ZingTruyen.Info

Sung Phi Cua Thuan De

Minh Trạch hiểu ý tứ trong lời nói của nàng nhưng hắn không nói gì thêm chỉ chuyển sang chủ đề khác.
- Nay gọi nàng đến là muốn cho nàng xem một vài thứ.... Có nhớ chuyện đi săn lần trước Trẫm nói với nàng không. Phi tần hậu cung đi theo không nhiều. Nàng sẽ đi cùng.

Vương công công dẫn theo vài tiểu thái giám vào. Trên tay là những chiếc khay để đồ.

- Hồi Hoàng thượng, đồ Người giao phó đã được làm xong rồi. Mời Hoàng thượng và nương nương xem qua.

Mấy tiểu thái giám dâng lên, một khay là y phục săn viền lông thú, mũ lông, băng đô và bao tay. Khay còn lại cung, túi đựng tên, một chuỷ thủ*

- Tất cả đồ đều được làm cho nàng. Ngay cả cung tên cũng được gia công để vừa vặn khi nàng cầm.

Kì Phượng Nhi không ngờ Hoàng thượng lại chuẩn bị chu đáo đến vậy, chỉ có thể cười trừ.

- Hoàng thượng chu đáo như vậy, tấm lòng này thần thiếp xin nhận.

- Lần trước đã đến trường săn luyện cung rồi, nàng biết cưỡi ngựa chứ?

Kì Phượng Nhi chưa kịp trả lời thì hắn đã tiếp lời.
- Vậy như này đi, chiều nay Trẫm sẽ đưa nàng đi cưỡi ngựa. Thế nào?

- Hoàng thượng làm chủ là được.

******
Kỳ Phượng Nhi thay y phục săn bắn, cột tóc gọn lại bước ra trường săn. Một bên là loạt chuồng ngựa phân cách từng con.

- Nào, đến đấy chọn con nàng thích đi.

Kỳ Phượng Nhi khá hào hứng, nàng nhìn qua một lượt tiến tới vuốt mặt một con ngựa lông trắng có màu ngả vàng. Chú ngựa không có vẻ gì sợ hãi người lạ, dùng mũi và lưỡi tiếp xúc với bàn tay của Kỳ Phượng Nhi.

Khi thái giám tưởng nàng muốn con ngựa này thì Kỳ Phượng Nhi bất chợt chỉ vào con ngựa bên cạnh.
- Hoàng thượng, thần thiếp muốn cưỡi con ngựa này.

Minh Trạch khá biến sắc, đấy là một con ngựa có màu lông thuần đen. Khi Kỳ Phượng Nhi đến gần muốn vươn tay ra vuốt mặt, con ngựa liền kêu ra âm thanh không thân thiện. Minh Trạch không nghĩ nàng sẽ vừa mắt con ngựa như vậy.

- Hồi bẩm Hoàng thượng, nương nương. Tuy ngựa hoàng gia đa phần đều được huấn luyện kĩ nhưng con ngựa này bản chất hoang dã khó thuần phục, e rằng nương nương...

Thái giám bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở hai người. Khi Minh Trạch chưa kịp nói gì thì Kỳ Phượng Nhi nắm một ít rau trong cái rổ dưới đất đưa lại gần con ngựa. Con ngựa lông đen kia liền ngoặm hết mấy cọng rau, xém ngậm luôn ngón tay của Kỳ Phượng Nhi

- Phượng Nhi, hay là nàng....

- Thần thiếp muốn cưỡi con này. Ngươi hãy mở cửa chuồng đi.

Không đợi Minh Trạch nói hết câu thì Kỳ Phượng Nhi đã yêu cầu tên thái giám thả ngựa. Tên thái giám khó xử nhìn Hoàng thượng nhưng rồi cũng lặng lẽ đi làm. Khi dắt ngựa ra, trên lưng ngựa còn có thêm một bộ yên.

- Nào!
Minh Trạch đưa tay ra ngỏ ý muốn đưa nàng lên ngựa. Nàng không ngại đặt tay lên, chân bước dẫm lấy đà để lên ngựa. Nhưng chỉ một khắc sau đó Minh Trạch liền lên ngựa, ngồi sau lưng nàng. Hắn đặt tay nàng vào dây cương, rồi nắm lấy.

