ZingTruyen.Info

[Stray Kids] Đọc teenfic không em?

Chap 24: Moment of fate

tomotheduckie

- Anh Minho, đến lượt anh đấy.

Người chơi thứ bảy: Lee Minho

"Sớm thôi, em sẽ nghỉ việc làm nhân viên tại Enfants errants"

Không khí lúc này thật sự không ổn rồi. Minho quen tất cả mọi người ở đây - một cách trực tiếp, không thông qua ai cả. Và đó là cách nói khác của việc, mọi người đều biết rõ, khi nào anh đang nghiêm túc và lúc nào anh đang đùa giỡn. Câu nói của Minho không có đến nửa điểm nói đùa. Vậy tại sao vậy anh? Tại sao lại nói nó ra dễ dàng như vậy trong một cuộc chơi? Cả cái cách anh ấy xưng hô cũng vậy vì trong số những người ở đây anh ấy là anh lớn thứ hai. Câu nói này vốn chỉ để dành cho Chan. Một mình Chan mà thôi. Minho không đang chờ những câu hỏi. Anh chờ một câu trả lời nhiều hơn.

- Lý do là gì vậy anh ơi?

- Jeongin à, em mới là sinh viên năm nhất, còn anh đã là sinh viên năm tư rồi. Đúng chứ? Và anh sẽ tốt nghiệp sớm thôi. Anh đã không còn trẻ để cứ đứng mãi ở những ngã rẽ. Anh phải chọn một con đường và bước đi.

- Sao đột ngột quá vậy anh? Em là đứa hậu đậu và lười biếng. Ai sẽ mắng và bắt em làm việc bây giờ. Em cũng chưa học làm bánh, anh cũng hứa sẽ dạy em popping nữa mà...

- Felix, em là một đứa trẻ thông minh, em có thể tự học tất cả những thứ đó mà. Mà Enfants errants còn nhiều người mà, họ sẽ thay anh nhắc nhở em nhé. Và kể cả nếu anh có nghỉ việc, anh vẫn sẽ qua thăm mấy đứa mà. Chỉ là chúng ta sẽ không nhìn thấy nhau mỗi ngày...Xa mặt thì đừng có cách lòng được không?

Ai cũng có cảm giác nghẹn trong lòng. Hai câu cuối cùng này là câu hỏi dành cho ai. Cho mọi người? Cho hai đứa trẻ nhân viên của Enfants errants? Cho Chan hay cho chính bản thân Minho? Tình cảm vốn là thứ xa xỉ, và thời gian là kẻ tàn nhẫn, tham lam. Rồi dần dần, thời gian sẽ cướp lấy mọi thứ, chỉ còn lại những con người đã nguội lạnh cảm xúc cho nhau.

- Anh Minho, nếu sau này em muốn làm lành với Jisung thì em tìm ai bây giờ?

- Sau này nếu hai đứa có giận dỗi, tìm Jisung trước nhé. Hãy tìm và nói chuyện với em ấy vì nó là đứa trẻ dễ tổn thương. Đừng để thời gian có cơ hội làm em ấy tổn thương thêm nữa hiểu chưa? Nhớ thì nói nhớ. Yêu thì nói yêu. Nó không làm em bớt ngầu trong mắt người khác, nó chỉ làm em ngầu hơn trong mắt người yêu em thôi.

Minho thật sự không hiểu nổi mình. Nói ra những câu đó nhưng một câu nhớ, một lời yêu cũng chẳng dám nói cho người mình thương. Lần này, chắc chắn anh sẽ uống. Dù thắng hay thua thì anh cũng mang cảm giác mình đang lừa dối chính bản thân mình rồi.

