ZingTruyen.Info

Sự im lặng của bầy cừu - Thomas Harris

CHƯƠNG 5

conyroidoi

   JACK CRAWFORD, 53 tuổi, ngồi đọc sách trên chiếc ghế bành bên ánh đèn thấp trong phòng ngủ. Ông ngồi quay mặt về phía hai chiếc giường đôi, cả hai đều được kê cao như giường ở bệnh viện. Một cái là giường của ông, còn Bella vợ ông đang nằm trên cái còn lại. Crawford có thể nghe tiếng bà thở qua miệng. Đã hai ngày nay bà không cử động hay nói chuyện với ông.

   Bà ngưng thở một nhịp. Crawford ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách, nhìn lên qua cặp kính bán nguyệt. Ông đặt cuốn sách xuống. Bella thở trở lại, một hơi run rẩy rồi dần trở lại bình thường. Ông đứng dậy bắt mạch và xem huyết áp của bà. Sau vài tháng ông đã trở thành chuyên gia sử dụng máy đo huyết áp.

   Vì ban đêm ông không muốn rời bà nên đã kê một chiếc giường cho mình ngay bên cạnh giường bà. Vì ông phải với tay qua chỗ bà trong bóng tối nên hai chiếc giường cũng được kê cao ngang nhau.

   Trừ độ cao của hai chiếc giường và hệ thống ống tối thiểu để bà được thoải mái, Crawford đã cố gắng giữ cho căn phòng không giống như phòng người bệnh. Trong phòng có hoa, nhưng không nhiều. Không bày thuốc men ra - Crawford đã dọn sạch tủ đựng khăn trải giường ngoài hành lang để đựng thuốc và thiết bị y tế trước khi ông đưa bà từ bệnh viện về. (Đây là lần thứ hai ông bế bà qua ngưỡng cửa ngôi nhà này, ý nghĩ đó làm lòng ông muốn tan nát.)

   Một frông nóng đến từ phương Nam. Những cánh cửa sổ để mở, làn không khí vùng Virginia thật trong lành và tươi mát. Lũ nhái bén liếc nhìn nhau trong bóng đêm.

   Căn phòng không có một vết bẩn, nhưng thảm đã bắt đầu sờn - Crawford không muốn dùng máy hút bụi ồn ào trong phòng mà dùng một cây chổi quét thảm không hữu ích cho bằng. Ông bước nhẹ ra chỗ tủ và bật đèn. Hai tấm bìa kẹp giấy treo sau cửa tủ. Ông ghi huyết áp và nhịp tim của bà lên một tấm bìa. Những con số ông ghi và của cô ý tá trực ban ngày xen kẽ nhau trong một cột trải dài nhiều trang giấy vàng, nhiều ngày và nhiều đêm. Trên tấm bìa kẹp còn lại cô ý tá trực ban ngày ký cấp thuốc cho Bella.

   Ban đêm, Crawford biết dùng bất cứ loại thuốc nào cần thiết cho bà. Theo hướng dẫn của y tá, ông đã tập tiêm vào quả chanh sau đó là đùi mình trước khi đưa bà về nhà. 

   Crawford đứng cạnh giường khoảng ba phút, nhìn gương mặt bà ngủ say. Một chiếc khăn vân lụa đẹp tuyệt bọc mái tóc bà như khăn turban quấn đầu. Trước kia lúc nào bà cũng đòi như vậy. Giờ thì ông lại một mực làm vậy. Ông thoa glycerin để giữ ấm môi cho bà và đưa ngón cái to bè phủi đi một hạt bụi vương nơi khoé mắt. Bà vẫn không động đậy. Giờ vẫn chưa đến lúc lật bà lại.

   Nhìn vào gương, ông tự trấn an rằng ông không ốm, rằng ông sẽ không phải xuống đất cùng bà, rằng ông vẫn khoẻ. Nhận ra mình đang nghĩ vậy ông thấy hổ thẹn.

   Quay trở lại ghế, ông không nhớ được mình đang đọc gì. Chỉ có thể đưa tay sờ những cuốn sách bên cạnh tìm cuốn nào còn ấm.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info