- Nào, giữ lấy cương... nhẹ thôi, tuyệt đối đừng giật mạnh cũng đừng tuỳ tiện đạp vào bụng ngựa... Thế... đúng rồi

Kỳ Phượng  Nhi không nén được cảm giác thích thú khi ngồi trên lưng ngựa, nụ cười không tắt trên khoé miệng nàng. Nhìn thấy sự hào hứng của nàng Minh Trạch liền cười theo.
Hắn ghé sát tai nàng cười hỏi:

- Có muốn chạy nhanh hơn không?

Kỳ Phượng Nhi không sợ hãi liền gật đầu, không đợi hắn điều khiển nàng giật cương thêm lần nữa.

Bất ngờ con ngựa hí lên, giơ hai chân trước khỏi mặt đất. Cả hai có chút mất đà ngả ra sau. May mắn không ngã vì con ngựa đen liền cắm đầu phi thẳng về phía trước với tốc độ chóng mặt.

- Hoàng thượng!/ Nương nương.

Đám thái giám, thị vệ đằng sau liên tục kêu lớn, vài tên thị vệ liền leo ngựa đuổi theo.

Minh Trạch một tay giữ chặt eo nàng, một tay giữ cương. Con ngựa rời khỏi trường săn, phi vào bìa rừng bên cạnh. Bên cạnh trường săn là một mảnh rừng trúc. Lo sợ khi vào sâu rừng trúc, các nhánh cây đan xen sẽ làm nàng bị thương. Trong đầu hắn liền nảy ra ý định...

- Buông cương ra đi!

Khi vừa định ôm nàng nhảy khỏi ngựa. Kỳ Phượng Nhi dùng một tay, nắm lấy dây cương và trượt tay còn lại xuống theo dây cương tạo thành một "vòng kẹp" chặt trên cổ ngựa.

Hiểu nàng đang làm gì, Minh Trạch liền dùng chân kẹp chặt con ngựa. Khi nó đã bắt đầu bình tĩnh lại, hắn thả lỏng chân và Kỳ Phượng Nhi cũng buông dây cương ra.

Khi ngựa đã dừng hẳn, Minh Trạch liền nhảy xuống ngựa, đỡ nàng xuống kiểm tra một lượt để chắc chắn rằng nàng không bị thương

- Không sao chứ?

- Thần thiếp không có.

Chỉ có điều khi nắm lấy bàn tay nàng hắn thấy tay đã bị dây cương cứa vào khá mạnh, tạo ra những vết hằn và đỏ lên. Nhận thấy biểu cảm khác lạ trên gương mặt đối phương, Kỳ Phượng Nhi cười nhẹ:

- Khi về bôi chút thuốc sẽ không sao... Hoàng thượng, chúng ta quay lại đi.

Hai người liền dắt ngựa quay lại trường săn, Minh Trạch vừa dắt cương ngựa vừa nắm tay nàng. Cả hai vừa tản bộ vừa trò chuyện.

- Nhìn vào cách nàng giật cương ngựa như vậy, Hẳn đây không phải lần đầu nàng cưỡi ngựa?

Kỳ Phượng Nhi không có gì là lảng tránh vấn đề này, liền giải thích

- Hoàng thượng quên là Liễu đại nhân từng là tướng quân đi tham chiến sao?

- Trẫm đúng là đã quên mất. Trước khi về Lĩnh Nam làm Tổng đốc, dưới thời Tiên đế Liễu đại nhân làm phó tướng quân Thành đô sau đó được cất nhắc lên làm Tướng quân tham chiến.

Kỳ Phượng Nhi cũng tiếp lời hắn
- Thần thiếp lớn lên trong phủ Liễu đại nhân nên cũng được người dạy cưỡi ngựa

Nghe nàng nói vậy Minh Trạch liền cười:
- Vậy hoá ra từ nãy Trẫm vừa "ban môn lộng phủ"* rồi

Nói rồi cả hai nhìn nhau cùng cười lớn. Đi thêm một đoạn nữa liền nghe thấy tiếng gọi, có vẻ là mấy tên thị vệ sắp tìm được đến đây rồi.