- Chúng mình quen nhau khi chạy dự án chung anh nhỉ? Lúc đầu em chỉ nghĩ là làm xong công việc rồi thôi. Nhưng cuối cùng chỉ có em ở Khoa Kinh Tế và anh ở Khoa Báo là còn giữ liên lạc với nhau anh nhỉ. Anh giúp em gặp được những người bạn, anh giúp em mở lòng, anh giúp em sống với trái tim của mình. Em chia sẻ rất nhiều điều cho anh lắm... Em không biết em đang nói cái gì nữa. Lần đầu tiên đấy. Anh có thể hứa với em đừng giữ mãi cho anh những nỗi buồn được không?

- Anh luôn biết Seungmin của anh là một đứa trẻ tinh tế mà. Anh hứa. Nếu cuộc sống mới của anh có khó khăn quá. Nhất định anh sẽ về khóc với mọi người đầu tiên. Lúc đấy đừng có mà than là sao anh nhiều chuyện nhé.

- Không đâu anh. Không đâu mà - Seungmin đang lắp bắp. Cậu thật sự không kiểm soát được cơn xúc động của mình rồi

Hyunjin ngồi đó. Chứng kiến tất cả mọi thứ. Đây là luật cân bằng ư? Cậu có được tình yêu và giờ sắp sửa mất đi cơ hội nhìn thấy mỗi ngày một người cậu coi như là anh trai. Hyunjin đến với Enfants errants vì sự tò mò, nhưng không khí của Enfants errants là điều giữ cậu lại. Hay Minho là người giữ cậu lại nhỉ.

* * *

Một năm trước

Hyunjin đến Enfants errants vào một ngày mưa, khi cậu mới nhận thông báo trượt môn Xác suất - môn duy nhất cậu trượt cho đến thời điểm đó. Với một người tình yêu không có, công việc cũng không, tiền bạc cũng chẳng đến lượt lo nghĩ thì việc học tập thật sự chiếm một khoảng lớn trong đầu cậu. Cái cảm giác trượt môn giống như cảm giác như vừa bị người yêu bỏ vậy. Cậu cũng muốn nhấc máy lên, gọi điện than khóc với ai đó. Nhưng đến một người bạn, Hyunjin cũng không có. Cậu đã sống thu mình rất lâu rồi.

- Cho em một ly Espresso 2 đúp. Không đường không đá nhé.

- Điều gì khiến em muốn một thứ đắng như vậy vào một ngày mưa thế?

- Chỉ là một sở thích kì lạ thôi. Anh cứ kệ em đi

- Vậy thì tên em là gì nhỉ?

- Anh đừng cố tán tỉnh em nữa. Em bảo anh kệ em đi cơ mà

- Ồ, vậy là em không muốn viết thẻ tên vào cốc cà phê của mình hả? Được thôi. Nhìn anh giống một kẻ đào hoa thật nhưng không phải ai cũng là gu anh đâu nhé nhóc.

Hyunjin chưa kịp xin lỗi về hành động của mình, anh chàng phục vụ viên đã biến mất sau quầy pha chế "Có lẽ để sau đi"

- Của em đây, espresso 2 đúp

- Vậy chỗ đường và sữa đặc này - Hyunjin chỉ vào cái đĩa và chiếc cốc nhỏ bên cạnh

- Phòng khi không khí ở đây làm em thấy vui trở lại, anh sẽ không phải bê đồ ra đây lần nữa. Tận hưởng nốt ngày buồn của em đi nhé.

* * *

Hiện tại, nhà Chan, 3:30 AM

- Anh ơi, em cảm thấy như em vừa uống espresso 2 đúp vậy. Anh cho em đường đi?

- Có một anh chàng họ Lee khác giúp em làm điều đó rồi mà

Minho biết rằng sớm hay muộn anh cũng phải nói cho mọi người. Hỏi anh buồn không à? Buồn chứ? Nhưng phản ứng của mọi người cũng khiến anh vui. Sự luyến tiếc này chính là minh chứng rõ nhất cho sự trân trọng. Xem ra một năm qua, không phải anh là người chịu thiệt.

- Em không biết phải nói sao nữa anh ơi. Bao giờ anh sẽ đi ạ? - Han Jisung rụt rè hỏi

- Anh nghĩ rằng mùa xuân sẽ là một khởi đầu mới tốt lành cho mọi thứ nhỉ

- Vậy là còn một tháng nữa...

