ZingTruyen.Info

[Stray Kids] Đọc teenfic không em?

Chap 20: Nhưng là chan đầy nước mắt hạnh phúc

tomotheduckie

Hôm nay quán phở quen vẫn đóng nên lại viết :D

___________

- Câu giờ hơi lâu rồi nha, Jeongin - Felix sốt ruột nhắc

- 12h30 rồi em ơi, đêm rồi rửa bát cóng tay lắm - Han Jisung đế thêm

Jeongin lòng vẫn đang rối như tơ vò "Thôi vậy, cứ để mọi thứ theo tự nhiên đi". Seungmin, từ lúc tới lượtJeongin, không thể hiện bất kì điều gì. Làm sao bây giờ? "Nếu câu tỏ tình của em ấy chỉ là một trò đùa. Mình sẽ bằng lòng với nó ư?"

- Anh Seungmin này, Min Puppy của em! 

- Ừ, anh vẫn nghe - Seungmin trả lời, cảm nhận sự rung lên nhẹ nhè của đôi vai người đối diện

- Em từng hứa với lòng mình rằng sẽ chỉ yêu khi em 20 tuổi. Trước anh và trước cây anh đào, anh nhớ không? Vậy anh ơi, liệu anh có bằng lòng chờ em vào tháng hai, khi hoa anh đào bên sông Hàn nở, chúng mình sẽ cùng ngắm hoa không? Có thể không phải là hoa anh đào, có thể không phải là ở sông Hàn, nhưng nhất định phải là anh. Người sẽ cùng em đi qua tuổi 20.....Và mãi sau này nữa.

- Tại sao vậy, Jeongin

- Vì em quá ích kỷ mà lỡ mất anh trong quá khứ. Vì vậy, em muốn ở bên anh, hiện tại và tương lai.

- Anh hiểu rồi.

Không khí bây giờ khác hẳn. Nó có sự nghẹn ngào. Và cay đắng. Trò chơi bây giờ không phải là một trò chơi nữa rồi, nó là một trò đùa. Một trò đùa xé nát hy vọng cuối cùng của những người đang tuyệt vọng, những kẻ đang vùng vẫy trong tình yêu. Seungmin đã không đỏ mặt, không cười, không một lời yêu thương đáp lại. "Chúng ta sau này có tất cả, nhưng lại chẳng có nhau". Vậy ư?

- The show must go on đúng chứ. Tiếp tục nào các em - Chan đang cố gắng cứu vớt không khí đang dần lắng xuống này

- Tiếp đi nào Seungmin - Hyunjin vỗ vai cậu bạn


Seungmin to Felix

- Này Felix, cậu biết chỉ mất 7 năm để tất cả những tế bào trong người thay đổi không?

- À, ừ, tớ không rõ nữa

- Tức là chỉ mất 7 năm để quên một người. Nếu cậu yêu ai đó từ năm 13 tuổi, thì đã đến lúc cậu nên quên người ta rồi nhỉ?

- Tớ chưa yêu ai lâu đến vậy... nên là...

- Tớ đã như thế. Và tớ có thể khẳng định rằng....Cái câu nói đấy không đúng chút nào

Seungmin mặc kệ Felix mà bất ngờ quay lưng lại, choàng tay kéo cả Jeongin vào ngực. Seungmin cũng có thể cảm thấy ngực mình hơi nóng và ướt. Jeongin dụi cả đầu mình vào trong cơ thể người lớn hơn, ngửi mùi nước xả vải mà bao nhiêu lâu này Seungmin vẫn sử dụng

- Em xin lỗi, em xin lỗi vì đã không thể ở bên anh sớm hơn. Em xin lỗi

- Đừng xin lỗi nữa. Anh thua rồi. Bảy năm trước đã thua. Bây giờ vẫn thua. Em vẫn còn muốn cùng anh đi ngắm hoa đào vào tháng Hai chứ?

