ZingTruyen.Asia

Sự im lặng của bầy cừu - Thomas Harris

CHƯƠNG 3.2

conyroidoi

     "Thế ông sẽ sửa cách phân loại này như thế nào?"

     "Tôi không sửa."

     "Đang nói về các bài báo, tôi có đọc loạt bài của ông về chứng nghiện giải phẫu thẩm mỹ cùng với biểu cảm khuôn mặt bên trái và bên phải."

     "Phải, đó là những bài hạng nhất," bác sĩ Lecter nói.

     "Tôi cũng nghĩ thế, và cả Jack Crawford cũng vậy. Ông ấy đã nêu ra cho tôi thấy. Đó là một lý do khiến ông ấy nóng lòng muốn gặp ông..."

     "Crawford Khắc kỷ mà lại nóng lòng ư? Nếu ông ta cần sinh viên giúp thì hẳn ông ta đang bận."

     "Đúng thế, và ông ấy muốn..."

     "Bận vụ Bill Bò mộng rồi."

     "Tôi cho là như vậy."

     "Không. Không phải là 'tôi cho là như vậy'. Sĩ quan Starling, cô biết rất rõ đó là vụ Bill Bò mộng. Tôi tưởng Jack Crawford bảo cô đến hỏi tôi về vụ này."

     "Không."

     "Thế ra cô không quanh co để hỏi đấy chứ?"

     "Không, tôi đến vì chúng tôi cần."

     "Cô biết gì về Bill Bò mộng?"

     "Không có ai biết gì nhiều."

     "Mọi thứ đều lên báo rồi phải không?"

     "Tôi nghĩ vậy. Bác sĩ Lecter, tôi chưa được xem bất cứ tài liệu mật nào về vụ này, việc của tôi là..."

     "Bill Bò mộng đã dùng bao nhiêu phụ nữ rồi?"

     "Cảnh sát tìm được năm người."

     "Tất cả đều bị lột da?"

     "Một phần, đúng thế."

     "Báo chí chưa bao giờ giải thích tên của hắn ta. Cô có biết vì sao hắn được gọi là Bill Bò mộng không?"

     "Có."

     "Nói tôi nghe xem nào."

     "Tôi sẽ nói cho ông biết nếu ông xem bản điều tra này."

     "Tôi sẽ xem, chỉ thế thôi. Còn giờ thì, tại sao?"

     "Khởi đầu thì nó là một câu đùa khó ưa trong đơn vị Điều tra Án mạng Kansas."

     "Vậy sao...?"

     "Họ gọi hắn là Bill Bò mộng vì hắn có trò lột da đám trâu bò của hắn."

   Starling nhận thấy mình vừa chuyển từ cảm giác sợ sệt sang cảm giác khó chịu. Trong hai loại này, cô thích sợ sệt hơn.

     "Đưa bản điều tra đây."

   Starling đẩy tập màu xanh dương vào trong qua cái khay. Cô ngồi yên đợi Lecter lật qua lật lại tập giấy.

   Hắn bỏ lại vào khay. "Ôi giời sĩ quan Starling, cô nghĩ là có thể mổ xẻ tôi bằng cái dụng cụ mòn gỉ cỏn con này chăng?"

     "Không, tôi nghĩ ông có thể cho một vài nhận định và  thúc đẩy nghiên cứu này."

     "Và vì lý do gì mà tôi phải làm thế?"

     "Tò mò."

     "Về chuyện gì?"

     "Về chuyện vì sao ông lại ở đây. Về chuyện xảy ra cho ông."

     "Chẳng có gì xảy ra cho tôi cả, sĩ quan Starling ạ. Tôi làm chủ sự việc. Cô đừng có quy giản tôi thành một tập hợp ảnh hưởng. Cô đã đem thuyết hành vi ra mà đánh giá thiện ác, thưa sĩ quan Starling. Cô bắt tất cả mọi người phải đeo bỉm đạo đức - chẳng có gì là sai lầm của bất cứ ai. Nhìn tôi đây này sĩ quan Starling. Cô dám nói tôi độc ác không? Tôi có độc ác không, sĩ quan Starling?"

     "Tôi nghĩ ông là người phá hoại. Với tôi hai thứ đó là một."

     "Độc ác chỉ là phá hoại thôi ư? Nếu đơn giản đến vậy thì bão tố cũng là cái ác nhỉ. Chúng ta có hoả hoạn và rồi chúng ta có mưa đá. Bảo hiểm coi tất cả những thứ đó là 'thiên tai', là 'bất khả kháng'."

     "Cố ý..."

     "Tôi lượm nhặt những vụ sập nhà thờ xem cho vui. Cô có xem vụ vừa rồi ở Sicily không? Hoành tráng! Mặt tiền đổ xuống đầu sáu mươi lăm bà già đúng ngày lễ Mass đặc biệt. Đó có phải là cái ác? Nếu đúng thì là ai gây ra? Nếu Người có ở trên đấy thì Người thích chuyện đó, sĩ quan Starling à. Bệnh thương hàn và những con thiên nga - thảy đều xuất phát từ cùng một nơi cả."

