồng Đan hạ màn tắt nến rồi bước ra ngoài để Kỳ Phượng Nhi nghỉ ngơi. Căn phòng tối, nàng cố đi vào giấc ngủ nhưng không được, xoay qua xoay lại một hồi rồi nằm vắt tay lên trán trầm tư ....

*******
Đến ngày đoàn xa giá Hoàng thượng hồi cung, Đại hoàng tử tranh thủ trước lúc lên xe ngựa đi tìm nữ nhi của Tổng đốc Giang Nam.

- Cái này ta không thể nhận được, người cầm lấy đi.

Thứ Kỳ Phượng Nhi đưa lại cho Minh Hựu là khối ngọc mà hắn đã cho nàng khi nhờ vả dạy lệnh tiễn.

- Không ngưoi cầm đi. Ngươi đã dạy ta bắn tiễn. Nó là của ngươi.

- Nhưng... đây không phải là của hồi môn của mẫu thân ngươi sao? Vật quý giá như vậy ngươi nên giữ lại.

Minh Hựu lắc đầu, có lẽ do còn nhỏ nên hắn chưa hiểu được giá trị món đồ.
Có qua có lại, Kỳ Phượng Nhi đáp lễ lại bằng một bộ cung tên Tiểu Anh tiễn

- Đây là bộ cung của ta, tặng lại cho ngươi.

Chưa kịp nói lời đa tạ thì tên thái giám đã thúc giục hắn ra chỗ xe ngựa đứng chờ.

- Bây giờ, ta phải quay lại Hoàng cung... liệu ngươi có muốn đến đó không?

- Ta từng nghe phụ thân kể rất nhiều về kinh thành, ta chưa bao giờ đến đó nhưng ta rất muốn

- Được, vậy khi nào đến nhớ tìm ta.

Nói rồi Minh Hựu liền chạy đi mất để không nhỡ giờ lành hồi cung. Cả phủ Lĩnh Nam đều phải ra cổng tiễn Hoàng thượng hồi cung. Kỳ Phượng Nhi nhìn mãi theo những chiếc xe ngựa.

Câu chuyện thời non trẻ chỉ dừng lại ở đấy. Nhiều năm qua đi khi cả hai trưởng thành, có lẽ chả ai nhớ đến người vô tình gặp vào năm đấy.

*******
Trước khi hội đi săn diễn ra, Bạch Thừa tướng lại cho gọi Vương Kiệt đến lần nữa

- Đại hội săn bắn lần này ngươi cũng tham gia đi.

- Lẽ nào là cần thần đi săn sao?

Bởi lẽ Vương Kiệt hỏi vậy là vì người có thu hoạch tốt nhất trong mỗi lần săn bắn sẽ có trọng thưởng. Có người nhờ điều này mà có tước vị trong triều.

- Sẽ có kịch hay để xem đấy! Ta sẽ đi bắt một con hổ lớn.

- Hổ thì thần cũng từng bắt được vài lần rồi.

Thấy Vương Kiệt tự tin như vậy, Bạch Thừa tướng xua tay xem thường.

- Hổ thì cũng phải xem là hổ gì nữa! Ta... sẽ bắt con hổ lớn khiến mọi người kinh ngạc

Rời khỏi phủ Thừa tướng, Vương Kiệt quay lại phủ Cấm vệ làm nhiệm vụ của mình. Lần này Hoàng thượng đi săn, một nửa Cấm vệ quân Hoàng cung và quân đô thành sẽ theo hộ giá... Lần đi săn này hy vọng sẽ không có chuyện gì.

Vừa đi vừa thẩn thơ suy nghĩ, Vương Kiệt chợt nhận ra mình vừa rẽ nhầm lối thì phải. Quay trái quay phải hắn không rõ mình đang đứng ở đâu nữa, cũng không có ai qua lại để hắn hỏi.