Mọi người chẳng ai bảo ai đều hướng ánh mắt về phía Chan. Một câu nói của Chan bây giờ sẽ vẽ ra lối đi cho số phận ít nhất của hai con người. Một năm qua, anh thấy thế nào Chan?

- Anh không muốn hỏi. Em đang nói dối Minho. Đây là câu trả lời của anh cho câu trả lời của em. Vote đi các em

- Phải rồi nhỉ. Đây vẫn là một trò chơi với anh mà. Vậy thì các em nghe lời Chan nào

Phản ứng của mọi người bây giờ không phải là ngạc nhiên hay buồn bã nữa mà là tức giận. Một câu "Em đừng đi" khó thế hay sao hả anh? Nhưng tình cảm mà. Đâu thể cưỡng cầu.

Kết quả vote

Nói thật: 0

Nói dối: 7

- Haha, mọi người đoán sai hết rồi kìa. Nào uống đi, cả 7 người

Chẳng ai có thể cười nổi bây giờ được nữa. Thật sự rất tàn nhẫn khi cười lúc này.

- Nào, uống đi. Thua thì phải chịu phạt chứ

- Cảm giác như đây là chén rượu chia ly vậy. Em không cầm lên nổi. Nó nặng quá và đắng nữa.

- Vậy thì sao lượt chơi của anh, chúng mình sẽ uống nhé - Chan lên tiếng

- Được, lần này, tùy anh quyết định - Minho trả lời


Người chơi cuối cùng: Bang Chan

"Anh sẽ cho Minho nghỉ làm nhân viên trước mùa xuân"

- Nào hỏi đi, các em

- Sao anh có thể là người thế này hả Chan, em nghĩ anh sẽ tốt hơn thế cơ? - Jeongin ngồi trong lòng Seungmin, vừa khóc vừa gào lên trông thật tội nghiệp

- Khi nào em bằng tuổi anh, em sẽ hiểu.

- Anh Chan, đấy không phải là câu trả lời mà Jeongin muốn nghe

- Seungmin, kể cả không muốn thì đấy cũng là sự thật.

- Không, em không nghe nữa đâu. Tất cả là dối trá, là dối trá hết. Lũ người lớn các anh. - Sau tiếng thét của Jeongin là tiếng thét của Felix

- Em đồng ý vote luôn. Em không chấp nhận hai anh thế này. Cả hai người

Kết quả vote

Nói thật: 0

Nói dối: 6

- Kìa Minho, em không muốn vote ư

- Anh Chan, nếu câu nói kia là thật thì tức là anh không có tình cảm với em. Nếu câu nói kia là dối trá, mình cũng chẳng thể bên cạnh nhau. Em còn vote làm gì chứ. Dù gì sau cùng, chúng ta vẫn chỉ thế mà thôi.

Minho không khóc. Anh đủ lớn để kiềm chế cảm xúc của mình. Anh chỉ tiếc. Tiếc rằng anh chưa kịp nói lời yêu mà đã bỏ cuộc.

- Câu nói "Anh sẽ cho Minho nghỉ làm nhân viên trước mùa xuân" không phải là một câu tỏ tình. "Anh yêu em" mới chứng minh được tình ta. Em vote đi. Em có vote không thì bảo? - Giọng gằn của Chan thật sự đáng sợ

- Được, em chiều theo ý anh lần cuối. Là có được chưa? Anh chỉ muốn em đi cho khuất mắt anh chứ gì.

Chan đã cười, nụ cười tỏa rạng nhất thế gian. Dù nó không đúng trong tâm trạng của mọi người nhưng lại đúng với lòng Chan nhất

- Em đoán đúng rồi. Từ ngày mai em không còn là nhân viên của Enfants errants nữa. Em đã lên chức người yêu anh. Ly rượu này là ly rượu mừng em lên chức.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info