     "Tôi không thể giải thích với ông được, thưa bác sĩ, nhưng tôi biết ai là người có thể."

   Hắn giơ tay ngăn cô lại. Bàn tay của hắn đẹp, cô ghi nhận, và ngón tay giữa được nhân đôi hoàn hảo. Đó là dạng hiếm nhất của tật thừa ngón.

   Khi hắn tiếp tục nói, giọng hắn nhẹ nhàng và vui vẻ. "Cô muốn lượng hoá tôi, sĩ quan Starling nhỉ. Thế có phải quá tham vọng không? Cô có biết với tôi cô giống ai không, với cái túi xịn và đôi giày rẻ tiền của cô? Cô trông như một kẻ nhà quê. Cô là một đứa trẻ nhà quê được kì cọ sạch sẽ, bon chen và có chút gu thẩm mỹ. Mắt cô trông như mấy viên đá hoàng đạo rẻ tiền - sáng hết cả lên khi cô moi được một lời giải đáp lặt vặt nào đó. Còn cô thì cũng sáng láng như đôi mắt ấy nhỉ? Quyết không để giống mẹ mình. Dinh dưỡng tốt nên dài xương, nhưng chẳng qua chỉ là một thế hệ từ vùng mỏ mà ra, thưa sĩ quan Starling. Mà đó là nhà Starling ở Tây Virginia hay là Starling nhà Okie vậy, thưa sĩ quan? Quyết định vào đại học hay gia nhập đội nữ binh cũng chỉ là trò tung đồng xu, có phải không? Để tôi nói cô nghe một chuyện về chính cô nhé, sinh viên Starling. Trong phòng mình, cô có một chuỗi hạt đeo cổ bằng vàng và cô luôn hơi nhói lòng khi thấy bây giờ nó loè loẹt đến mức nào, đúng vậy không? Bấy nhiêu lời cảm ơn nhạt nhẽo, những lần cho người ta sờ soạng là một lần khó chịu thân mật, mỗi lần nhận được một hạt. Nhạt nhẽo. Nhạt nhẽo. B-u-ồ-n-c-h-á-n. Thông minh thì lại mất nhiều thứ, đúng vậy không? Còn nữa, gu thẩm mỹ thì không tử tế chút nào. Khi nghĩ lại cuộc nói chuyện này, cô sẽ nhớ đến nỗi đau thú vật đần độn trên mặt anh ta khi cô đá đít anh ta."

     "Và nếu như chuỗi hạt trở nên loè loẹt, thì còn thứ gì sẽ loè loẹt theo? Cô có băn khoăn về điều đó đúng không, mỗi khi đêm xuống?" bác sĩ Lecter hỏi bằng giọng tử tế nhất.

   Starling ngẳng đầu nhìn hắn. "Ông nhìn ra nhiều thứ, thưa bác sĩ Lecter. Tôi sẽ không chối bỏ bất kì điều gì ông vừa nói. Nhưng đây là câu hỏi ông đang trả lời cho tôi ngay bây giờ, dù ông có định bụng hay không: liệu ông có đủ mạnh mẽ để hướng cái nhận thức đanh thép ấy vào chính bản thân mình không? Thật khó mà đối diện với nó. Tôi đã nhận ra điều đó trong mấy phút vừa qua. Thế nào? Liệu ông còn có thể tìm thấy đối tượng nào phù hợp hay phức tạp hơn không? Hay có lẽ là ông sợ chính mình."

     "Cô khá rắn đấy nhỉ, sĩ quan Starling?"

     "Vâng, cũng vừa đủ."

     "Và cô ghét phải nghĩ rằng mình là người tầm thường. Thế chẳng phải khó chịu lắm sao? Ôi trời! Thôi được rồi, cô không hề tầm thường chút nào, sĩ quan Starling ạ. Cô chỉ sợ sự tầm thường thôi. Mà chuỗi hạt của cô có kích thước như nào nhỉ, 7mm?"

     "Bảy."

     "Cho tôi khuyên một câu nhé. Cô tháo vài hạt ra, khoan lỗ mấy viên đá mắt hổ và xâu xen kẽ với những hạt vàng. Có thể xen kẽ kiểu hai-ba hoặc một-hai, tuỳ cô thấy  thế nào là đẹp nhất. Đá mắt hổ sẽ tôn màu mắt và màu tóc cô. Có ai tặng cô quà Valentine bao giờ chưa?"

     "Rồi."

     "Giờ đã là tuần chay rồi. Chỉ còn một tuần nữa là đến Valentine. Hừm, cô có nghĩ mình sẽ nhận được món quà nào đó không?"

     "Ai mà biết được?"

     "Không, không bao giờ biết được cả... Tôi đang nghĩ đến ngày Valentine. Nó nhắc tôi nhớ tới một chuyện buồn cười. Giờ nghĩ đến mới thấy, tôi có thể khiến cho cô thấy rất hạnh phúc vào ngày Valentine đấy, Clarice Starling ạ."

