ZingTruyen.Info

Su Im Lang Cua Bay Cuu Thomas Harris

     Clarice Starling hơi rụt người lại khi cánh cửa sắt nặng trịch đầu tiên đóng sầm và cái chốt cài chắc lại. Chilton đi trước một chút, dọc theo dãy hành lang màu xanh lá đầy mùi thuốc khử trùng và tiếng sập cửa từ xa vọng lại. Starling giận mình vì đã cho Chilton động vào cặp và túi sách, cô đạp gí cơn giận xuống để còn tập trung. Ổn rồi. Cô cảm thấy sự tự chủ đã chắc nịch bên trong mình, giống như đáy sông sỏi đá vững chãi trong dòng chảy xiết.

     "Lecter đúng là phiền phức," Chilton nói ra sau vai. "Mỗi ngày mất cũng phải cả chục phút gỡ đinh kẹp trên thư từ ra khỏi các ấn phẩm hắn nhận. Chúng tôi đã cố cắt giảm số báo hắn đặt, nhưng hắn đệ đơn rồi toà bác bỏ chúng tôi. Hồi trước thư từ riêng của hắn nhiều lắm. May sao, chúng cắt giảm dần khi hắn bị lu mờ trước những kẻ khác trên báo chí. Có một dạo dường như sinh viên nào làm luận án thạc sĩ tâm lý cũng muốn đưa một chút Lecter vào. Các tạp chí y khoa vẫn đăng bài của hắn, nhưng chỉ vì cái giá trị ghê tởm của cái tên hắn thôi."

     "Ông ta có một bài hay về chứng nghiên cứu giải phẫu thẩm mỹ trên tạp chí Tâm thần học Lâm sàng, tôi nghĩ thế," Starling nói.

     "Cô nghĩ thế à? Chúng tôi đã thử nghiệm nghiên cứu Lecter. Chúng tôi nghĩ, 'Đây là cơ hội để cho ra một nghiên cứu để đời' - chẳng mấy khi có được một tên như thế vẫn còn sống."

     "Tên như thế nào?"

     "Một tên rối loạn nhân cách chống xã hội hoàn toàn, rõ ràng hắn là một kẻ như vậy. Nhưng hắn bất khả xâm phạm, quá tinh vi đối với các bài trắc nghiệm chuẩn. Và, lạy Chúa, hắn căm thù chúng tôi. Hắn nghĩ tôi là kẻ báo thù hắn. Crawford khôn ngoan đấy nhỉ? - dùng cô để khai hác Lecter."

     "Ý ông là gì vậy, bác sĩ Chilton?"

     "Một phụ nữ trẻ để 'làm hắn nứng', tôi nghĩ các cô vẫn nói thế. Tôi e là nhiều năm nay rồi Lecter chưa được thấy phụ nữ - hắn được thoáng thấy bóng mấy cô lao công là cùng. Thường thì chúng tôi không cho phụ nữ vào đâu. Tự họ đã là bom nổ chậm rồi mà."

     Biến chút đi Chilton. "Tôi tốt nghiệp hạng ưu tú Đại học Virginia, thưa bác sĩ. Đấy không phải là trường dạy cách quyến rũ đâu."

     "Vậy thì cô phải nhớ những quy tắc này: không cho tay qua song sắt, không chạm vào song sắt. Không đưa gì cho hắn ngoài giấy mềm. Không bút bi, không bút chì. Thỉnh thoảng hắn mới được dùng bút đánh dấu. Giấy tờ mà cô đưa cho hắn phải không có đinh kẹp, ghim hay đinh mũ. Không có ngoại lệ. Không được nhận bất cứ thứ gì hắn tìm cách đưa ra cho cô qua song sắt. Cô hiểu tôi chứ?"

     "Tôi hiểu."

     Họ đi qua hai cánh cổng nữa và bỏ ánh sáng tự nhiên lại sau lưng. Lúc này họ đã đi quá khu tù nhân có thể giam chung xuống khu vực không cửa sổ và tù nhân bị giam riêng. Đèn hành lang được che lưới dày, giống như đèn trong phòng máy tàu thuỷ. Bác sĩ Chilton dừng chân trước một ngọn đèn. Khi tiếng chân học lặng xuống, Starling có thể nghe thấy đâu đó sau bức tường dư âm rời rạc của một giọng nói đã khàn đặc vì gào thét.

