ZingTruyen.Info

Su Im Lang Cua Bay Cuu Thomas Harris


     BÁC SĨ FREDERICK CHILTON, 58 tuổi, Giám đốc Bệnh viện Tội phạm Tâm thần Baltimore, có cái bàn giấy vừa dài vừa rộng phía trên không đặt đồ vật cứng hay nhọn nào. Một số nhân viên gọi nó là "chiến hào". Số khác lại chẳng hiểu chiến hào là gì. Bác sĩ Chilton vẫn ngồi sau bàn giấy khi Clarice Starling vào văn phòng.

     "Nhiều thám tử đã tới chỗ chúng tôi, nhưng tôi chưa thấy ai hấp dẫn như cô đâu," Chilton nói mà không đứng dậy.

     Không cần nghĩ Starling cũng biết cái bóng nhẫy trên bàn tay chìa ra là từ dầu vuốt tóc mà ra. Cô buông tay trước ông ta.

     "LàSterling, phải không?"

     "Là Starling, thưa bác sĩ, chữ a. Cảm ơn ông đã dành thời gian."

     "Vậy là FBI đang chuyển sang dùng nhân viên nữ như mọi chỗ khác rồi, ha, ha." Ông ta cài thêm tiếng cười ám mùi thuốc lá vào giữa các câu.

     "Cục đang hoàn thiện dần, thưa bác sĩ Chilton. Chắc chắn thế."

     "Cô có ở Baltimore được vài ngày không? Cô biết đấy, ở đây cô vẫn có thể được vui vẻ như ở Washington hay New York, nếu như cô rành đường thành phố."

     Cô nhìn đi chỗ khác để đỡ phải thấy nụ cười của ông ta và lập tức biết rằng ông ta đã ghi nhận sự khó chịu của cô. "Tôi tin chắc rằng đây là thành phố rất tuyệt, nhưng tôi được lệnh gặp bác sĩ Lecter và báo cáo ngay chiều nay."

     "Sau này, về Washington rồi thì liệu tôi có thể gặp lại cô ở nơi nào để tiếp tục công việc không?"

     "Đương nhiên rồi. Cảm ơn ông đã tính đến chuyện đó. Đặc vụ Jack Crawford chịu trách nhiệm dự án này, ông có thể tìm được tôi qua ông ấy bất cứ lúc nào."

     "Tôi hiểu," Chilton nói. Gò má ông ta lấm tấm hồng, tương phản với mái tóc nâu đỏ rất không tự nhiên. "Làm ơn cho tôi xem thẻ nhận diện của cô." Ông ta vẫn để cô đứng trong khi xem xét thẻ. Rồi ông ta trả lại và đứng dậy, "Sẽ không lâu đâu. Đi với tôi."

     "Theo tôi hiểu thì tôi sẽ nói sơ qua tình hình cho tôi, thưa bác sĩ Chilton," Starling nói.

     "Chúng ta có thể vừa đi vừa nói." Ông ta vừa vòng qua bàn vừa nhìn đồng hồ. "Nửa tiếng nữa tôi nghỉ ăn trưa."

     Mẹ kiếp, lẽ ra cô phải đọc vị hắn rõ hơn, nhanh hơn. Có khi hắn không hẳn là một tay vớ vẩn. Hắn có thể biết điều gì đó có ích. Đong đưa tí cũng chẳng mất mát gì, dù cô chẳng giỏi trò đó đi chăng nữa.

     "Bác sĩ Chilton này, giờ tôi muốn có cuộc hẹn với ông. Tuỳ lúc nào ông tiện, khi ông có thể dành chút thời gian cho tôi. Có thể có vài thứ phát sinh trong cuộc phỏng vấn - và tôi có thể phải xem xét một số câu trả lời của hắn ta cùng với ông."

     "Tôi thực sự nghi ngờ điều đó đấy. Ồ, tôi cần gọi điện cái đã. Tôi sẽ bắt kịp cô ngoài phòng lễ tân."

     "Tôi muốn được để ô và áo khoác lại đây."

     "Ở ngoài kia," Chilton nói. "Cô đưa cho Alan ngoài quầy lễ tân. Anh ta sẽ cất giúp cô."

     Alan mặc bộ đồ tù kẻ sọc. Anh ta đang dùng vạt áo lau mấy gạt tàn thuốc.

     Anh ta dí lưỡi quanh miệng khi nhận áo khoác của Starling.

     "Cảm ơn anh," cô nói.

     "Rất sẵn lòng ấy chứ. Thế bao lâu em đi ị một lần?" Alan hỏi.

     "Anh nói gì cơ?"

    "Nó có dàààààààài không?"

     "Để tôi tự treo lấy."

     "Không có gì cản em cả - em cứ cúi xuống mà nhìn nó chui ra rồi xem xem nó có đổi màu khi gặp không khí không, em có làm thế không? Trông có giống như em có thêm một cái đuôi nâu nâu to xướng không?" Anh ta vẫn không chịu buông cái áo.

     "Bác sĩ Chilton muốn anh vào phòng ông ấy, ngay lập tức," Starling nói.

     "Không, tôi không muốn," bác sĩ Chilton nói. "Cất áo vào tủ đi Alan, và đừng có mà lấy ra khi chúng tôi đi rồi. Làm đi. Tôi từng có một cơ thư ký làm nguyên ngày, nhưng việc cắt giảm chi phí làm tôi mất cô ta rồi. Bây giờ thì cô gái vừa cho cô vào phải đánh máy ba tiếng một ngày, rồi tôi có Alan. Các cô gái văn phòng ấy đi đâu hết rồi, cô Starling nhỉ?" Đôi mắt kính của ông ta loé về cô. "Cô có mang súng không đấy?"

     "Không, tôi không mang."

     "Tôi có thể xem ví và cặp của cô không?"

     "Ông xem giấy tờ của tôi rồi mà."

     "Họ nói cô đang là sinh viên. Làm ơn cho tôi xem đồ của cô."

(Còn tiếp)

     

   

     



     

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info