ZingTruyen.Info

Su Im Lang Cua Bay Cuu Thomas Harris


   Trở lại buồng điện thoại vào giờ tự học, tay cô run đến mức làm chữ viết ngoằn ngoèo khó đọc. Xe của Raspail là xe Ford. Có một đị lý Ford gần Đại học Virginia, nơi đã nhiều năm kiên nhẫn làm tất cả những gì có thể cho chiếc Pinto của cô. Và bây giờ, cũng vẫn kiên nhẫn như vậy, ông chủ đại lý rà lại danh sách Polk giúp cô. Ông ta quay lại điện thoại với tên và địa chỉ của người sau cùng đã đăng ký chiếc xe của Benjamin Raspail.

   Clarice đang đỏ, Clarice đang làm chủ tình hình. Đừng có ngại ngần nữa mà hãy gọi điện đến nhà anh ta ở, xem nào, Số Chín Ditch, Arkansas. Jack Crawford sẽ không đời nào để mình xuống đó, nhưng ít nhất mình có thể khẳng định ai gặp may đây.

   Không ai nghe máy, lại cũng không ai nghe máy. Tiếng chuông nghe buồn cười và xa cách, tiếng tút đúp như thể số này dùng cho nhiều máy. Cô thử gọi buổi tối nhưng cũng không có ai nghe máy.

   Vào giờ ăn trưa hôm thứ Tư, một người đàn ông trả lời điện thoại của Starling:

     "WPOQ phát thanh các bài hát xưa."

     "Xin chào, tôi gọi điện tới để..."

     "Tôi không quan tâm tới khung nhôm bảo vệ và tôi cũng không muốn mua nhà dành cho dân có xe lưu động ở Florida. Cô có còn gì cho tôi nữa không?"

   Starling nghe thấy khá nhiều thổ âm vùng núi Arkansas trong giọng anh ta. Cô có thể nói giọng đó với bất cứ ai khi cô muốn, nhưng cô không có nhiều thời gian.     

     "Vâng thưa ông, tôi sẽ vô cùng biết ơn nếu ông giúp được tôi. Tôi đang cố tìm ông Lomax Bardwell? Tôi là Clarice Starling."

     "Có cô Starling nào đấy," người đàn ông hét giọng vào trong nhà, "Cô tìm Bardwell có chuyện gì?"

     "Đây là văn phòng miền Trung Nam củ bộ phận thu hồi xe của công ty Ford. Ông ấy được nhận một số dịch vụ bảo dưỡng miễn phí cho chiếc LDT của mình."

     "Tôi là Bardwell đây. Tôi lại tưởng cô muốn bán gì đó cho tôi qua dịch vụ điện thoại đường dài ít tốn tiền này. Giờ thì đã quá muộn để sửa chữa rồi thưa cô. Tôi cần cả nguyên chiếc xe cơ. Tôi và vợ đã ở Little Rock, chạy xe từ siêu thị Southland ra đấy?"

     "Vâng, thưa ông."

     "Cái cần gạt rơi vào bể dầu. dầu vãi khắp nơi và một chiếc xe tải Orkin, loại có một con bọ to tướng trên nóc ấy? Hắn đâm vào bãi dầu rồi bị lật nghiêng."

     "Ôi Chúa lòng lành." 

     "Đâm lệch một ki ốt  Fotomat làm văng hết kính. Anh chàng làm trong Fotomat hết hồn lao ra ngoài. Tôi phải giữ để anh ta không lao ra đường."

     "Khiếp thật. Xong nó thế nào?"

     "Nó là cái gì?"

     "Cái xe."

     "Tôi bảo ông bạn Sipper ở bãi xe nát là thích thì tôi bán cho 50 đô nếu anh ta tự đến lôi nó về. Tôi nghĩ là anh ta đã tháo rời nó ra rồi."

     "Ông có thể cho tôi số điện thoại của anh ta không? Thưa ông Bardwell."

     "Cô muốn gì ở Sipper? Nếu có ai đó có được gì từ chuyện này thì người đó phải là tôi chứ."

     "Tôi hiểu, thưa ông. Tôi chỉ làm những gì họ bảo tôi làm cho đến năm giờ. Và họ bảo tôi tìm chiếc xe. Ông có số điện thoại của ông ấy không ạ, xin làm ơn."

     "Giờ bắt tôi tìm lại số điện thoại thì tôi chịu. Chả biết mất đâu từ lâu lắm rồi. Cô biết bọn cháu chắt chúng nó như thế nào rồi đấy. Tổng đài trung tâm sẽ cho cô số đấy, đó là Trạm cứu hộ Sipper."

     "Cảm ơn ông nhều, thưa ông Bardwell."

   Trạm cứu hộ khẳng định là chiếc xe đã bị tháo rời và ép thành một khối để tái chế. Người quản đốc đọc cho Starling số xê ri của chiếc xe từ sổ ghi chép của mình.

   Đồ điên, Starling nghĩ, vẫn chưa hoàn toàn bỏ được khẩu âm. Ngõ cụt. Quà Valentine kiểu gì thế này.

   Starling gục đầu xuống hộp đựng xu lạnh ngắt trong bốt điện thoại. Ardelia Mapp, sách cắp bên hông, gõ cửa bốt điện thoại đưa cho cô một lon Orange Crush.

     "Cảm ơn nhều, Ardelia. Tớ vẫn còn phải gọi một cú điện thoại nữa. Nếu tớ kịp làm xong việc này thì sẽ gặp cậu ở căng tin, được chứ?"

     "Tớ rất mong cậu sớm bỏ được cái thứ thổ ngữ rùng rợn ấy đi." Mapp nói. "Có sách để giúp cậu đấy. Tớ không bao giờ dùng lại thổ ngữ màu mè của quê nhà tớ. Cậu mà cứ nói cái giọng nhão nhớt ấy nữa thì người ta sẽ bảo cậu vừa bù khú với bọn đần đấy cô bé ạ." Mapp đóng của bốt điện thoại.

   Starling nhận ra mình phải cố moi thêm thông tin từ Lecter. Nếu cô có được cuộc hẹn, chắc Crawford sẽ cho phép cô quay lại bệnh viện tâm thần. Cô quay số bác sĩ Chilton, nhưng không thể qua được thư kí của ông ta.

     "Bác sĩ Chilton đang gặp nhân viên điều tra tử vong bất thường và trợ lí công tố viên quận," người đàn bà nói. "Ông ấy đã nói chuyện với cấp trên của cô và không thấy bác sĩ chuyển lời gì cho cô. Tạm biệt."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info