ZingTruyen.Asia

Soulmate [DekuBaku]

panic attack

kankan-_-

Katsuki thấy lạ lắm, thấy trời đất hôm nay cứ bực lòng.

Trời xanh thật đấy, nhưng chỉ độc mỗi một màu. Mây trắng bồng, như lại chói chang nắng.

Gió lại hanh lạnh mang theo chút hương thu cứ dây dứt sống mũi. Hay phải chăng nó đang uất ức đến nỗi sắp khóc đến nơi?

Katsuki uất hận vì điều chi hỡi?

Nó vốn là ông trời với cái tôi tổ chảng, với tham vọng nuốt chửng cả bầu trời. Nó cũng tưởng rằng thế gian là những kẻ xoay vòng quanh nó.

Như lời thằng Deku nói. Ai cũng yêu Katsuki.

Nào chúng ta cùng đến với chương trình phỏng vấn nào.

Đầu tiên với cậu bạn được cho là thân với nó nhất- Kirishima Enjiro.

“Bakugo hả? Không biết sao, lần đầu gặp tớ thấy cậu ấy rất nam tính, là một hình mẫu lí tưởng để tớ theo đuổi.” Cậu trai cười tít cả mắt.

Ừm ừm, câu trả lời rất thật thà.

Tiếp theo là cô nàng từng đấu với tư cách đối thủ của Bakugo nhé?

“Ừm thì… cậu ấy khá cọc cằn, dễ nỗi cáu, hồi đầu hơi sợ. Nhưng khi đấu với cậu ấy tớ lại thay đổi, hông biết sao thấy cậu ấy công bằng và đáng tin.” Uraraka nghịch lọn tóc mai, vừa cười vừa nói.

Thế còn cặp soulmate hiếm hoi trong lớp 1A thì sao?

“Không biết nữa, thấy cậu ấy rất mạnh, cũng đẹp nữa, rất thu hút.” Todoroki ra chiều suy tư.

“Tớ chưa tiếp xúc với cậu ấy nhiều, nhưng đồng ý với Todoroki rằng cậu ấy rất thu hút.” Yaomomo cười.

Vậy Bakugo đã từng lớn tiếng gào thét trước mặt bạn chưa?

“Rồi.” Cả 4 người đều có cùng một câu trả lời.

Bakugo đã từng dùng quirk đe dọa bạn chưa?

“Rồi.”

Bakugo đã từng gán cho cậu những cái biệt danh dị hợm liên quanh đến đặc điểm ngoại hình của mình chưa?

“Rồi.”

Cậu cảm thấy như thế nào trước những hành động đó?

“Tớ thấy bình thường, cậu ấy là thế mà.”

“Cũng ổn thui, Bakugo mà.”

“Không sao.”

“Tớ không để bụng đâu.”

Nếu đó là một người khác không phải Bakugo?

“Thật thô lỗ, hốc hách, không đàn ông.”

“Đáng ghét lắm.”

“…”

“Tốt nhất nên tránh xa.”

Tại sao chỉ có Bakugo lại được dung túng?

“Không biết nữa, chỉ là nếu đó là Bakugo thì không sao cả.”

Nếu Bakugo mắng nhiếc bạn rất thậm tệ?

“Phải có lí do cho việc làm của cậu ấy chứ."

“Tớ có lẽ sẽ tổn thương đó.” Uraraka tỏ vẻ hơi khó chịu về hành động đó.

Còn Todoroki và Yaomomo đều cảm thấy ổn nếu Bakugo làm điều đó.

Vậy nếu Bakugo nổ tung bạn không vì lí do gì cả?

“Thế thì không ổn thật.” Kirishima ngập ngừng.

Todoroki và Yaomomo vẫn không cảm thấy việc đó có gì quá đáng nếu là Bakugo.

Kể cả khi Bakugo nổ tung bạn, bẻ tay bạn, bẻ cả chân không vì lí do gì cả?

“Không sao đâu, vì đó là Bakugo mà.” Cặp soulmate vẫn vui vẻ.

Ai cũng yêu Katsuki.