- Luôn luôn là vậy rồi, Min ạ. Vẫn luôn là như thế mà. - Jeongin giờ không kìm được nước mắt nữa rồi. "Em ước khi 16 tuổi, em đã ngoảnh lại về đằng sau. Nhưng may quá, em vẫn kịp quay đầu nhỉ"

Cả nhà được phen choáng ngợp. Cái gì thế? Nhanh đến mức não của 6 người còn lại load không nổi. Seungmin học giỏi, đẹp trai, đánh nhau giỏi mà giờ thêm cả lái xe giỏi nữa à. Bẻ cua khét vậy. Thế là chúng nó yêu nhau á?

...

- È hèm, Seungmin ạ. Bảy năm trước cậu đã thua. Bây giờ cậu cũng đã thua. Cậu vẫn còn muốn rửa bát cùng mình và Changbin chứ? - Han Jisung bật mode cà khịa

- Câu trả lời là: Luôn luôn là vậy, Sungie ạ. Luôn là thế mà - Seo Changbin cũng lao vào phụ em người yêu luôn. Người ta bảo "Thuận chồng bé, thuận chồng lớn tát biển Đông cũng cạn" mà

Kết quả: Kim Seungmin out

Sau ba màn đấu cân não, chúng ta có thể tóm tắt kết quả cuộc thi "The Rửa bát-er" như sau

Bạn trai cục súc Han Jisung: quán quân

Bạn trai si tình Seo Changbin: á quân

Bạn trai tự dưng có người yêu Kim Seungmin: quý quân

Bạn trai tự dưng nhảy vào làm người yêu người khác Yang Jeongin: khuyến khích (tự phong với lý do không thể để anh Min phải chịu khổ thêm nữa)

Bốn người còn lại rất hài lòng với kết quả này. Cuộc ăn uống trên trời rơi xuống này không ngờ lại là cơ hội để những tình đồng chí trở thành tình yêu. Tám người tưởng như sẽ chỉ là những người lướt qua nhau những năm tháng đại học nay bỗng chốc lại như một gia đình. Thành công mỹ mãn chứ còn gì nữa. Chan không thể bỏ qua cơ hội này để có thời gian đứng lên phát biểu

- Thấy các em bày tỏ tình cảm mãnh liệt thế này. Anh không thể dối lòng được nữa. Anh cũng có điều muốn nói thật. Các em hãy nghe kĩ lời anh nói

Tất cả đột nhiên im lặng bởi sự nghiêm túc trong lời nói của Chan. Lee Minho nín thở, đời của thần Cupid này đã được lên nam chính chưa? "Có lẽ nào. Chan ơi, em tin anh mà"

- Trên đời này có thật nhiều sự tình cờ, các em ạ

"Đúng rồi, như anh tình cờ gặp em chẳng hạn" Minho nghĩ thầm trong lòng

- Có những sự tình cờ để lại trong mình những vết hằn sâu sắc. Nhưng cũng có những sự tình cờ lại đẹp đẽ đến lạ kỳ

"Đúng rồi anh, em là sự tình cờ đẹp đẽ đó này" Mắt Minho dường như không chớp

- Anh thấy có vẻ các em đã gặp được nó rồi nhỉ

"Anh cũng gặp được em rồi đúng không Chan"

- Anh hy vọng điều anh sắp nói hôm nay có thể tạo thêm nhiều sự tình cờ đẹp đẽ hơn nữa

"Nói anh cũng thích em đi Chan, nói Bang Chan thích Lee Minho lắm luôn đi anh"

.

.

.

- Đó là NHÀ ANH CÓ MÁY RỬA BÁT nhé

Tụi trẻ vừa ăn quả nghiệp quật phải rửa bát vào lúc 1h sáng bỗng nhảy cẫng lên. Cảm giác về quê ăn Tết có khi còn không hào hứng bằng ấy chứ. Trong nhà Chan lúc này, tiếng reo hò có khi còn to hơn mùa World Cup

- Thế mà ngay từ đầu anh không nói sớm. Làm em sợ muốn chết - Hyunjin giận dỗi

- Anh muốn xem chúng mày có đánh nhau vì mấy cái bát không. Nhưng mà kết quả này anh cũng hài lòng. Nhìn bọn trẻ yêu thương nhau kìa.