Thấy Hoàng thượng cùng Kỳ Tần đi ra khỏi bìa rừng bình an vô sự, mọi người liền thở phào nhẹ nhõm. Vương công công tất tả chạy tới, vừa nói vừa thở
- Hoàng thượng... người không sao chứ ạ?

Minh Trạch giao con ngựa lại cho đám thị vệ, nhắc nhở
- Huấn luyện lại đi!...

Nói rồi hắn quay sang Kỳ Phượng Nhi dặn dò.
- Nàng quay về nghỉ ngơi đi, Trẫm sẽ sai Vương Nguỵ mang thuốc tới cho nàng. Nếu có thời gian rảnh cứ đến trường săn luyện tập. Dặn dò hạ nhân chuẩn bị trước.

- Thần thiếp hiểu rồi. Vậy thiếp về cung trước.

*****

Nửa đêm ở Tử Hoa điện...
Tại sân sau của điện, xung quanh được thắp sáng bởi những ngọn đuốc lửa lập loè. Giang Phúc Hải đặt xuống trước mặt Kỳ Phượng Nhi một cái rương lớn. Mở ra bên trong là một bộ cung và rất nhiều mũi tên.
- Nương nương đồ người yêu cầu đã được mang đến

- Làm tốt lắm, đã lâu rồi ta chưa được luyện cung.

Cách đó khoảng hơn mười  bước chân, hai tấm bia đã được dựng sẵn. Sân sau của Tử Hoa điện không lớn như trường săn nhưng đủ để nàng luyện tập mỗi đêm mà không ai để ý tới.

*****
Thừa tướng phủ...

- Vương Kiệt à. Những việc lão phu giao cho ngươi làm đều rất tốt. Lão phu rất hài lòng.

Tối nay Đại thừa tướng mời Vương Kiệt đến dùng bữa, lão rót đầy cốc rượu đưa cho chàng.
Cả hai cùng nâng chén.

- Hôm nay gọi ngươi đến lão phu có việc muốn bàn bạc.

- Thần xin lắng nghe dặn dò.

Bạch Yên Thế hơi cúi người ghé sát gần Vương Kiệt. Chàng cũng hơi cúi đầu, tâm lặng lẽ nghe.

- Ta đang có một kế hoạch... một kế hoạch ngàn năm của gia tộc... Hiện giờ lão phu đang phò tá đương kim thánh thượng thế nhưng...  Thánh thượng còn trẻ hành sự bồng bột. Vậy nên lão phu muốn lập tân hoàng đế.

Cả người Vương Kiệt trở nên căng thẳng. Vậy là vị thừa tướng trước mặt hắn muốn đảo chính sao? Vương Kiệt cố gắng hít sâu lấy lại bình tĩnh
- Vậy ngài muốn đưa ai lên làm Hoàng đế? Đại Vương gia sao?

Giọt máu của Tiên đế chỉ có hai hoàng tử là Minh Trạch và Minh Hựu thôi. Nhưng câu trả lời của Thừa tướng lại khác biệt với suy đoán.

- Tất nhiên người kế thừa giang sơn là ngoại tôn Minh Hiển của ta... Tất nhiên nếu hoàng tử tuổi còn nhỏ Hoàng hậu có thể buông rèm nhiếp chính.

Kế hoạch nghe qua hoàn toàn hoàn hảo nhưng để thực hiện được thì Vương Kiệt nghĩ có lẽ sẽ rất gian truân chưa kể có thể gây ra máu tanh mưa bão triều đình.

- Vậy Thừa tướng cần thần làm gì?

Bạch Yên Thế liền cười một cách hào sảng vỗ vai Vương Kiệt.

- Tất nhiên là ta cần một người tài trí , văn võ song toàn như người để phò tá cháu trai ta... Ngươi yên tâm lão phu sẽ không bạc đãi ngưoi đâu

Vương Kiệt cầm bình rượu rót đầy chén cho Thừa tướng rồi lại rót cho bản thân.
- Vậy thần đa tạ người.