Vương Kiệt đành rẽ qua một lối khác, con đường đường xuyên thẳng ra cửa Thái Hoà môn. Hắn thở phào, cuối cùng cũng tìm được đường ra, từ đây đến phủ Cấm vệ hắn có thể đi được.

Nhanh chóng đi về phía cửa, bỗng xuất hiện người mà hắn luôn muốn gặp nhất nhưng cũng là người mà hắn không hề muốn gặp trong hoàn cảnh này.

- Nương nương...

Hồng Đan nhỏ giọng kéo tay áo Kỳ Phượng Nhi, nàng cũng nhận ra người trước mắt, thoáng giật mình... Cả hai lặng người đứng nhìn nhau, không ai dám tiến thêm một bước.

Vương Kiệt nhanh chóng định thần lại, hít sâu rồi đứng nép về một phía, hắn hơi cúi đầu như không dám nhìn thẳng vào nàng.

Kỳ Phượng Nhi biết rằng nàng không thể chạy trốn, liền quyết định bước qua. Nàng nắm chặt tà váy, bước một chân qua thềm cửa. Nhưng trong lòng tâm đang động, Kỳ Phượng Nhi hơi mất đà cúi người về trước

Tưởng nàng sắp ngã, Vương Kiệt đưa tay đỡ lấy nàng

- Cẩn thận một chút

Nhìn thấy hành động này không hợp cung quy cũng sợ có ai đó thấy được, Kỳ Phượng Nhi nhanh chóng rút cánh tay lại, ngại ngùng vén một bên tóc

- Ta không sao.

Nói rồi nàng liền lướt đi như một cơn gió. Vương Kiệt đứng nhìn một hồi lâu, ngước lên trời thở dài một hơi rồi mới rời khỏi. Cứ tưởng cả hai đã buông bỏ được rồi nhưng khi gặp lại nhau tâm trạng vẫn không ổn định như vậy.

******
Khôn Ninh cung ....
- Ngươi nói thật chứ!

- ặc, oe.... oe

Hoàng hậu có chút to tiếng khiến tiểu Hoàng tử trên tay bị giật mình khóc thành tiếng. Bạch Trân Ly liền phải đung đưa cánh tay.

- Là thật, nương nương. Chính nô tỳ đã thấy Kỳ Tần đứng cùng người đấy.

- Con hồ ly này thật không an phận, hết Hoàng thượng rồi lại đến... tậc tậc...

Hoàng tử khóc càng to, Hoàng hậu liền phải tặc lưỡi dỗ dành. Liên Hoa ra hiệu cho nhũ mẫu bế Hoàng tử lui xuống. Giao lại Hoàng tử cho hạ nhân, Hoàng hậu lau qua tay rồi tiếp tục nói

- Bổn cung nghe đại ca nói phụ thân đang trọng dụng người đó. Tin rằng hắn ta là người có lễ độ... Còn nữ nhân kia. Thật không biết điều!

- Nương nương lần đi săn này Kỳ Tần cũng đi theo. Người có định dạy dỗ nàng ta một phen.

- Cái này bổn cung sẽ tự cân nhắc

.....

Ngày đi săn diễn ra, trời tờ mờ sáng đoàn xe xuất hành từ cổng Ngọ môn đi tới chân núi Chung Nam, nơi mà trường săn được đặt sẵn ở đấy.

Vùng xung quanh nơi săn bắn được phong toả, chăng dây, tạo thành một khu biệt lập người ngoài không vào được. Một doanh trại lớn được dựng rào lên, nhiều căn lều lớn xuất hiện.

Khi đoàn người đến nơi thì mọi thứ đều được chuẩn bị xong. Cũng đã quá nửa ngày, mọi người đều được đưa vào lều nghỉ ngơi. Kỳ Phượng Nhi lần đầu được trải nghiệm cảm giác trong lều. Bên trong không có nhiều đồ lắm: một chiếc giường trải đệm lông thú, bàn uống trà và một kệ tủ phía đầu giường. Dưới đất trải một tấm thảm lớn. Nhìn vào hoa văn của lều và cách bày trí có thể nhận thấy phong cách thảo nguyên du mục.

Do đường xa mệt mỏi, Kỳ Phượng Nhi thả người xuống lớp đệm lông thú. Cảm giác cũng rất khác lạ.
- Nương nương để nô tỳ bày thức ăn lên.

Không phải sơn hào hải vị thường thấy mà chỉ là thịt thú rừng nướng cháy, thêm món bánh hấp thịt. Xử lí bữa ăn xong, Kỳ Phượng Nhi không chần chừ nằm xuống giường chợp mắt.

Không rõ nàng ngủ được bao lâu, cho đến khi nghe thấy tiếng trống dồn dập ngoài kia. Có lẽ mọi người đã bắt đầu tập trung ra sân lớn.

Gọi Hồng Đan vào chải tóc. Nàng vấn cao tóc lên, giữ tóc bằng một cây trâm hoa, khoác thêm áo lông. Nhưng khi bước ra ngoài vẫn cảm thấy gió lạnh ùa vào. Nàng định đến chỗ mọi người tập trung thì gặp cung nữ bên cạnh Trịnh Dung Hoa chạy hớt hải.

- Lúc này sao ngươi lại ở đây? Trịnh Dung hoa đâu?

- Hồi nương nương, chủ tử của nô tỳ không khoẻ trong người. Bây giờ nô tỳ đang đi mời Thái y.

Lòng tốt trong người Kỳ Phượng Nhi trỗi dậy, nàng liền tìm đến lều của Trịnh Dung Hoa xem thử nàng ta ra sao. Vén tấm màn đi vào trong, Kỳ Phượng Nhi thấy nàng đang nằm trên giường, tóc xoã tung ra, gương mặt có chút nhợt.

- Dung hoa, muội sao vậy?

Trịnh Uyển Nhi từ từ mở mắt, cố gắng gượng dậy.

- Tỷ tỷ... Đáng ra muội cũng muốn cùng tỷ đi du ngoạn cưỡi ngựa nhưng đường xa lại còn ngồi xe ngựa lâu như vậy... Khụ, muội thấy đầu óc choáng váng...

Kỳ Phượng Nhi đỡ Trịnh Dung Hoa ngồi dậy, vén tóc ra sau cho nàng, với tay rót ly trà.
- Được rồi, muội uống hớp trà đi. Thái y sẽ đến ngay thôi.

....

Khi Kỳ Phượng Nhi quay lại trường săn thì đã thấy Hoàng thượng Hoàng thượng đứng trên đài. Thân Hoàng thượng mặc giáp vàng, đầu buộc băng đô. Còn đám người Hoàng hậu và vài phi tần đứng ở một bên. Nàng lẳng lặng tiến đến đứng đằng sau họ.

- Đại hội săn bắn là pháp lệ nhiều đời của triều ta. Bởi vậy có ý nghĩa rất lớn cho việc rèn bản lĩnh kị xạ. Mọi người rong ruổi trường săn, không kể văn võ bá quan, hay hậu cung. Ai săn được nhiều nhất Trẫm sẽ trọng thưởng

Xung quanh nổi lên những tiếng reo "Vạn tuế". Âm thanh lớn đến mức Kỳ Phượng Nhi cũng cảm thấy đất có chút rung. Khích lệ tướng sĩ xong, Hoàng thượng xuống đài leo lên ngựa,Vương gia và Diệp tướng quân theo ngay sau. Tiếng trống xung quanh nổi lên dồn dập. Trước khi xuất phát đi săn, Hoàng hậu mở giọng đon đả:

- Hoàng thượng, thần thiếp và các phi tần chúc Hoàng thượng mã đáo thành công, bình an trở về.

Hậu cung cúi người một cái, Hoàng thượng liền hô "Được" rồi xuất phát đi. Theo sau là một đám quân đi cùng. Mọi người phi ngựa rầm rập trên thảo nguyên.

*****

16:18
12/12/2022
Wattpad
Hạ Băng Băng

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info