Nó từng cho rằng mọi người xung quanh yêu sức mạnh của nó, yêu lấy vẻ ngoài hay yêu lấy tính cách. Điều đó khiến Katsuki vẻ vang vô cùng.

Nhưng liệu rằng cái tai nạn đó có phải do nó không?

Không, nào phải do Katsuki, nó là nạn nhân, kẻ đó là tội phạm. Bởi thế việc làm anh hùng lại trở thành mục tiêu nó đặt cược bằng cả cuộc đời.

Có thật vậy không?

Hay tất cả là do nó? Chẳng phải Katsuki thú nhận rằng nó là loại linh hồn đặc biệt đó sao. Vậy chẳng phải do chính nó, chính bản thân nó đã thu hút kẻ đó đến và đày đọa Katsuki cả một quãng ấu thơ sao?

Khí quản nó bỗng thắt lại, nó ngợp thở, nước mắt trào ra ôm lấy gò má cong, chảy xuống vành tai rồi kết thúc tại nền gạch.

Nó ngồi bật dậy, cong lưng vỗ mạnh vào lồng ngực gắng kiềm cái thân run lẩy bẩy đến tội. Mồ hôi phản chiếu cái nắng gay gắt cứ lập lòa trên vầng trán, rồi trượt dài xuống sóng mũi, đùa cợt trên mi mắt, rồi lại vỡ tan vì những cơn chấn động mạnh. Katsuki thở gấp, khuôn sườn phập phồng to nhỏ liên hồi cố gắng để hớp từng ngụm từng ngụm khí.

Nó cứ run như cóng, rồi lại vỗ ngực thật mạnh, như trách cái phổi này thật rách việc, cả thở cũng chẳng làm được. Rồi nó ôm gối ngồi co lại, cứ như thể rằng làm như vậy thì sự sợ hãi sẽ chẳng thể tìm ra nó.

Thở đi nào.

Thở đi nào.

Đừng dừng lại, cố thở đi, cố sống đi.

Nó nhủ như vậy mỗi khi cơn hoảng loạn ập đến.

Có lẽ rằng nó chỉ là đứa nhỏ bất hạnh đi đêm rồi bị tấn công tình dục thôi, có lẽ người ta thích nó vì nó mạnh đó thôi, nó vẫn là một con người bình thường với cái quirk mạnh bá cháy cùng với một soulmate chưa gặp bao giờ mà thôi.

Nhỉ?

Chẳng phải tại nó đâu.

Đến khi Katsuki bình ổn trở lại, các cơ quan nội tạng cuối cùng cũng chịu nghe lời thì trời đất đã chuyển sang héo úa rồi.

Cái màu đỏ vàng hoàng hôn giống màu lá úa, cái màu mà đến lúc bọn lá lìa cành rồi bay vẩn vơ khô quắc queo. Nó lững thững về lớp, có lẽ đã đến giờ mọi người về gần hết.

Ồ, kì lạ rằng tại hầu như ai cũng chần chừ chẳng đi, khi thấy Katsuki đến chúng nó giương ánh nhìn lo toang hướng vào nó.

“Bakugo ơi, hình như ông không ổn đúng hông. Tui mua cho ông hộp sữa nè, đồ ngọt sẽ làm tâm trạng hăng hái hơn đó.” Nàng hồng hào Mina đặt hộp sữa caramel lên bàn nó.

“Tui mua bánh cà ri cho ông nè, ông có chuyện gì buồn thì kể tui nghe với.” Kirishima đặt tay lên vai nó.

Và còn nhiều người mua đồ ăn, hay thứ linh tinh gì đó cho nó, đều tụ lại đặt trên bàn Katsuki.

“Sao tụi bây nghĩ tao buồn?” Nó cho rằng việc nó tự dưng bỏ dở tiết học không phải nguyên nhân để một đám xúm lại an ủi nó như này. Rõ ràng đáng ra phải là sự hỏi han hoặc nghi vấn tại sao nó đột ngột hành động như vậy, chứ không phải một đáp án chắc chắn rằng nó đang không ổn và cần được an ủi.