- Anh Minho có vẻ hơi ỉu kìa anh. Chắc anh muốn bọn kia rửa bát ghê lắm - Hyunjin chỉ trỏ Minho đang ngồi cuộn thành một cục trên sofa với vẻ mặt thất vọng

- Đừng đoán mò nữa nhóc. Em có phải là Minho đâu. Em ấy tốt tính hơn thế nhiều - Chan cười cười "Xin lỗi làm em thất vọng rồi. Nhưng chúng ta còn nhiều thời gian để bù đắp mà"

* * *

Nhà Chan, 2 giờ sáng

- Dọn dẹp xong xuôi rồi thì làm gì đây, anh em ơi - Felix lên tiếng. Con người này làm sao biết mệt chứ

Cả lũ đều thống nhất với nhau mấy khi mới có một dịp, đêm nay nhất định phải cùng nhau nhâm nhi soju kể chuyện đời. Chan đồng ý rằng đây là một dịp hiếm có, lũ trẻ cũng đã có một thời gian vui vẻ. Đời người ngắn ngủi lắm, đâu phải lúc nào cũng có tri kỉ ở bên. Nếu Chúa cho chúng ta cơ hội gặp gỡ, tại sao mình lại không kéo dài thời gian để được cạnh nhau thật lâu chứ. Chan đăng thông báo lên trang chủ của quán "Chủ quán có việc. Ngày mai quán đóng". Thế là lại có một đêm dài.

- Chơi gì đây mọi người ơi? - Hyunjin chuyển vị trí ngồi từ ghế sofa xuống đất, thuận tiện ngồi ngay đằng sau Felix, đưa bàn tay vào túi áo hoodie của cậu bạn nhỏ

- Ê, Hyunjin, tay mày biến đâu mất rồi - Seungmin đã thấy hết rồi nhé

- Tay tao trong túi áo Felix nè

- Thế à. Còn tay thì nhặt giá lên đi mày - Seungmin cười khẩy

- Thôi, anh Min, sao anh cứ trêu anh Hyunjin thế - Jeongin tay thì đánh Seungmin nhưng mắt thì lại ngập tràn sự âu yếm

- Cuối cùng, chỉ có In là thương anh thôi - Hyunjin cười khẩy lại Seungmin

- Chấp gì những người thiếu thốn tình yêu hả anh Min?

- Giờ tao hiểu lí do tại sao chúng mày lại yêu được nhau rồi - Hyunjin bất lực với đôi chim cu mới thành được 30 phút kia

Minho đưa mắt nhìn sang trái, coi Kim Seungmin với Yang Jeongin kìa. Tưởng Seungmin cao giá lắm mà, trước mặt người yêu cứ như con cún ấy."Thôi, không nhìn cho đỡ tức". Lee Minho nghĩ là làm bèn đánh mắt sang bên phải

- Changbin ơi, hôm qua lúc em uống thuốc, em có đọc được một bài báo

- Han Jisung. Em làm sao mà phải uống thuốc? Bị bệnh sao không nói? Coi anh là cái gì hả?

- Bài báo nói là bệnh của em cần phải được hôn mới khỏi được anh ạ

- Thế à, thế dùng quá liều có sao không em? - Seo Changbin ngay lập tực thu lại ánh nhìn giận dữ mà nở một nụ cười

- Em sẽ chết đấy

- Sao mà chết được

- Chết vì ăn quá nhiều đường

Ôi, coi Seo Changbin này, tưởng đâu lạnh lùng lắm, cuối cùng cạnh người yêu cũng chỉ thấy một bầu trời hường phấn. 

- Không muốn nhìn thì để anh che mắt em lại nhé - Bang Chan thấy Minho đang bối rối vì lỡ thấy cảnh không nên nhìn bèn lên tiếng trấn an

- Không sao đâu anh, dăm ba cái thứ ngọt ngào này có xi nhê gì với em

- Thế cơ à. Em tôi luyện khả năng miễn dịch này từ khi nào thế? - Chan hỏi

- Một năm qua, ngày nào đi làm em cũng thấy thứ ngọt hơn nhiều

__________

2/4

Làm sao đưa những ông thần còn lại về bên nhau bây giờ :D

Và đừng tưởng cứ yêu nhau là cơm lành canh ngọt :D

Mai nếu quán phở mở lại thì tôi off đi ăn phở thật :(



Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Info