     "Bằng cách nào vậy, thưa bác sĩ Lecter."

     "Bằng cách gửi cho cô một món quà Valentine tuyệt vời. Tôi sẽ nghĩ đến chuyện này. Giờ thì cô thứ lỗi cho tôi. Tạm biệt, sĩ quan Starling."

     "Còn bản nghiên cứu thì sao?"

     "Có lần một tay nhân viên điều tra dân số đã thử lượng hoá tôi. Tôi đã ăn gan hắn ta nấu với đậu tằm và một chai Amarone lớn. Quay lại trường đi, Starling bé bỏng ạ."

   Hannibal Lecter, lịch sự cho đến phút cuối, đã không quay lưng lại với cô. Hắn lùi bước khỏi song sắt về giường nằm đã trở nên lạnh lùng với cô như một bức tượng thập tự quân bằng đá nằm trên hầm mộ.

   Bỗng nhiên Starling cảm thấy trống rỗng, như thể cô vừa hiến máu. Cô mất nhiều thời gian hơn bình thường để đút giấy tờ vào cặp  vì cô không thấy tin tưởng ngay tức thì đôi chân mình. Starling chìm trong cái thảm hại mà cô căm ghét. Cô gặp ghế lại rồi dựng vào cửa kho. Cô lại phải đi qua chỗ Miggs lần nữa. Ở đằng xa Barney có vẻ như đang đọc gì đó. Cô có thể gọi anh ta đến đón. Mặc mẹ Miggs. Cũng chẳng tệ hơn hằng ngày đi ngang đám công nhân xây dựng hay những tay giao hàng thô lỗ trong thành phố. Cô cất bước quay lại dọc hành lang.

   Ngay cạnh cô, giọng Miggs rít lên, "Tao cắn cổ tay để chết nààààààày - có thấy nó chảy máu thế nào không?"

   Lẽ ra cô nên gọi Barney, nhưng giật mình nên cô nhìn vào xà lim, thấy Miggs búng tay và cảm thấy một bãi âm ấm trên má và vai trước khi kịp quay đi.

   Cô tránh xa hắn ta ngay khi nhận ra đó là tinh dịch chứ không phải máu, ngay lúc đó cô liền nghe thấy tiếng Lecter đang gọi cô. Giọng bác sĩ Lecter vang lên phía sau cô, tiếng rin rít chói tai nghe rõ mồn một. 

     "Sĩ quan Starling."

   Hắn đã ngồi dậy và gọi theo khi cô đang đi. Còn cô thì đang lúc túi tìm khăn lau.

   Phía sau cô, "Sĩ quan Starling."

   Giờ cô đã làm chủ được bản thân và cương quyết đi ra cổng.

     "Sĩ quan Starling." Có gì đó mới mẻ trong giọng Lecter.

   Cô dừng lại. Sao mình lại chuốc lấy cái của nợ này cơ chứ? Miggs rít lên câu gì đó mà cô không buồn nghe.

   Cô lại đứng trước xà lim của Lecter và nhìn thấy cảnh tên bác sĩ đang bị kích động một cách hiếm thấy. Cô biết hắn có thể ngửi thấy mùi thứ đó từ trên người cô. Hắn có thể ngửi thấy mọi thứ.

     "Lẽ ra tôi không được để chuyện đó xảy ra với cô. Với tôi, thô tục là thói vô cùng xấu xa."

   Cứ như là việc giết người đã trục sự thô tục thấp kém hơn ra khỏi người hắn. Hoặc có thể, Starling nghĩ, hắn cảm thấy hưng phấn khi thấy cô bị làm nhục theo cách ấy. Cô không làm sao biết được. Những đốm lửa trong mắt hắn bay vào vùng tăm tối của hắn như những con đom đóm bay vào hang.

   Dù đó có là gì đi nữa thì cũng mặc xác hắn! Cô giơ cặp lên. "Xin ông hãy làm vì tôi."

   Chắc cô đã quá muộn. Hắn đã bình tĩnh trở lại.

     "Không. Nhưng tôi sẽ làm cô thấy vui vì đã tới đây. Tôi sẽ cho cô một thứ khác, điều mà cô thích nhất, Clarice ạ."

     "Là gì vậy, thưa bác sĩ Lecter."

     "Tất nhiên là thăng tiến. Nó có tác dụng tuyệt vời - cô sẽ rất vui. Ngày Valentine đã khiến tôi nghĩ tới điều đó."

   Một nụ cười nở trên hàm răng trắng, có thể vì bất kỳ lý do gì. Hắn nói nhỏ nhẹ tới mức cô chỉ nghe được loáng thoáng. "Hãy tìm quà Valentine của cô trong xe của Raspail. Cô nghe tôi nói không? Tìm quà Valentine trong xe của Raspail. Còn giờ thì cô nên đi đi, tôi không nghĩ là Miggs có thể giở trò lại ngay được đâu, kể cả nếu hắn bị điên đi chăng nữa, phải không?"


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia