ZingTruyen.Com

Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình 2 - Phương Đường QO (Edit)

Bẻ Cánh Bướm Bay 28: Muốn Nhìn Thấy Em Đến Điên Rồi!

flowerdance94

Đến cửa cũng không thèm gõ, Hobart trực tiếp đẩy cửa xông vào, không thấy gì thì thôi, tận mắt chứng kiến căn phòng làm việc như một bãi phế liệu hỗn độn, hắn giật mình la lên một tiếng, biểu tình ngạc nhiên thể hiện trên mặt lố lăng đến mức khiến người khác không nhịn được muốn đấm một phát...

"Tôi nói nghe nè Lôi, anh bị làm sao thế?!"

Mặt mày đen như đít nồi thế kia, dọa chết người rồi...

Vừa nhìn thấy Hobart, German thật sự muốn đập cho tên này một trận, yết hầu hừ lạnh một tiếng, anh không chút khách khí muốn đuổi khách rời khỏi ngay lập tức.

"Tới đây làm gì?"

Từ lần ăn một phát đạn của anh tới giờ, tên này không dám khò khè xuất hiện trước mặt anh dù chỉ một lần, bây giờ, vô lối vô phép xông thẳng vào cửa, tâm tình của German lại trở nên tồi tệ hơn trước, giấu đi hơi thở chết chóc đang ăn mòn bầu không khí tĩnh lặng nơi đây, anh cắn răng thấp giọng ném cho đối phương một câu...

"Tôi đến báo cho anh một tin, đảm bảo anh đang rất muốn nghe."

Vẻ mặt tràn ngập sự đắc ý, Hobart làm ra vẻ thần thần bí bí khiêu khích German, hắn chậm rãi đến gần, câu trả lời vòng vo muốn chơi đùa tính nhẫn nại của đối phương đã thành công hấp dẫn sự chú ý của German? !

Bằng trí thông minh và hiểu biết của mình về con người Hobart, German đoán chắc tám chín phần chuyện tình Hobart sắp sửa nói cho anh nghe, một là sẽ khiến quan hệ hai người trở nên hòa giải, hai là sẽ khiến kẻ vừa phát ngôn sống không bằng chết. . .

Châm một điếu thuốc xì gà, ngón tay thon dài kẹp giữa điếu thuốc, làn khói trắng lượn lờ giữa không trung che giấu đi gương mặt lãnh tình của người đàn ông, đột nhiên, trong nháy mắt, ánh mắt đạm mạc lạnh lẽo trở nên sắc bén, con ngươi máu lạnh xác định mục tiêu, nhanh như cắt, một đôi tay rắn chắc, lập tức chặn kẹp lên cổ Hobart.

Bờ môi chạm sát vành tai đối phương, German lúc này giống như một con báo săn khát máu đùa bỡn con mồi : " Đừng có thừa nước đục thả câu với tao."

"Nếu không, tao sẽ lập tức phế nát mày!"

Âm sắc trầm bổng hoàn mỹ của người đàn ông phủ một tầng băng giá lạnh, lời đe dạo vừa dứt, anh cũng đồng thời siết chặt cánh tay khiến đối phương trấng mặt sợ hãi.

Lung tung đánh lên cánh tay rắn chắc của German, Hobart ra hiệu German thả mình ra, ngay khi German quyết định nới lỏng tay thì Hobart liền dùng lực đấm lên bả vai German, sau đó nhanh chóng lui người về phía sau, hai tay giơ lên làm thế phòng thủ, giống như sợ hãi German sẽ quay tay cho hắn một đòn chí mạng.

Thật ra, Hobart biết rõ, nếu German muốn xuống tay thật sự với hắn, thì đã không có chuyện đơn giản là siết cổ thế này, chẳng qua đây chỉ là German đang cảnh cáo hắn mà thôi....

"Con mẹ nó, tao không có bỉ ổi thế nhá! Cho dù có thì cũng nương tay với người ta chút chứ!"

Xoa bóp cái cổ đau nhức, thắt lưng cũng uốn éo mấy cái, miệng không ngừn ho khan ai oán, Hobart bực bội đến mức muốn tay không đánh với tên này một trận cho hả dạ!

Tiếc là bằng thân thủ của hắn, so với German thì lại thua kém một bậc, đánh tay không với hắn, e rằng là đang đi tìm đường chết...

"Đừng nhiều lời vô ích, tao không cho mày nhiều cơ hội để nói đâu!"

German thản nhiên đưa điếu thuốc trút một hơi dài, vẻ mặt cực kỳ đạm mạc, trong lòng anh nóng như lửa đốt, một khi Lạc Khuynh Thành vẫn chưa có tung tích gì, toàn bộ tế bào lý trí đều bị ngưng trệ không hoạt động, anh không muốn dây dưa với những kẻ lắm điều như Hobart, vẫn nên là giải quyết chuyện...

"Nghe nói mày đang tìm người, sao thế, Reggie Nord mày mà cũng có ngày bất lực vô dụng vậy sao, đến cả người phụ nữ của mình cũng không giữ được?"

Ho khan một hồi, Hobart thẳng lưng đứng dậy, rung đùi đắc ý nói chuyện, giọng điệu nghe ra có biết bao trào phúng đối phương. German nghe xong, không mở miệng, cũng không tranh cãi, sắc mặt càng trở nên tối sầm, nguy hiểm, lại một lần nữa nổi lên

Phát hiện đối phương sắp sửa bạo phát tính tình, Hobart gãi đầu cười gượng hai tiếng, trong lòng cực kỳ đắc ý.

Thật ra, hôm nay hắn đến đây, là vì chuyện của Lạc Khuynh Thành.

Bị thương nằm trên giường cũng đã nhiều ngày, lâu lắm rồi hắn chưa đi ra ngoài hít thở khí trời của một vùng lạnh giá Berlin. Cho nên chiều hôm nay, hắn quyết định dẫn theo vài tên thuộc hạ ra đường đi dạo một phen, thư giãn gân cốt, nào ngờ, giữa đường lại không khéo tình cờ gặp được người quen.

Lucy.

Đối với Lucy, Hobart cũng có mục đích ngầm muốn lợi dụng, cho nên không chút do dự, hắn lập tức lệnh cho tài xế lái xe lại gần. Cửa kính xe chậm rãi kéo xuống, ngồi bên trong xe, Hobart lớn tiếng gọi Lucy, chẳng qua là muốn chào hỏi một phen, nào ngờ khi bốn mắt nhìn nhau, hắn phát hiện, đối phương, dường như có phần... hoảng hốt?

Đúng, là hoảng hốt, hắn chắc chắn mình không nhìn lầm, mắt nhìn người của hắn rất tinh tường, cho nên anh hoài nghi có chuyện gì đó không tốt xảy ra, hắn liền xuống xe, đi đến bên cửa xe, bày ra bộ mặt hớn hở giống như đang nồng nhiệt tiếp đón khách quý, cũng đồng thời đưa mắt đánh giá tình hình trong xe, một chút cũng không sót.

Điều khiến Hobart khiếp sợ nhất chính là, đằng sau ghế ngồi xuất hiện bóng dáng của một người phụ nữ đang nằm, chân tay đều bị trói chặt, tuy không thể thấy được gương mặt, nhưng dáng người kia, lại khiến đáy lòng hắn xuất hiện một loại cảm giác vô cùng quen thuộc. . .

Cảm giác này, nếu như hắn không đoán nhầm, thì người phụ nữ đó chính là Lạc Khuynh Thành.

Đột nhiên, Hobart nhận ra một điều mà bấy lâu nay hắn vẫn không thể lý giải được thứ cảm xúc kỳ lạ đó là gì, một khi chuyện gì có liên quan đến Lạc Khuynh Thành, hắn sẽ bất tri bất giác mà quan tâm khắc ghi vào lòng, cũng phát hiện ra trái tim mình, dường như lúc nào cũng hướng về cô?

Kỳ lạ, rất kỳ lạ, hắn hơi nhíu mày trầm tư một hồi, đột nhiên, hắn mở miệng mời đối phương cùng mình đi dạo một hồi, tuy hắn không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng trước hết không nên bứt dây động rừng.

Đương nhiên, đáp án của đối phương là không đồng ý, nhưng một tên mặt dày đầy thủ đoạn như Hobart, vì chút chuyện bị con gái từ chối mà nản lòng không nằm trong từ điển lưu manh của hắn. Hắn chẳng thèm quan tâm đối phương có đồng ý hay không, mở cửa xe, làm như bạn bè thân thiết, mạnh mẽ kéo cô xuống xe, rồi sau đó khoác tay cô đẩy vào vị trí bên cạnh mình, khóe môi cong lên phân phó người lái xe, về phần xe của Lucy, đương nhiên cũng bị ép, bất đắc dĩ đi sát theo sau.

Lucy vốn cho rằng, nhiều lắm thì chỉ cần dây dưa với tên này tầm hai giờ, nào ngờ lại kéo dài đến suốt cả một buổi chiều!?

Trên đường, Lucy gấp đến muốn mắng người, nhưng vì phải giữ gìn hình tượng thục nữ, nếu không sẽ tự mang tai tiếng xấu, cô miễn cường cười nói ngọt ngào với Hobart, làm như rất vui vẻ khi đi dạo cùng đối phương.

Độ nhẫn nại của con người này sắp bị sự nồng nhiệt của Hobart nuốt chửng, vất vả lắm cô mới bắt cóc thành công đồ hồ ly lẳng lơ Lạc Khuynh Thành kia, con đường tha hồ tra tấn hồ ly tinh gần ngay trước mắt thì ai ngờ lại bị Hobart phá hỏng?!

Mà thái độ và hành động kế đó của Hobart càng trực tiếp khiến cho Lucy tức đến hộc máu, bởi vì, ngay khi trời sắp chạng vạng, hắn chủ động đề nghị đưa cô về nhà mình, đến cả hỏi ý kiến cô có đồng ý hay không đều không có, không hề cảm thấy hổ thẹn, hắn nửa như đùa nửa như thật quăng cho cô một câu... cô là người phụ nữ đầu tiên mà hắn mời vào cửa nhà mình!?

A, mời? Đúng chính xác cô chính là người phụ nữ đầu tiên được mời vào... còn bình thường thì không bắt cóc thì cũng là cướp ép phụ nữ về nhà mình!

Cuối cùng, Lucy mới ý thức được có điểm gì đó không thích hợp, chẳng qua cô chỉ suy đoán có phần sai lệch, cô chỉ nghĩ vì Hobart quá ưu ái mình, nhưng lại không biết cách để lấy lòng nên mới dùng cách dây dưa kiểu này để thổ lộ tâm ý của mình với đối phương.

Cô vừa sốt ruột, vừa cũng có chút sợ hãi, nhưng cô không thể nào phá hỏng hình tượng của mình trước mặt Hobart, nên đành phải tiếp tục giả vờ cười nói hồn nhiên các kiểu, ai nhìn vào cũng không khỏi tấm tắc khen ngợi sự ăn ý của hai người. Còn tên tài xế của Lucy, Hobart đã cẩn thận chuẩn bị tiết mục cho hắn tha hồ hưởng thụ tiệc tùng mà chỉ có thể sánh với thiên đường.

Cùng lúc đó, cấp dưới của Hobart âm thầm chạy vào gara ô tô, cứu Lạc Khuynh Thành ra khỏi xe của Lucy.

Nếu dùng từ "cứu" để hình dung thì có phải không giống với động cơ thật sự của Hobart. Dù sao ngay từ đầu anh không hề có ý định buông tha tự do cho Lạc Khuynh Thành, thậm chí hắn còn nghĩ đến chuyện muốn cất giấu người con gái cầu mà không được này ở một nơi không ai hay biết. Kỳ thật nếu dùng từ cứu để hình dung thì quá thiện ý, chẳng qua vì sợ Lucy nghi ngờ Lạc Khuynh Thành biến mất là do hắn giở trò sau lưng rồi yêu cầu lục soát nhà, hắn không thể không bí mất ra lệnh cho thuộc hạ đưa đối tượng rời khỏi đây, sau đó yên lặng chờ đợi chỉ thị tiếp.

"Thì ra, Lucy đến nhà mày."

Nhợt nhạt cười lạnh, German có thể hiểu rõ được vì sao bằng số lượng người đông đảo của anh lại không thể tìm thấy dấu vết của Lucy, ra là đi đến nhà Hobart, có chút ngoài phán đoán của anh.

"Nói đi, mày muốn gì?"

Anh không tin một kỷ chỉ nghĩ đến lợi ích bản thân như Hobart lại vô duyên vô cớ đến đây đưa tin mà không có mục đích khác.

Hobart nghe xong bật cười một phen, bất chấp cả hình tượng, hắn mở miệng ra, không chút khách khí đòi luôn cái mã tấu mà German giữ gìn bao nhiêu năm, đó là vật cổ truyền tồn tại dưới thời trung cổ, thế gian này chỉ có một cái duy nhất, một thứ quý hiếm như thế, có mua cũng không được.

Dù có là vật yêu thích nhất của German, nhưng trước yêu cầu của Hobart, chỉ trầm mặc vỏn vẹn trong ba giây, anh liền sảng khoái đáp ứng.

"Bây giờ có thể nói cho tao biết, cô ấy đang ở đâu?"

"Ngay ở dưới lầu, trong xe của tao."

Nắm chặt cây mã tấu, hai mắt hiện ra một tia sáng ngời, Hobart đắc ý vô cùng, cuối cùng cũng lừa được bảo bối mày về với tao rồi.

"Khốn kiếp!"

Có đánh chết anh cũng không thể tưởng tượng được, không những Hobart đang giữ trong tay Lạc Khuynh Thành, mà ngay cả món đồ bảo bối anh yêu thích nhất, hắn cũng khuân đi rồi.

German bỏ lại một câu chửi thề, sau đó im hơi lặng tiếng sải bước đi nhanh ra cửa, con ngươi sâu thẳm lóe lên một tia hàn băng nguy hiểm, hơi thở bên trong có phần dồn dập, dường như đang đè nén tâm tình hỗn loạn trong lòng.

Anh muốn nhìn thấy cô đến điên rồi, anh muốn chính tận mắt mình xác nhận cô không bị tổn thương gì, càng muốn... hung hăng... trừng phạt chết cô!

P/s: Bốn ngày, bốn ngày này phải đi sửa máy vì liệt bàn phím, Nương khổ tâm lắm sáng hôm nay mới lấy lại được lap để mà edit cho các bảo bối đáng yêu của Nương, Nương sẽ cố gắng để ra thêm chương nữa cho mấy con đọc nha... Yêu Thương nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Com