Một quãng yên lặng.

“Không biết nữa.”

“Tự nhiên thấy vậy.” Vài tiếng thì thầm vang lên.

“Có lẽ là linh tính đó.” Mina nói lớn, rồi ngây ngô cười.

Chẳng ngờ rằng điều đó lại chọc lên máu điên của Bakugo, nó quơ tay hất đổ cả chiếc bàn đầy ấp bánh kẹo, hất đổ cả hộp sữa văng vào người Mina.
Sữa dây lên áo sơ mi, ướt cả váy của cô nàng.

Midoriya vốn ngồi yên đó quan sát, thấy vậy đứng bật dậy gào ầm lên: “Kacchan!”

Cậu ta chau mày, lại nổi giận bước đến chỗ nó, đứng trước một Mina đang ngơ ngác nhìn đống hỗn độn dưới đất.

“Xin lỗi mau, Kacchan!” Deku lớn giọng.

Thằng chó chết này dám lớn giọng với nó.

Thằng Deku dám.

Katsuki đứng trân trân nhìn Izuku, với cái gân trán giật giật, mặt nó đỏ lên, tay nắm thành đấm.

Đầu óc Katsuki loạn tùm phèo, trước bậc thêm suy nghĩ xem hành động hất bàn hồi nãy là đúng hay sai, nó đang mắc kẹt giữa mớ hồi ức cứ ào ạt trào ra.

Sau tai nạn chết tiệt đó, Katsuki vẫn ương bướng muốn đi học bình thường. Nhưng trước một tá những con người, nó lại bỗng thấy sợ.

Sợ tiếng gõ bàn, sợ sự va chạm khi chơi đuổi bắt, sợ tiếng ồn quạt trần. Dù bề ngoài Katsuki không biểu lộ ra tí nào, đơn giản nó chỉ đứng nhìn quanh phòng học thôi.

Thế mà bọn nghịch thôi gõ bút vào bàn, tụi nhóc đuổi nhau xung quanh chạy chậm lại, giáo viên tự dưng tắt bớt quạt trần.

“Em thấy đỡ hơn chưa Bakugo?” Cô giáo hỏi nó.

Dù không biết làm sao cô giáo lại biết, nhóc con vẫn rất tận hưởng sự chăm sóc kì lạ đó đến từ mọi người.

Hoặc khi lên cấp 2, cái thời điểm gọi là tuổi nổi loạn ập đến Katsuki. Nó nhìn cái chi cũng chả vừa mắt. Thằng hổ báo cáo chồn đó luôn cáu gắt và quát nạt mọi người xung quanh.

Nó chả biết, chắc là do học chung với thằng Deku làm nó ghét, ghét cái ước mơ anh hùng viển vông của thằng đó nữa.

Cũng chẳng biết vì sao mà bạn bè cùng lớp hay xa hơn thế đều cười cợt chế giễu hoặc miệt thị quá đáng thằng Deku.

Kể cả giáo viên.

Quá đáng đến cùng cực.

Katsuki đơn giản cho rằng ban đầu không ai quan tâm thằng Deku, nhưng vì nó mơ cao mơ xa quá người ta mới ghét nó như thế.

Thế là Katsuki đương nhiên mặc định rằng nỗi căm ghét của nó là đúng.

Vậy sao? Có thật sự đúng?

Katsuki đứng im lìm, tay siết chặt, rồi thả ra, rồi lại siết.

Ai đó cứu nó thoát khỏi mớ suy nghĩ này với.

Thà đành nó ngu ngốc, thà đành nó không giỏi suy luận đến thế này.

"Kacchan, cậu sai rồi, mau xin lỗi đi." Izuku hạ giọng xuống.

Bỗng có cánh tay từ sau đẩy mạnh vai Izuku sang một bên.

"Đủ rồi Midoriya." Mina quát lên, đẩy Izuku ra.

Izuku không biết nàng tính làm gì, có lẽ tức giận trách mắng Katsuki, hay lấm tấm nước mắt nước mũi uất ức, hay xuề xoà bảo thôi không sao.

Ồ không.

Cô nàng bước đến Katsuki, rồi quay lại trừng mắt nhìn Izuku.

"Cậu mới là người nên xin lỗi." Nàng nói.

Izuku ngỡ ngàng, nhìn Kacchan một cái

Thì thấy nó khóc.

Ồ hay đấy, bây giờ thì người rơi nước mắt là Katsuki.

Nó chẳng nhận ra đến khi Mina đưa tay lên lau nước mắt cho nó.

"Midoriya thật quá đáng khi quát Bakugo như vậy." Nàng nói với cái giọng yêu chiều, như vỗ về an ủi linh hồn đang rơi lệ trước mặt. Và Mina chẳng hề có dấu hiệu tức giận hay buồn phiền về cái hành động lỗ mãng và mất kiểm soát ban nãy của Katsuki.

Chỉ có sự nâng niu dung túng cho nó.

Katsuki ôm mặt, lùi ra sau, lại thấy đám khác định tiến gần lại nó.

Với vẻ mặt đớn đau và vỡ oà, như thể chúng nó đang tiếc thương cho nỗi đau mà Katsuki đang gánh chịu.

Katsuki ớn lạnh, nó vội khoanh tay che mặt, lại bị ai đó bắt lấy.

"Bakugo.." Yaomomo nhìn thẳng vào hai vệt nước còn ẩm ươn trên má nó.

Đỉnh điểm rồi, Katsuki thấy mấy thứ này thật nhảm nhí, chó chết, khốn nạn cả lũ. Nó điên tiết bùng một cú nổ đẩy xa tất cả ra rồi chạy ào ra khỏi lớp.

Bỏ lại một lố những thứ rối tung rối mù phía sau.
______________________

Mình không ưng chap này lắm, nó chưa thể hiện được hoàn toàn ý mình muốn truyền đạt 🥲

À thì cơ bản là kiểu nếu Katsuki tiêu cực hay tích cực thì tần số rung động của nó sẽ ảnh hưởng đến người khác khiến ngta biết nó đang cảm thấy gì.

Tùy sự trùng hợp của tần số mà người ta bị ảnh hưởng ít hay nhiều. Ví như đoạn phỏng vấn thì lần lượt là Uraraka là bị ảnh hưởng ít nhất, tới Kirishima rồi tới cặp soulmate Todoroki với Yaomomo là nhiều nhất.

Cho nên sự dung túng cho mấy hành động tiêu cực của tụi nó cũng theo đó tăng.

Có một đoạn trong anime ở ss1 lúc DekuBaku quánh nhau, có phân cảnh Bakugo lên cơn panic attack. Mình rất thích khúc đó, nhưng tiếc là ngoài khúc đó ra thì không thấy khúc nào nói sâu về cái này, hơi pùn.

Mình muốn đẩy sâu đến sự cực đoan khi mà bakugo thu hút hết mọi người xung quanh. Lúc trước khi nó chưa biết đó là do tần số của nó thu hút thì nó hưởng thụ đặc quyền này như thể nó là người đặc biệt.

Đến khi nó biết thì đó kiểu là một cứ shock á, khiến nó cảm thấy như mọi người xung quanh đều chỉ là một con rối bị cái tần số xúi quẩy của nó xui khiến.

Đỉnh điểm là việc nó nhận ra việc nó bị r*pe lúc nhỏ cũng do tần số của nó phát ra (khi mà đi về tối thì nó thấy sợ->tần số tiêu cực) thu hút thằng biến thái nào đó rồi việc này xảy ra 🥹

Vì Deku là người duy nhất ko bị ảnh hưởng nên cậu ta biết việc Baku làm là sai.

Tóm lại fic còn dài, còn nhiều thứ mình muốn truyền tải lúm. Mà khổ nỗi nhiều w nên mỗi ý nhét dô một chỗ, sợ mng đọc ko để ý lại bỏ sót cái này cái kia không hiểu nên mình sẽ nói dông dài ở đây mỗi chap hen.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Asia