     "Lecter không bao giờ được đưa ra khỏi xà lim mà chưa bị trói chặt và đeo rợ miệng," Chilton nói. "Tôi sẽ kể cô nghe tại sao. Hắn khá hợp tác trong năm đầu bị giam giữ. An ninh quanh hắn có hơi lỏng lẻo - việc đó xảy ra dưới thời lãnh đạo trước, cô biết rồi đấy. Chiều ngày 8 tháng 7 năm 1976 hắn kêu đau ngực và được đưa đến phòng khám. Áo trói của hắn được tháo ra để dễ đo điện tâm đồ. Khi cô y tá cúi xuống, hắn làm cô ấy ra thế này." Chilton đưa cho Clarice Starling một tấm ảnh bị gập góc. "Các bác sĩ đã cứu được một mắt cô ấy. Lecter vẫn bị gắn vào với cái máy đo suốt thời gian đó. Hắn đánh vỡ hàm để lấy được lưỡi cô ấy. Mạch hắn không lúc nào vượt quá tám mươi lăm, kể cả lúc hắn nuốt cái lưỡi."

     Starling không biết cái nào tệ hơn, bức ảnh hay sự chăm chú của Chilton khi ông ta lượm lặt nét mặt cô bằng đôi mắt giáo hoạt dâm đãng. Cô liên tưởng tới một con gà chết khát đang mổ lấy mổ để nước mắt trên mặt cô.

     "Tôi giam hắn ở đâu," Chilton nói và bấm cái nút bên cạnh một cánh cửa kép nặng nề bằng kính an toàn. Một hộ lý to lành để họ đi vào.

     Starling ra một quyết định dũng cảm, cô dừng lại ngay phía trong cánh cửa. "Bác sĩ Chilton, chúng tôi thực sự cần những kết quả trắc nghiệm này. Nếu bác sĩ Lecter cảm thấy ông là kẻ thù của ông ta - nếu ông ta cứ chăm chăm vào ông, như ông vừa nói - chúng ta có thể may mắn hơn nếu tôi tự đến gặp ông ta. Ông nghĩ thế nào?"

     Má Chilton giật giật. "Thế cũng được. Đáng ra cô nên nói ngay lúc ở văn phòng tôi. Tôi có thể cử hộ lý đi với cô cho đỡ mất thời gian."

     "Nếu ở văn phòng ông nói luôn cho tôi biết tình hình thì thôi đã gợi ý ngay đó rồi."

     "Chắc tôi không gặp lại cô nữa, cô Starling - Barney này, khi cô đây xong việc với Lecter, gọi người đưa cô ấy ra."

     Chilton bỏ đi mà không nhìn cô thêm lần nữa.

     Giờ chỉ còn lại người hộ lý cao to dửng dưng, chiếc đồng hồ câm lặng đằng sau anh ta, cái tủ lưới sắt đựng bình xịt hơi cay và áo trói, rọ miệng và súng gây mê. Một giá gắn tường đỡ một ống dài đầu có gắn chạc hình chữ U để ghì bệnh nhân hung hăng vào tường.

     Người hộ lý nhìn cô. "Bác sĩ Chilton đã nói với cô chưa? Cô không được chạm vào song sắt." Giọng anh ta vừa cao vừa rè. Cô nhớ tới diễn viên Aldo Ray.

     "Ông ấy nói rồi."

     "Được rồi. Nó ở cuối dãy, xà lim cuối cùng bên tay phải. Cô nên đi giữa hành lang và đừng để ý đến bất cứ thứ gì khác. Cô có thể đem theo thư từ cho ông ta, chúc may mắn." Người hộ lý có vẻ đang ngấm ngầm thích thú. "Cô cứ đặt nó vào khay để nó tự lăn qua. Nếu cái khay đang ở bên trong, cô có thể cầm sợi dây kéo ra hoặc để hắn trả ra. Ông ta không với tới cô ở chỗ cái khay dừng bên ngoài được đâu." Người hộ lý đưa cho cô hai cuốn tạp chí, các trang rời đổ bung ra, ba tờ báo và mấy bức thư đã mở.

     Hành lang dài khoảng ba chục thước, hai bên là dãy xà lim. Một số xà lim kín có khe quan sát, dài và hẹp như khe cung thủ nằm chính giữa cửa. Những cái khác là xà lim thông thường, với hàng song sắt nhìn ra hành lang. Clarice Starling nhận thấy những bóng người trong xà lim nhưng cô cố không nhìn. Cô đang đi thì chợt nghe thấy tiếng rít lên, "Tao ngửi thấy mùi l...mày." Cô không tỏ ra mình đã nghe thấy, cứ thế đi tiếp.

     Đèn sáng trong xà lim cuối cùng. Khi lại gần, cô bước sang bên trái dãy hành lang để nhìn vào trong, biết rằng tiếng gót giày đã thông báo sự xuất hiện của mình.


Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info