Thừa tướng không vội cầm chén lên mà nhẹ nhàng vuốt râu bạc.
- Hiện giờ ngươi đang là Giám môn vệ của Nam nha thập lục vệ đúng chứ. Bản thừa tướng sẽ để ngươi làm Tả hữu lĩnh quân vệ*

- Thần vào cung chưa lâu e rằng...

- Không sao, ngươi không tin vào lão phu sao? Chỉ cần ngươi hết lòng đi theo lão thì phong tước và vinh hoa ngươi sẽ không thiếu. Haha

Nói rồi cả hai cùng cạn chén...

Tiệc đến lúc tàn, trưởng tử của Thừa tướng Bạch Thế Lân dìu phụ thân về phòng nghỉ ngơi

- Phụ thân tại sao người có thể dễ dàng tin tưởng hắn như vậy?

Bạch Thừa tướng dùng cước bộ, vỗ "bốp" lên mặt nhi tử, tỏ vẻ không hài lòng.

- Con đấy! Vẫn không thể hành sự thấu đáo. Sau khi chúng ta thử hắn, ta đã sai người điều tra gốc gác của hắn. Vương Kiệt là tên mồ côi lưu lạc đầu đường. Người văn võ song toàn như hắn, không khó làm nên việc lớn, chỉ cần hắn biết ở cạnh lão phu hắn sẽ có được những thứ mà cả đời sẽ khó có được.

- Nhưng nhi thần vẫn còn nghi ngại: Không phải hắn được Liễu Đại nhân tỉnh Lĩnh Nam tiến cử cho Hoàng thượng sao? Phụ thân dám dùng người của ông ta ư?

Bạch Thừa tướng tiếp tục tản bộ vừa đi vừa nói:
- Liễu Tuyền chẳng qua là thu phục được hắn khi đi qua Giang Nam. Khi vừa tiến cử Vương Kiệt cho Hoàng thượng không bao lâu thì đã bị lão phu phát giác thu phục lại người. Dù sao nhân tài như vậy cũng thật khó kiếm.

Trầm ngâm một lát Bạch Yên Thế lại tiếp lời:

- Tên Liễu Tuyền này lòng sâu không tưởng. Hắn là từng là tướng tài dưới thời Tiên đế cũng từng cùng ta xông pha đánh Bắc Mạc, sau được phong làm Tổng đốc Lĩnh Nam an hưởng một đời. Vậy mà nữ nhi của hắn làm sủng phi của Hoàng thượng, nay lại muốn tiến cử người tài. Quả là lòng tham không đáy. Cho nên lão phu phải cắt đứt vọng tưởng của hắn.

- Nói đến nữ nhi của Liễu đại nhân, nhi thần cũng có chút khó hiểu?

Bạch Thế Lân không dấu được sự tò mò về nữ nhân từng gặp, người đang được coi là sủng phi của Hoàng thượng.

- Nữ nhân này không phải nữ nhi ruột của Liễu đại nhân... là nghĩa nữ.

- Đúng vậy Liễu Tuyền không thành gia lập thất. Vậy là họ hàng sao?

- Không phụ thân, là một nữ nhân lưu lạc được Liễu đại nhân thu nhận làm nghĩa nữ

- Xem ra ông ta cũng có duyên với người ngoài đấy chứ hả.

Thấy phụ thân có vẻ mệt và đã lui về nghỉ nên Bạch Thế Lân không nói gì thêm. Nhưng thực sự trong thâm tâm hắn vẫn không khỏi lo nghĩ về nữ nhân đó. Hắn có linh cảm chẳng lành

******
Chú thích
- Chuỷ thủ: dao găm nhỏ
- Ban môn lộng phủ: đồng nghĩa với câu "múa rìu qua mắt thợ", thể hiện với người giỏi hơn mình
- Tả hữu Lĩnh quân vệ: vũ lực triều đình (cấm quân)

******
00:43
8/12/2022
Wattpad
Hạ Băng Băng

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info